Sau khi rời đi Kinh Các, hạ Ngôn rất nhanh như một con mèo về tới tiểu viện của mình, lúc này màn đêm đã buông xuống, Tiểu Thanh toàn thân mặc váy dài màu xanh nhạt sớm đã làm sẵn một bản đồ ăn mỹ vị chờ Hạ ngôn. Ở trong Kinh Các, Hạ Ngôn lo ngại hộ các đại nhân cùng đám người Hạ Tử hân tiếp tục truy hỏi hắn về chuyện tu luyện “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”, cho nên Hạ ngôn vội vàng tìm cớ rời khỏi Kinh Các.
Hạ Ngôn ở Kinh Các đánh ra bộ chưởng pháp “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” cộng có mười tám thức. Chuyện này đối với một thiếu niên mười alwm tuổi mà nói, làm cho người ta không thể tin được. “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng” là bí tịch Nhân cấp, cho dù là người tu luyện đạt tới Hậu Thiên đỉnh muốn tu luyện, phỏng chừng cũng cần phải trải qua tám năm mười năm mới có thể lĩnh ngộ thấu triệt. Mà hạ ngôn…
Ăn cơm xong, Hạ Ngôn vào phòng đóng cửa, ở trong phòng diễn luyện lại một lần “Thiên Vũ Thần Thương” cùng “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”. Hạ Ngôn đã đả thông một trăm lẻ tám đường kinh mạch, hiện tại hắn thi triển hai bộ bí tịch Nhân cấp này, không chỉ có hình bóng, mà còn như thực thể. Nội lực trải rộng toàn thân, Hạ ngôn thi triển hai bộ võ kỹ này thật vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn muốn tinh luyện dung hợp hai bộ võ kỹ này vào Linh La kiếm, hiện tại còn không thể làm được. Tuy rằng tinh thần lực của Hạ ngôn ở ngày hôm qua sau khi ngâm dược phẩm tăng lên không ít, nhưng nếu muốn tinh luyện dung hợp bí tịch Nhân cấp, hiện tại Hạ ngôn còn không đủ sức.
Ngay tại thời điểm Hạ Ngôn diễn luyện hai bộ võ kỹ bí tịch Nhân cấp, lão nhân Thánh Hoàng từ trong nhẫn Linh La dần dần hiện ra, hai mắt có thần sáng ngời, da mặt hơi rung động nhìn Hạ Ngôn.
Biểu hiện của Hạ Ngôn trong Kinh Các, đương nhiên lão nhân Thánh hoàng thấy rõ mồn một, đối với năng lực lĩnh ngộ võ kỹ của Hạ Ngôn, ở trong lòng lão nhân Thánh Hoàng cũng là cực kỳ tán thưởng. Phải biết rằng, cho dù có Linh la tâm pháp, nếu năng lực lĩnh ngộ bản thân không đủ thiên phú hoặc là khiếm khuyết, cũng không làm được như Hạ ngôn: chỉ nhìn xem bí tịch một lần, ở trong đầu liền có thể diễn luyện ra hoàn toàn như vậy.
Nhìn thấy lão nhân Thánh Hoàng xuất hiện, Hạ Ngôn rất mừng rỡ. Hắn vội ngừng mọi động tác. Lão nhân Thánh Hoàng phối chế ra dược phẩm, hiệu quả phi thường cường đại, chỉ sử dụng một ngày đã có thể cảm nhận được rõ ràng thân hình phát sinh biến hóa thật lớn.
– Hạ ngôn! Tuy rằng tâm pháp Linh La có thể trợ giúp ngươi học tập rất nhanh bất cứ võ kỹ bí điển gì. Nhưng ngươi phải biết rằng. Mấy ngày trước đây ngươi học được các võ kỹ bất nhập lưu đó ngươi còn chưa có hoàn toàn dung hợp xong, hiện tại lại học hai bộ điển tịch Nhân cấp, cứ như vậy có thể sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho tinh thần của ngươi nha.
Lão nhân Thánh hoàng vuốt vuốt chòm râu dài nói.
Hạ Ngôn vội vàng nói:
– Con cũng biết, ngài yên tâm. Thời gian tới con sẽ không học thêm võ kỹ mới. Võ kỹ con học được ở quảng trường Tinh Võ, hiện tại con đã dung hợp được bốn năm thành rồi, có lẽ ba bốn ngày nữa là có thể dung hợp hoàn toàn. Sau này con sẽ bắt đầu dung hợp “Thiên Vũ Thần Thương” cùng “Thiên Cương Phích Lịch Chưởng”!
Kỳ thật Hạ Ngôn thông minh tuyệt đỉnh, rất nhiều chuyện căn bản là không cần chỉ điểm, hắn chỉ căn cứ vào trạng thái của thân thể mình, liền có thể đưa ra phán đoán chính xác. Trải qua được lão nhân Thánh Hoàng chỉ dạy, Hạ ngôn càng biết mình phải nên làm thế nào.
Lão nhân Thánh hoàng gật gật đầu, khóe miệng đột nhiên hiện ra một vẻ tươi cười vô cùng quái dị, hai mắt híp lại.
– Lão già ta phối chế dược phẩm tuyệt thế, hiện quả không tệ chứ?
Lão Thánh Hoàng cố ý dùng một loại giọng nói chế giễu nói.
Ngày hôm qua ở thời điểm lần đầu tiên sử dụng dược phẩm, Hạ Ngôn đúng là quá thống khổ, tuy rằng qua thời gian đó thì không còn chút đau đớn gì, nhưng cái loại thống khổ lúc ấy thật khó có thể chịu đựng nổi, quả thực đã khắc sâu trong lòng hắn.
Nghe lão nhân Thánh Hoàng nói như vậy, toàn thân Hạ Ngôn không khỏi sợ run một trận, hai mắt hung tợn trừng trưng nhìn lão nhân Thánh Hoàng.
– Sử dụng dược phẩm kia, vì sao ngài không nói cho ta biết sẽ rất đau? lúc đó thiếu chút nữa ta kiên trì không được nhảy ra rồi. Nếu ta nhảy ra, chẳng phải là lãng phí mất một lọ dược phẩm quý giá này sao!
Hạ Ngôn nhe răng trợn mắt nói.
Vì phối chế dược phẩm này, hiện tại hắn còn phải mang nợ, thiếu hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến tròn một ngàn năm trăm kim tệ!
– Ha ha! Hạ Ngôn! Tiểu tử ngươi thực khó lường. Kỳ thật, ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ kiên trì không được từ trong thùng nhảy ra. Cho dù ngươi nhảy ra cũng không có gì, nhiều lắm là lãng phí một lọ dược phẩm thôi. Ha ha! Ra ngoài dự đoán của ta chính là không ngờ ngươi lại kiên trì đến phút chót. Rất hiếm thấy.
Lão Thánh Hoàng nhếch miệng cười vui vẻ nói.
– Lãng phí một lọ dược phẩm?
Hạ Ngôn trợn tròn mắt, nói:
– Ta hao tốn một ngàn hai trăm kim tệ phối chế mười hai bình dược phẩm, một lọ dược phẩm này, chính là còn hơn một trăm kim tệ…
Một trăm kim tệ, đủ chi phí cho một gia đình ba miệng ăn được mấy năm.
– Tiểu tử thúi! Không có tiền đồ! Chút dược phẩm đó tính là cái gì?
Lão nhân Thánh Hoàng trợn trừng mắt còn lớn hơn nữa, một già một trẻ này bắt đầu đối mắt:
– So với dược phẩm sau này chúng ta phải luyện chế phối chế, chút xíu đó không đáng kể gì, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi. Hừ hừ…
– Còn phải phối chế dược phẩm à?
Mí mắt Hạ Ngôn khẽ chớp, trong đầu rất nhanh xoay chuyển, bắt đầu nghĩ phải làm thế nào mới có thể đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền.
Lão nhân Thánh Hoàng nói:
– Đương nhiên, chờ ngươi dùng xong mười hai bình dược phẩm này, sau đó chúng ta sẽ phối chế dược phẩm cao cấp hơn. Dược phẩm phối chế này tuy rằng không thể so sánh với đan dược của Linh Sư luyện chế ra, khà khà! Nhưng đây chính là phương pháp phối chế ta phát minh, chỉ là dược hiệu thôi… khà khà…
***
– Tộc trưởng!
Trong biệt viện của tộc trưởng Hạ Phi Long, đại trưởng lão Hạ Lai mang theo một người vội vã đi đến, Hạ Phi Long, cũng vừa mới xử lý xong công chuyện mới về đến nhà, đại trưởng lão Hạ Lai đã tới rồi.
– Ừ? Đại trưởng lão có chuyện gì sao?
Hạ Phi Long kinh ngạc nhìn Hạ Lai hỏi. Trên mặt Hạ Lai lúc này đầy vẻ giận dữ. Mà nam nhân trung niên bên hông có đeo bội kiếm đứng thẳng tắp bên cạnh lão hai mắt không dám chớp, Hạ Phi Long liếc nhìn người này một cái, nhận ra hắn là Trưởng hộ vệ Phường thị khu Bắc, tên là Hạ Cách Tang.
– Tộc trưởng! Có chuyện trọng yếu, chúng ta vào trong rồi nói sau?
Hạ Lai nhìn Hạ Phi Long, nói bô bô.
Hạ Phi Long nhướng mày, xem ra quả thật là chuyện trọng yếu, bằng không Hạ Lai sẽ không phẫn nộ như thế, liền nói:
– Được, chúng ta vào nhà rồi nói sau.
Kỳ thật lúc này, Hạ Phi Long mơ hồ đã đoán được chuyện hẳn là liên quan tới Phường thị khu Bắc. Bằng không, Trưởng hộ vệ phường thị sao lại xuất hiện tại đây như thế?
Vào phòng, Hạ Phi Long ngồi xuống trên ghế màu tím, mời đại trưởng lão Hạ Lai cùng Trưởng hộ vệ Hạ Cách Tang cũng ngồi xuống. Hạ Cách Tang lại càng thêm đứng thẳng tắp, kiên quyết không chịu ngồi xuống.
– Xảy ra chuyện gì?
Hạ Phi Long khoát tay, chợt hỏi.
– Tộc trưởng! Tịch Thu Thủy con của tịch gia khinh người quá đáng. Không ngờ lại dám tới Phường thị khu Bắc Hạ gia chúng ta quấy rối. Hôm nay hắn tìm một số tên lưu mang ác ôn tới cửa hàng chúng ta ở phường thị, nói hàng hóa của chúng ta là hàng giả mà giá cả lại đắt, căn bản là không bằng Phường thị khu Nam. Tên khốn này thật đáng giận.
Hạ Lai tức giận nói.
Hạ Phi Long sắc mặt ổn định lại, trong đôi mắt chợt lóe hào quang nói:
– Còn có chuyện như vậy? Tịch Phá Thiên kia dạy con như thế nào vậy?
Tịch Thu Thủy là con của Tịch Phá Thiên, Tịch Phá Thiên là tộc trưởng của Tịch gia.
– Tộc trưởng đại nhân! Tịch Thu Thủy dẫn theo một cao thủ bên người, võ kỹ phi thường lợi hại, ta… ta không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa Tịch Thu Thủy kia cũng không trực tiếp tiến vào cửa hàng chúng ta, chỉ tìm người vào quấy rồi cửa hàng chúng ta.
Hạ Cách Tang khom mình, sắc mặt có hơi trắng bệch nói.
Hắn thân là Trưởng hộ vệ Phường thị khu Bắc của Hạ gia, không thể bảo hộ an toàn, trách nhiệm cũng không nhỏ.
Hạ Phi Long khoát tay, trầm giọng nói:
– Chuyện này không thể trách ngươi! Tịch Thu Thủy kia tuy rằng tuổi không lớn, nhưng tâm tư minh mẫn, thông minh hơn người, tất nhiên hắn đã chuẩn bị đầy đủ mới dám đến phường thị chúng ta gây rối. Đại trưởng lão, ngày thấy nên làm thế nào để xử lý chuyện này?