Ngọc bài tinh vân này là lúc trước Đồ Trạch giao cho hắn, lúc ấy đã từng nói rõ, cái ngọc bài này có thể giúp hắn trực tiếp tiến vào hàng ngũ thành viên trung tâm của Tinh Vân Các.
Không cần phải như bọn Lăng Huyên Huyên, Lăng Ngữ Thi, đột phá Khai Nguyên cảnh trước hai mươi tuổi mới được vào.
Lúc ấy, Đồ Trạch còn nói, lúc đến Tinh Vân Các, hắn giao ra ngọc bài, thì ngọc bài sẽ bị thu hồi.
– như thế có thể thấy ngọc bài này cũng có chút lai lịch.
Quá trình chém giết người Toái Băng Phủ của hắn và bọn Đồ Trạch thực là chỉ nói miệng không bằng chứng, chứng cớ duy nhất hắn nghĩ ra, cũng chỉ có cái lệnh bài này mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng không biết ngọc bài có công dụng hay không, nên đưa cho Diệp Dương Thu cũng để dò hỏi.
Hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Dương Thu …
Diệp Dương Thu trước giờ luôn sẵng giọng hờ hững, chẳng chút để ý tiếp nhận lấy ngọc bài, đưa lên mặt xem xét, bỗng giật mình.
Thân thể Diệp Dương Thu như cứng lại, không chút nhúc nhích, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Người Lăng gia ai nấy khẩn trương, bất an nhìn Diệp Dương Thu, người nào người nấy như ngừng thở, hi vọng Tần Liệt có thể chứng minh Lăng gia vô tội, chứng minh hắn và Toái Băng Phủ không chút liên quan.
“Đại nhân…”
Một đường chủ dưới trướng Diệp Dương Thu thấy hắn mãi không phản ứng, mới khẽ nhắc một tiếng.
Diệp Dương Thu rốt cục tỉnh lại, không nói một lời đưa ngọc bài tới trước mặt Đỗ Hải Thiên, để cho Đỗ Hải Thiên nhìn cho kỹ.
Đỗ Hải Thiên biến sắc: “Tinh Vân lệnh? Không thể nào! Sao lại là Tinh Vân lệnh?”
Ba chữ “Tinh Vân lệnh” vừa ra, tất cả võ giả Tinh Vân Các đều kinh sợ, ánh mắt vô cùng kinh dị nhìn Tần Liệt.
Lai lịch của Tinh Vân lệnh, võ giả Tinh Vân Các ai cũng biết nó đại diện cho cái gì.
Tinh Vân lệnh, là do lão các chủ Đồ Thế Hùng mời người luyện chế riêng, tổng cộng có hai cái, đều để lưu lại cho con trai lão.
Đỗ Thế Hùng một tay sáng lập Tinh Vân Các, hơn hai mươi năm trước do đã đột phá đến Vạn Tượng cảnh nên đã thành công gia nhập vào Sâm La điện.
Năm đó lão rời khỏi Tinh Vân Các, con lớn nhất Đồ Mạc và thê tử cảnh giới đều thấp kém, không thể cùng đi với lão vào Sâm La điện, nên lão để lại hai cái lệnh bài tinh vân cho vợ và Đồ Mạc.
Nhiều năm sau, lão vì Sâm La điện thường xuyên xuất sinh nhập tử, rất nhiều lần, thậm chí bên Sâm La Điện đã truyền ra tin tức lão chết trận trên U Minh chiến trường.
Khi ấy, Đồ Mạc còn nhỏ, tạm chưa thể chấp chưởng Tinh Vân Các, nên không có chức các chủ.
Nhưng vì tin lão chết trận cứ liên tiếp truyền ra, vị trí các chủ gây nên nhiều hung hiểm, suýt chút nữa hại chết Đồ Mạc.
Về sau Đỗ Thế Hùng chẳng những thành công còn sống rời khỏi U Minh chiến trường, mà còn được Sâm La điện phong chức thống lĩnh, lão trở về Tinh Vân Các, giết sạch đám người làm loạn, ở lại Tinh Vân Các một thời gian, cùng vợ sinh ra Đồ Trạch.
Đồ Trạch ra đời làm Đỗ Thế Hùng rất vui vẻ, nên mời luyện khí sư của Sâm La điện luyện riêng cho mình hai cái Tinh Vân lệnh, tặng cho hai đứa con trai.
Hai cái Tinh Vân lệnh độc nhất vô nhị này thể hiện tình yêu thương vô bờ của lão dành cho hai đứa con trai. Lệnh bài chẳng những có tác dụng tăng phúc cho người luyện công quyết đặc thù của Tinh Vân Các, mà còn đại diện cho quyền uy của lão, là dấu ấn thể hiện địa vị đặc thù không gì so sánh nổi của lão, uy hiếp những võ giả nào dám có dị tâm.
Đến nay, người con lớn Đồ Mạc sớm đã đạt cảnh giới Khai Nguyên cảnh, cách Vạn Tượng cảnh chỉ trong gang tấc, bản thân cũng đã sớm ngồi vững vị trí các chủ, căn bản không cần dùng tới Tinh Vân lệnh để trấn áp nữa, nên Tinh Vân lệnh dần trở thành chỉ còn là biểu tượng của thân phận của các chủ mà thôi.
Tinh Vân lệnh chỉ có Đồ Mạc Đồ Trạch mới có, hai huynh đệ muốn sai người đi làm chuyện gì, chỉ cần đưa Tinh Vân lệnh ra là được.
Và vì hôm nay Đồ Mạc đã là các chủ của Tinh Vân Các, nên Tinh Vân lệnh còn được gọi là lệnh bài các chủ…
“Ta đã cẩn thận kiểm tra, đây đúng là Tinh Vân lệnh!” Diệp Dương Thu không để ý tới Đỗ Hải Thiên, khẽ gật đầu với Tần Liệt, ánh mắt lạnh lẽo rốt cục cũng trở nên hòa hoãn: “Tinh Vân lệnh này chính là cái trên người Đồ Trạch đúng không? Người có thể đưa Tinh Vân lệnh cho ngươi mượn, đủ để chứng minh ngươi không có khả năng qua lại với Toái Băng Phủ, xem ra những lời ngươi nói là thật, linh đan kia là do thu trên người võ giả Toái Băng Phủ bị đánh chết mà có.”
Tần Liệt cũng kinh dị, không ngờ ngọc bài Đồ Trạch cho lại có tác dụng lớn đến vậy.
– đến giờ hắn vẫn còn không biết Tinh Vân lệnh đến tột cùng đại biểu cho cái gì.
“Đại nhân, ta nhớ tới một việc.” một đường chủ dưới trướng Diệp Dương Thu nói, hai mắt sáng ngời: “Lúc trước ta có tới chỗ Hàn trưởng lão, nghe Hàn trưởng lão nói Lăng gia có một tiểu bối tên Lăng Liệt, ở Cực Hàn sơn mạch cứu mạng con lão Hàn Phong từ trong tay Nghiêm Tử Khiên của Toái Băng Phủ, còn chiếm được một ngàn hai trăm điểm cống hiến. Ngài cũng biết, gần đây Hàn Phong với Đồ Trạch hay đi chung ra ngoài săn bắn…”
“Đại nhân, ta cũng có chút ấn tượng, hình như từng nghe Khang Trí nói qua việc này.” Một người khác cũng nói.
Diệp Dương Thu sững sờ nhìn Tần Liệt, trong mắt toát ra một tia ngạc nhiên: “Ngươi chính là Lăng Liệt đó?”
Tần Liệt cười nhẹ.
Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên nghe thế hai mắt đều sáng lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Liệt.
Bọn họ còn nhớ rõ, lúc ấy ở Tinh Vân Các bị thị vệ canh cửa làm khó dễ không cho vào, Lăng Huyên Huyên còn bị đùa bỡn…
Sau đó, chính cái tên “Lăng Liệt” này đã giúp giải thoát cho họ, Khang Trí vì “Lăng Liệt” mà đánh đầu heo hai tên thị vệ ấy.
Trưởng lão Hàn Khánh Thụy cũng vì “Lăng Liệt” mà nhiệt tình tiếp đãi họ, còn miễn trừ cho Lăng gia hai năm cung phụng.
Từ Tinh Vân Các về, cả nhà đều đi tìm cái tên “Lăng Liệt” này, tiếc là chỉ tìm thấy một Lăng Liệt ốm đau nằm liệt giường nhiều năm.
Bọn họ từng nghi ngờ Tần Liệt, nhưng rồi tự cười giễu mình, nghĩ chắc Tinh Vân Các đã nhầm, nên một thời gian vẫn luôn lo được lo mất.
Hôm nay, nghe Diệp Dương Thu và võ giả Tinh Vân Các nói chuyện, nhìn thấy Tinh Vân lệnh, thấy Tần Liệt cười, mới hay người luôn trợ giúp Lăng gia thoát khỏi khốn cảnh trước giờ vẫn đều là Tần Liệt!
Trái lại Đỗ Hải Thiên, Đỗ Kiều Lan mặt mày u ám, sợ hãi nhìn Tần Liệt như nhìn thấy ma giữa ban ngày.
Mặc bọn chúng có tính toán tỉ mỉ tới cỡ nào, cũng không thể tưởng tượng được thằng đần luôn bị bọn chúng bỏ qua một bên là chính là kẻ ngay lúc mấu chốt ngang trời xuất thế, chẳng những loại bỏ được tội danh bị chúng vu hãm, còn cùng người Đồ gia quyền thế bậc nhất của Tinh Vân Các có quan hệ với nhau, hoàn toàn thay dổi cục diện diệt vong cho Lăng gia.
“Còn chuyện Thiên Lang sơn kia…” Tần Liệt ngữ khí bình tĩnh, nhìn thẳng Diệp Dương Thu nói: “Nếu ngươi không tin lời chúng ta, đợi thêm năm sáu ngày nữa, Lưu Duyên trở về sẽ chủ động tìm ngươi báo cáo. Ừ, tối đa chắc là sáu ngày, Lưu Duyên sẽ về tới Tinh Vân Các, Cao Vũ chắc lúc này cũng đã về tới Cao gia, ngươi cũng có thể mời hắn tới chứng minh cho chúng ta.”
“Diệp trưởng lão, kính xin cho chúng ta thời gian để chứng minh mình trong sạch!” Lăng Ngữ Thi thỉnh cầu.
Diệp Dương Thu híp mắt, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cởi trói cho người Lăng gia.”
Tộc nhân Lăng gia đều thở phào, biết lúc này hắn đã không còn coi họ là phản đồ mà đối đãi, sự chuyển biến thái độ này, đối với họ rất là quan trọng!
“Vừa rồi có nhiều đắc tội, tiểu huynh đệ thông cảm.”
“Ừm, là chúng ta hơi lỗ mãng, không cố ý nha.”
Người của Diệp Dương Thu vừa giúp bọn Lăng Phong Lăng Hâm cởi trói, vừa ngượng ngùng cười, áy náy lên tiếng.
Sâu trong lòng, bọn họ đều đã tin tưởng Tần Liệt, nên thái độ xoay chuyển hoàn toàn.
“Nếu lời các ngươi nói là thật, vậy… tội của Phùng gia không thể bỏ qua.” Một đường chủ của Diệp Dương Thu nói: “Phùng Tân thực chán sống rồi, dám cấu kết Toái Băng Phủ, còn ác độc vu oan Lăng gia, Tinh Vân Các tuyệt không tha cho hắn!”
“Lập tức dùng chim ưng đưa tin về các, báo cho họ, chỉ cần Lưu Duyên vừa về tới, lập tức báo ngay cho ta!” Diệp Dương Thu quát.
“Dạ.” võ giả kia nghe lệnh, tiếp tục phân phó xuống, không bao lâu, đã thấy một con chim xám bay vụt đi.
“Tinh Vân lệnh ngươi thu về đi.” Diệp Dương Thu trả lệnh bài cho Tần Liệt, cau mày: “Nếu ngươi nói là thật, vậy Phùng gia hận Lăng gia các người thấu xương, nên mới dùng độc kế này hãm hại Lăng gia, muốn chúng ta phán đoán sai lầm, đến Lăng gia trừng phạt, tạo thời gian cho bọn chúng tranh thủ bỏ chạy vào khu vực quản hạt của Toái Băng Phủ, tiếp tục tu luyện.”
“Ừ, hẳn là như vậy.”
“Đỗ trưởng lão, việc này ngươi còn muốn nói gì không?” Diệp Dương Thu bỗng quay sang Đỗ Hải Thiên, giọng nói như có ý muốn hỏi tội.
Đỗ Hải Thiên cau mày, nhàn nhạt đáp: “Đây là chuyện của hình đường, ta không có quyền nhúng tay. Diệp trưởng lão cứ tự tiện điều tra. Ta tới chỉ là muốn gặp đường muội và chất nhi, thuận tiện về Đỗ gia một chuyến mà thôi.”
Hắn nhìn ba mẹ con Đỗ Kiều Lan: “Xem ra Lăng gia không chào đón chúng ta, các ngươi theo ta về nhà một thời gian. Vào Tinh Vân Các đã lâu, ta cũng ít khi về nhà, lần này các ngươi cùng về với ta xem một chút đi.”
Bọn Đỗ Kiều Lan không nói tiếng nào, dưới bao ánh mắt lạnh lùng khinh thường của người Lăng gia, cùng bọn người Đỗ Hải Thiên, xám xịt rời khỏi Lăng gia trấn.