Thân hình có chút mập mạp của Vương Phúc không kìm được khẽ chấn động, chân mày nhíu mạnh. Thớ thị trên mặt hắn không ngừng co giật, ánh mắt trong đôi mắt nhỏ lợi hại dừng trên mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn đầy mặt lạnh lùng, ánh mắt băng hàn bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được lúc này trong lòng hắn tuyệt đối có lửa giận rất lớn.
Vương Phúc thầm nghĩ trong lòng, người thanh niên này rốt cục có lai lịch thế nào?
Máu nóng trong người Lý Nguyên Xuân không ngừng cuộn trào, đứng ở bên cạnh Hạ Ngôn, lông mày nhếch cao, mũi khẽ hừ lạnh một tiếng, trường kiếm trong tay vẫn chưa thu lại. Vừa rồi thiếu chút nữa hắn ra tay giáo huấn mấy tên khốn mắt chó coi thường người này. Lý Nguyên Xuân cũng không lo lắng đắc tội ai ở trong thành Ngọc Thủy. thành Ngọc Thủy cũng chỉ là một quận thành mà thôi.
***
– Lục ca! Sắp tới Tụ Phúc Lâu rồi. Thời tiết chết tiệt này thật đáng giận.
Một góc rẽ ở trên một đường lớn, hai người trẻ tuổi cùng bốn gã hộ vệ theo sau. Tụ Phúc Lâu cách con phố dài này không xa, hai người trẻ tuổi này đều mặc quần áo, trang sức đắt tiền, vừa nhìn đã biết là thiếu gia nhà giàu.
Người trẻ tuổi cầm đầu đang không kiên nhẫn lấy ra một cái khăn tay lụa vàng quý giá lau mồ hôi trên mặt, mà người trẻ tuổi bên cạnh hắn thì cười nịnh bợ nói.
Bốn gã hộ vệ phía sau bước chân trầm ổn, thân hình cường tráng.
– Lưu Đức. Hôm nay ngươi mời ta ăn cơm là muốn cầu xin cho nha đầu kia phải không?
Mí mắt Trương Vận nhếch lên, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, giọng điệu mang theo vẻ khinh thường.
Sắc mặt Lưu Đức căng thẳng, rồi sau đó đỏ mặt nói:
– Lục ca! Ngài thật là thông minh tuyệt đỉnh. Ta còn chưa nói, ngài đã sớm biết ta muốn nói gì. Lý Nhược Lan kia quả thật không hiểu chuyện nhưng quan hệ với ta không tồi, hơn nữa lại có hôn ước với ta. Ngày đó nàng không biết là Lục ca cho nên mới nói năng lỗ mãng, lại hất chén trà lên người huynh. Ôi. Lục ca, huynh có thể nể mặt ta, chuyện đó…
Lưu Đức vừa nói vừa nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Trương Vận.
Hai người bọn họ đều là người giàu có ở thành Ngọc Thủy, đương nhiên gia tộc bọn họ không thể so sánh với ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy. Nhưng dù là vậy người bình thường cũng không thể đắc tội với bọn họ. Nhất là Trương Vận, gia tộc hắn tuy rằng kém ba đại gia tộc nhưng gia gia hắn là một tiền bối uy tín phi thường cao ở thành Ngọc Thủy, lại là một trong các Chấp sự Thánh đường nắm giữ quyền cao.
Trương Vận ở thành Ngọc Thủy gần như có thể hoành hành không lo.
Mấy ngày trước đây, Trương Vận ở một trà lâu gặp Lưu Đức đang uống trà cùng Lý Nhược Lan. Hắn thấy Lý Nhược Lan xinh đẹp như hoa liền thuận miệng đùa giỡn vài câu không ngờ tính tình Lý Nhược Lan không hiền lành, tại chỗ hắt chén trà lên người hắn. Lúc ấy Trương Vận liền giận dữ, cho người trực tiếp bắt Lý Nhược Lan mang về phủ Trương gia. Gia gia của Trương Vận là Chấp sự Thánh đường, Trương gia có quyền lợi xây dựng nhà lao.
Quan hệ của Lưu Đức cùng Lý Nhược Lan cũng không phải bình thường. Lý Nhược Lan đã đính hôn với hắn, không nghĩ tới lúc uống trà ở trà lâu lại xảy ra chuyện như vậy. Lưu Đức về nhà liền bàn luận với phụ thân một hồi, phụ thân hắn cũng chỉ có thể thở dài nói:
– Ngươi đến thành khẩn xin lỗi Trương Vận, sau đó xin hắn thả Lý Nhược Lan. Lưu gia chúng ta tuy rằng thế mạnh nhưng so ra vẫn kém Trương gia một chút.
Thấy phụ thân cũng không có cách nào, Lưu Đức đành phải dày mặt, liều chết quấn lấy Trương Vận mời ra ngoài.
Trương Vận lạnh lùng cười, chẹp môi một cái, ngừng một chút mới nói:
– Muốn ta thả nha đầu kia… Ờ, đợi lát nữa, tới Tụ Phúc Lâu rồi nói sau! Khí trời chết tiệt này, nóng chết bổn thiếu gia!
Mặt Lưu Đức vui vẻ, Trương Vận nói vậy hiển nhiên là có đường thương lượng không khỏi thầm vui mừng. Phải biết Trương Vận ở thành Ngọc Thủy là một bá chủ, người có thể khiến hắn nể tình cũng không nhiều lắm. Ở trong thành Ngọc Thủy, con cháu các thế gia lớn nhỏ, người nào thấy hắn không kêu một tiếng “Lục ca” ?
Trương Vận có năm tỷ tỷ, hắn đứng hàng thứ sáu.
Hai người chuyển qua góc quanh, Tụ Phúc Lâu lập tức hiện ra trong tầm mắt. Trên mặt Trương Vận vốn mang theo biểu tình không kiên nhẫn cùng tản mạn đột nhiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và kích động.
Ánh mắt hắn nhìn vào trước cửa Tụ Phúc Lâu, nhìn thấy Hạ Ngôn cùng một hán tử mặt đen giống như đã xảy ra tranh chấp với Vương Phúc – tổng quản Tụ Phúc Lâu!
Toàn thân run lên, khí trời nóng bức dường như lập tức không nóng nữa.
– Lưu Đức! Mau nhìn xem kia có phải là Hạ Ngôn Hạ gia hay không!
Trương Vận duỗi ngón tay, vội vàng hỏi Lưu Đức.
Lưu Đức vẫn chú ý biểu tình của Trương Vận, thấy biểu tình hắn đột nhiên đại biến, còn đang đoán ra đã xảy ra chuyện gì. Nghe thấy Trương Vận hỏi như vậy, Lưu Đức mới chú ý đến hai người quần áo bình thường trước cửa Tụ Phúc Lâu.
Lưu Đức vẫn chưa gặp Hạ Ngôn, tự nhiên không biết. Hắn lắc đầu nói:
– Không có khả năng? Nghe nói Hạ Ngôn Hạ gia mấy ngày trước ở Phường thị khu Bắc đánh bại Tịch gia đệ nhất tân khách Từ Hoảng. Hiện tại danh vọng hắn ở Hạ gia như mặt trời ban trưa, làm sao lại ăn mặc keo kiệt như thế?
Chuyện Hạ Ngôn đánh bại Tịch Thu Thủy và Từ Hoảng ở Phường thị khu Bắc đã truyền khắp thành Ngọc Thủy. Hiện tại danh tiếng Hạ Ngôn ở thành Ngọc Thủy đang rất nổi, trong nhất thời không thể hạ xuống.
Ánh mắt Trương Vận rực sáng:
– Hừ! Ngôn ca cũng không phải người bình thường. Lần trước ta đi Hạ gia gặp Hạ Lưu ca, đã từng đụng phải Ngôn ca. Lúc ấy Ngôn ca chính là mặc quần áo mộc mạc. Nếu không phải Hạ Lưu ca giới thiệu với ta, ta tuyệt đối không tin tưởng hắn là Ngôn ca. Hắc hắc! Ta thấy đúng là hắn, không lầm đâu. Đồ con lợn ngốc Vương Phúc này làm sao chặn Ngôn ca không cho hắn vào trong nhỉ?
Trên mặt Trương Vận mang theo ý cười đây chính là một cơ hội quá tốt, nếu có thể kéo gần quan hệ với Hạ Ngôn, lợi ích về sau không thiếu.
Lưu Đức thấy Trương Vận mở miệng là Ngôn ca, không khỏi có chút ngẩn người. Trương Vận khi nào thị hạ thấp tư thế như vậy? Dường như trong trí nhớ chưa từng thấy Trương Vận đối với ai như vậy.
– Lục ca. Cho dù Hạ Ngôn kia hiện tại khác xa ngày trước, nhưng…
Lưu Đức không kìm nổi thấp giọng nói.
Trương Vận cười lạnh liếc Lưu Đức một cái, biết hắn muốn nói gì, khinh miệt nói:
– Ngươi biết cái gì! Hạ Lưu ca nói cho ta biết, Hạ gia đã coi Ngôn ca là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Ngươi hiểu không? Đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, rất có khả năng trở thành tộc trưởng kế tiếp của Hạ gia.
Những lời này vừa nói ra, Lưu Đức thật sự trợn tròn mắt!
Hạ gia là một trong ba đại gia tộc thành Ngọc Thủy, gần như nắm trong tay một phần tư kinh tế thành Ngọc Thủy. Gia tộc như vậy không phải là đám nhà giàu bọn họ có thể so sánh. Nếu có thể tạo quan hệ tốt với tộc trưởng Hạ gia, vậy…
Lưu Đức cũng không phải thằng ngốc.
– Ha ha! Ngôn ca nếu ở đây, vậy chúng ta nhanh chóng qua chào hỏi đi?
Lưu Đức hồi tỉnh tâm thần, vội vàng mang theo vẻ vui mừng nói.
Trương Vận liếc nhìn Lưu Đức, không khỏi có chút hối hận thầm nghĩ: “Ta làm sao lại nói chuyện đó với tiểu tử này? Ôi. Coi như tiểu tử ngươi gặp may!”
Hai người nhanh chóng đi qua, từ rất xa Trương Vận đã há miệng hô:
– Ngôn ca! Là huynh sao?
Hạ Ngôn vừa mới nói đến Vương Ngữ Yên với Vương Phúc chợt nghe phía sau có tiếng hô, không khỏi xoay người thì thấy hai gã thanh niên mang theo bốn hộ vệ đi nhanh về phía mình.
– Ngôn ca! Thật sự là huynh. Ha ha! Ta vừa rồi ở bên kia liếc mắt một cái liền thấy Ngôn ca.
Trương Vận một mực Ngôn ca, lúc này đã chạy tới gần.
Hạ Ngôn nhíu mày, người này dường như có chút quen mặt.
– Ngôn ca. Ta là Lưu Đức, ở Phường thị khu Bắc cũng có cửa hàng Lưu gia chúng ta.
Lưu Đức cũng nhân cơ hội nịnh bợ cười.
– Ngôn ca. Ta là Tiểu Lục Tử nè, huynh không nhớ sao? Ở Hạ gia, Hạ Lưu ca, lúc ta đi tìm Hạ Lưu ca…
Ngón tay Trương Vận đưa ra đếm đếm, muốn nhắc cho Hạ Ngôn nhớ ra mình.