Đúng vào lúc ấy, một bóng người từ ngoài thành chạy vụt vào đến cửa, thấy tình cảnh như vậy không khỏi ngạc nhiên. Nhất Linh vừa thấy người này, lập tức đứng phắt dậy nói: “Trương đại ca, huynh mau lại nói cho rõ đi, sau đó dẫn họ đi đón Thiếu minh chủ thật về”.
Hóa ra là Trương Bá Đương đã hồi Minh.
Tân Vô Ảnh, Cổ Uy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Trương Bá Đương. Trương Bá Đương thập phần ngạc nhiên: “Tam vị Đường chủ, chuyện này là như thế nào?”
Tân Vô Ảnh không trả lời, gằn giọng hỏi lại: “Trương lãnh ban, chuyện đánh lừa đệ tử của Đại Trác Bồ tát giả mạo Thiếu minh chủ có phải là thật không?”
Trương Bá Đương liếc nhìn Nhất Linh, chần chừ một lúc rồi đáp: “Đúng!”.
Tân Vô Ảnh và Cổ Uy nhìn nhau, Tân Vô Ảnh hỏi tiếp: “Thiếu minh chủ hiện giờ đang ở đâu?”
“Trên Đại Tuyết Sơn”.
“Tốt lắm!” Cổ Uy cười lớn: “Tốt hết chỗ nói!”.
Tân Vô Ảnh nhìn xoáy vào Trương Bá Đương: “Sao ngươi lại trở về?”
“Thiếu minh chủ bảo tôi… bảo tôi…”. Trương Bá Đương đảo mắt nhìn xung quanh, ấp úng nói không ra lời.
“Bảo ngươi về xem Thiết Huyết Minh còn ai chưa chết, phải không?” Cổ Uy giận dữ.
Trương Bá Đương đỏ bừng mặt, song lập tức lại hớn hở: “Nhưng trên đường đi tôi đã nghe nói, ba vị Đường chủ đại hiển thần uy, đánh cho Thanh Long Quần Anh hai hội thảm bại, không thể không dâng con gái cầu hòa”.
“Khốn kiếp!” Tân Vô Ảnh quát lớn: “Nếu như không có Minh chủ, Thiết Huyết Minh gà chó cũng không còn, chết sạch sành sanh rồi, cái gì mà đại hiển thần uy chứ?”
Trương Bá Đương thân là Lãnh ban cận vệ của Thù Thiên Đồ, võ công cũng tương đương với Tam vị Đường chủ, không ngờ hôm nay Tân Vô Ảnh lại nổi giận với ông ta như vậy, không khỏi ngẩn người.
Bỗng bên ngoài vọng vào tiếng khóc: “Mình ơi!” Một người phụ nữ bế một đứa bé trai nhỏ, tay dắt một bé gái vội vã chạy thẳng vào.
Trương Bá Đương quay phắt người lại, ba bóng người đó lao vút vào lòng Trương Bá Đương, vợ chồng cha con ôm chặt lấy nhau, khóc lóc nức nở.
Tân Vô Ảnh bên cạnh cười lạnh lùng: “Trương lãnh ban, nếu không có vị Thiếu minh chủ giả mạo này mà chỉ mong chờ vào Thiếu minh chủ thật sự kia thì vợ chồng cha con ngươi chỉ còn có thể xuống âm gian mà gặp nhau thôi!”
Cổ Uy lớn tiếng: “Bảy vạn thủ hạ của Thiết Huyết Minh đã bái Nhất Linh hòa thượng là Minh chủ. Thiết Huyết Minh không có chút dính dáng gì đến Thù Tự Hùng nữa. Trương Bá Đương, ngươi đứng về bên nào?”.
Trương Bá Đương nước mắt giàn dụa vui mừng, bỗng quay người quỳ sụp xuống: “Trương Bá Đương bái kiến Minh chủ. Ơn nghĩa cao rộng như trời biển của Minh chủ, Trương Bá Đương này có chết cũng khó lòng báo đáp nổi”.
Vợ con Trương Bá Đương cũng dập đầu tạ ơn.
Nhất Linh bối rối huơ tay, Cổ Uy ha hả cười: “Thế mới là huynh đệ tốt! Lương cầm chọn cây lành mà mổ, nếu như ngươi còn theo phò tên tiểu tử vô tình vô nghĩa ấy thì chúng ta ngay cả huynh đệ cũng không làm nổi rồi!”.
Trương Bá Đương đứng dậy, cười gượng gạo: “Đúng thế!” Rồi lại ôm chầm lấy hai đứa con, nhìn Nhất Linh: “Đa tạ Minh chủ!”.
Nhất Linh không ngờ tình thế lại diễn ra theo chiều hướng ấy, trăm nghìn lần muốn từ chối nhưng không biết nên nói như thế nào, nên đành lặng im, trong bụng than thầm: “Các người đâu có biết, ta chỉ còn sống được sáu ngày nữa thôi!”.
Thiết Huyết Minh đơn thương độc mã đánh bại hai hội, một bước thành đầu lãnh Hắc đạo thiên hạ, ai nấy đều cười vui hớn hở, đêm ấy bày tiệc ăn mừng. Mấy ngàn đệ tử Tổng Đường một lần nữa bái lạy Tân minh chủ, lần này đã đường đường chính chính mang tên Nhất Linh, chén bát giao môi, ăn uống no nê, người nào người ấy say bí tỉ.
Đến giờ Tý, Nhất Linh lại chịu một lần khổ hành nữa. Tịnh tọa nửa canh giờ, sau khi thể lực tạm hồi phục, cậu viết lên trên tường tám chữ lớn: “Ta là Nhất Linh, không phải Minh chủ!” rồi lén bỏ ra ngoài. Ra khỏi Trung Nghĩa cốc, cậu chạy đến một bờ sông nhỏ, lao ùm xuống nước.
Cho dù Tân Vô Ảnh và mấy đại cao thủ kia có ở gần cũng không ai có thể ngăn chặn được Nhất Linh trong nước.
Con sông nhỏ mà Nhất Linh nhảy xuống vừa khéo lại là một nhánh của Gia Lăng giang. Nhất Linh trong nước chẳng khác kình ngư, có thể bơi cả ngày, ăn uống, thậm chí ngủ cả trong nước.
Trong một lúc nửa tỉnh nửa mê như thế, Nhất Linh bị cuốn vào dòng sông lớn.
Giữa lòng sông vốn không thiếu thứ có thể ăn được. Sau khi trời sáng, Nhất Linh tiện tay chụp lấy mấy con cá bỏ vào miệng coi như đã ăn sáng. Cậu cũng chẳng cần lên bờ. Cùng với dòng nước, Nhất Linh xuyên qua giữa bao rặng núi. Gặp phải ngư thuyền, có lúc cậu lặn chìm xuống, có lúc lại cố ý để lộ người ra, làm bộ chết trôi, đợi cho người trên thuyền kinh hãi mới đột nhiên nhãy cẫng lên, làm bộ dạng nhát ma rồi lặn biến đi khiến cho người trên thuyền một phen hết hồn, còn Nhất Linh thì trốn trong nước nghịch ngợm cười một trận.
Không hiểu vì sao, sau khi rời khỏi Thiết Huyết Minh, không còn làm Minh chủ nữa, trong lòng Nhất Linh có cảm giác nhẹ nhõm không thể diễn tả nổi. Gánh nặng đã qua, cậu lại trở về với tính cách hồn nhiên của tiểu hòa thượng ngày nào. Thế nhưng, cuộc vui ngắn chẳng tày gang, đến giữa trưa “Liệt dương xuyên tâm tán” giống như một ngọn lửa trỗi dậy, huyết dịch trong cơ thể cậu lại dường như đã biến cả thành rượu, lửa đốt cháy rượu khiến cho toàn thân Nhất Linh như bị thiêu sống từ trong ra. Tuy đang ngập mình trong nước lạnh, song cảm giác nóng rừng rực vẫn lan tỏa khắp người.
Nhất Linh quay đầu, bơi ngược lên thượng nguồn. Chân tay đập nước tứ tung, trong lòng lại như thấy mát hơn đôi chút, vì thế cậu lặn chìm vào trong nước, ra sức bơi ngược dòng. Mắt nhắm nghiền, không thấy được dòng sông, Nhất Linh vô tình lạc vào một nhánh sông nhỏ.
Không biết đã bơi được bao lâu, dược tính dần giảm đi, cơn đau giày xé và những động tác bơi lội điên loạn đã tiêu hao hết sức lực của Nhất Linh, lúc này ngay cả đến ngón tay cậu cũng không thể cử động được. Tinh lực toàn thân đã cạn kiệt, nếu thuận dòng bị cuốn đi, cơ thể Nhất Linh cũng mất hết khả năng kháng cự, chẳng may có bị đập vào đá thì cũng như người thường đành chịu cảnh tan xương nát thịt mà thôi.
Kỳ lạ là ở chỗ, người cậu tự dưng dừng hẳn lại.
Linh trí dần hồi phục, Nhất Linh khẽ cảm giác thấy mình còn nhận biết được. Liếc nhìn xung quanh, hóa ra đã bơi lạc vào một cái đầm nhỏ. Bên tai dội lên tiếng thác nước chảy, Nhất Linh kêu thầm: “May mà Hoàng thiên còn thương!”
Nhất Linh từ từ mở to mắt.
Nước đầm trong vắt. Dưới ánh nắng mặt trời giữa ngọ, những viên đá dưới đáy lập lờ trắng muốt. Trong những đám cỏ xanh dưới nước, mấy con cá con luồn lách qua lại. Vài tiểu thư nghịch ngợm nhằm thẳng mũi Nhất Linh ngoe nguẩy bơi đến, Nhất Linh khẽ nheo mắt cười, quay đầu tránh, bỗng rùng mình lạnh người.
Trong đầm nước trong vắt, một nữ nhân thân trần đang đứng thẳng người trên bãi cát trắng mịn.
Làm Nhất Linh rùng mình không phải bởi thân hình trần trụi của nữ nhân đó. Phụ nữ khỏa thân cậu đã từng trông thấy, khi các sư tỉ của Lục Trúc thi triển Thiên Hồ Nhiếp hồn đại trận, trên người chỉ vắt một tấm lụa mỏng tang, điều đó cũng chẳng khác gì với lõa thể.
Nhất Linh rợn người chính bởi vẻ đẹp tỏa ra từ cơ thể ấy.
Vòng eo thon nhỏ, tròn trịa mềm mại, từ eo trở xuống dần dần rộng ra đến đầu gối thì thu lại, sau đó thẳng tắp tới hai mắt cá chân, hai đường cong tạo nên một đôi chân hoàn mĩ, hoàn mĩ đến cực điểm, thực là khó có thể dùng lời hình dung!
Từ thắt lưng trở lên, đường cong dần được mở rộng ra. Nhất Linh ngập đầu trong nước, tuy không nhìn được rõ ràng, song cậu thấy ngay bộ ngực đầy đặn chính là điểm nhấn tuyệt mĩ nhất.
Nhan nữ Thiên Hồ môn dùng đủ các biện pháp bổ nhan dưỡng thể, những bộ ngực mà Nhất Linh trông thấy có thể nói đã là trần gian tuyệt tạo, nhưng đến khi hai gò nhũ phong của nữ nhân này lọt vào mắt cậu thì tất cả những gì trước đây trông thấy quả thực chỉ là đom đóm so với vầng trăng.
Khuôn ngực tròn trịa nhô cao, điểm xuyết bởi hai hạt nhũ châu hồng nhuận, đẹp thật là không bút nào tả xiết. Vẻ đẹp đó thật đã không còn mang chút tơ vương thế tục, có thể đắm say chiêm ngưỡng mà không động tà tâm. Đúng là tựa ngọc khắc thành, như ngà chạm chuốt, sự thánh khiết lan tỏa chỉ khiến người ta kính ngưỡng mà không gợi lòng phàm.
Nhất Linh ngẩn ra rất lâu, lặng người ngắm nhìn, vẻ đẹp khó tưởng tượng từ nữ thể ấy giống như tiếng sét rọi xuống thần trí cậu, trong đầu dường như chỉ còn là trống rỗng, thậm chí Nhất Linh còn quên cả hít thở.
Nữ thể khẽ động tay, bàn tay ngọc thon dài chắn ngang trước ngực, Nhất Linh giật mình, không giữ được hơi, cả người bất giác nổi lên.
“Ây a” đầu Nhất Linh trồi lên khỏi nước.
Cách đó chừng một trượng, một khuôn mặt tựa như tiên nữ sừng sững trước mặt cậu.
Mỹ nữ Nhất Linh đã gặp qua không ít. Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu, Lục Trúc lại còn sư phụ và các sư tỉ của Lục Trúc nữa, đều có thể coi là những mỹ nữ hiếm thấy trên đời, thế nhưng tất cả những nhan sắc ấy gộp lại cũng không thể sánh bằng khuôn mặt đang hiển hiện trước mắt cậu bây giờ.
Nhất Linh ngẩn người ra vì vẻ đẹp tiên thiên, còn người đẹp đó ngẩn người ra vì ngạc nhiên kinh sợ.
Cùng với tiếng kêu thất thanh, một luồng sóng nước với sức mạnh khổng lồ ập vào trước ngực Nhất Linh, làm cậu bị hất tung lên, rơi lại vào con sông nhỏ, trôi tuột xuống hạ du.
Nhất Linh ngất đi. Trước đó, cậu không hề nghĩ tới bị trôi xuống như vậy, cho dù không bị đá **ng nát người thì cũng bị thủy quái ăn thịt. Thực tế thì Nhất Linh chẳng nghĩ gì được cả, trong đầu cậu lúc ấy chỉ còn khuôn mặt diễm lệ và cơ thể tuyệt mĩ ấy mà thôi.
Võ công của nữ nhân ấy đủ để sánh với vẻ đẹp của cô ta. Nhất Linh đã từng nếm trải quyền cước của Lý Thanh Long, công lực của Ô Sơn Hồ nữ, thế nhưng lực đạo mà nữ nhân này mượn nước tung ra trong lúc xấu hổ lại uy lực dũng mãnh gấp bội lần.
Trong khoảnh khắc đó, sức mạnh tiềm tàng của Truyền đăng đại pháp lại một lần nữa phát huy uy lực kinh người, che chắn cho nội tạng của cậu. Bằng không, chỉ một đòn đó cũng đủ làm cho ngũ tạng Nhất Linh nát vụn, hồn phách về nơi cực lạc trong nháy mắt.
Cũng có lẽ bởi thế Nhất Linh là người duy nhất ngất đi rồi mà vẫn không bị sặc nước mà chết. Nhất Linh lại một lần nữa hôn mê, giống như một xác chết trôi theo dòng nước, thoáng một cái đã trôi xa hơn chục dặm.
Lượn qua mấy rặng núi, lại có một con sông nhỏ trong veo vắt ngang ra.
Một nữ nhân khác đang đứng ngay trên mặt nước trong vắt ấy.
Võ lâm có kể về khinh công bay trên mặt nước, thế nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi. Thủy tổ Thiền tông Đạt Ma Sư Tổ ngày trước qua sông đến phương đông cũng phải mượn lực của một cây cói chứ không phải lướt trên mặt nước bằng hai chân trần.
Thế nhưng người phụ nữ này lại thực sư là chân trần đứng trên mặt nước, cũng hoàn toàn không thi triển một trò che mắt nào cả. Bởi vì nửa trên người cô ta chỉ thắt một chiếc yếm nhỏ, nửa dưới chỉ là một chiếc váy ngắn chưa đến đầu gối. Đôi vai ngọc và cặp bắp chân trắng hồng đều lộ cả ra ngoài. Hai gót chân son tuyệt đẹp cách mặt nước chừng một thốn rưỡi đến hai thốn, cứ thế đứng thẳng lơ lửng trên không.
Người phụ nữ này mày liễu mắt phượng, mang một khí chất đặc biệt chỉ có riêng ở cô ta, cũng giống như cách cô ta ăn mặc. Đợi cho Nhất Linh trôi đến gần, đôi mắt phượng mới khẽ chau một cái, trong khóe mắt ấy có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc vô bờ.