Lôi Âm Ma Công

Chương 53 - Một Người Khó Hiểu

trước
tiếp

Tiểu Quân vừa nghe giọng nữ nhân đã phấn chấn hẳn lên. Chàng buột miệng nói :

– Thúy Ngân Đài… Hay quá… Không ngờ nàng lại đến đây.

Tiểu Quân bước đến bên Ngân Đài :

– Tiểu Linh, Sư Sư, Cúc Cúc và Trân Trân đang ở đâu?

Ngân Đài nhếch mép :

– Tiểu Quân lo lắng cho những người đó à? Đừng lo lắng quá như vậy. Hiện nay họ đang ở một nơi rất an toàn.

Thất Thất nhìn Ngân Đài. Ánh mắt của nàng xoi mói như muốn đọc những ý niệm thầm kín trong đầu Ngân Đài.

Thất Thất hỏi :

– Sao Thúy Ngân Đài cô nương biết chúng tôi đang ở đây?

– Ngân Đài đã xâm nhập tử địa bí cung và biết được tất cả, nên mới đến đây.

Nàng nhìn Tử Kiếm Thường Nhẫn :

– Chính Ngân Đài đã hướng dẫn Thường Nhẫn kiếm thủ đến nơi này.

Thường Nhẫn quay sang Tiểu Quân, gật đầu :

– Chính Ngân Đài cô nương đã hướng dẫn Thường mỗ đến nơi này.

Ngân Đài nói tiếp :

– Tiểu Quân… Ngân Đài đã chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ rồi. Từ lương khô đến xe ngựa, chúng ta chỉ còn lên đường thôi.

Thất Thất nheo mày :

– Ngân Đài cũng biết chúng ta tính đi đến Chung Nam sơn nữa à?

Ngân Đài gật đầu :

– Thất Thất tiên tử không biết chứ tôi đã nghe tất cả rồi. Nếu như không đến Chung Nam sơn tìm Tử Phương Thoa thì dù cho có mười Tiểu Quân hay mười Tử Kiếm Thường Nhẫn cũng không ngăn được Đỗ Hạo Thiên độc bá võ lâm, nếu như gã tụ thành cảnh giới tối thượng “Lôi Âm ma công”, đao thương bất nhập, kim cương bất hoại.

Ngân Đài quay lại Tiểu Quân :

– Tiểu Quân… Chúng ta lên đường chứ. Ngôi cổ miếu này không tiện cho các người trú ngụ đâu.

Tiểu Quân nói với Thất Thất :

– Ngân Đài nói đúng đó. Chúng ta lên đường thôi, đừng để mất thời gian nữa.

Mọi người rời cổ miếu, xuôi về hướng Đông, đến một thị trấn cách tử địa bí cung độ ba mươi dặm thì mặt trời cũng đứng bóng.

Ngân Đài nói với Tiểu Quân :

– Chúng ta vào một tửu quán nào đó nghỉ ngơi, để tôi đi lấy lương khô vào xe ngựa.

Tiểu Quân gật đầu.

Thất Thất nhìn Ngân Đài :

– Thúy Ngân Đài cô nương đi một mình sợ gặp kình địch. Hay để ta cùng đi với cô nương vậy.

Thúy Ngân Đài mỉm cười :

– Thất Thất tỷ tỷ đừng lo… Trong giang hồ Ngân Đài đâu phải hạng nữ nhi ẻo lả.

Tiểu Quân nhìn Thương Nhẫn :

– Thường huynh ở lại đây cùng với Thất Thất tỷ tỷ, để Tiểu Quân đi cùng với Ngân Đài.

Thường Nhẫn lẳng lặng chẳng nói tiếng nào.

Thất Thất lắc đầu :

– Tiểu Quân chưa trục được Đan sa và Vô Ảnh Chi Độc, nên ở lại, để tỷ tỷ đi cho.

– Tỷ tỷ cứ lo cho Tiểu Quân hoài… Hãy lo lắng cho Thường huynh đây.

Ngân Đài khoát tay :

– Không cần đâu… Ngân Đài đi một mình được mà. Trong nửa khắc, tôi sẽ quay trở lại ngay.

Ngân Đài nói xong, quay lưng trổ khinh công siêu phàm thoát đi nhanh hơn một cơn gió thoảng.

Ngân Đài đi rồi, Thất Thất mới nói với Tiểu Quân :

– Đệ đệ, Tỷ tỷ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Linh cảm của tỷ tỷ cảm nhận có người nào đó đang lợi dụng chúng ta.

Tiểu Quân nheo mày :

– Ai lợi dụng chúng ta… Tỷ tỷ nghi ngờ Thúy Ngân Đài à?

Thất Thất gật đầu :

– Đúng như vậy. Tỷ tỷ cảm nhận vị cô nương này đang dấu một âm mưu gì đó.

Tiểu Quân bật cười khanh khách :

– Tỷ tỷ quá đa nghi rồi. Tào tháo mà sống dậy chắc phải nhận tỷ tỷ là sư mẫu của lão. Tiểu Quân biết Thúy Ngân Đài mà. Hành tung của nàng rất bí ẩn nhưng nhứt nhứt đều lo cho Tiểu Quân. Tại Thiếu Lâm Tự, nếu không có Thúy Ngân Đài, Tiểu Quân đã bị lão Lập Cư chôn dưới đống gạch vụn rồi.

Thường Nhẫn nhìn Tiểu Quân.

Thất Thất thở dài một tiếng :

– Tiểu Quân đã nhận định như vậy thì tỷ tỷ tin theo Tiểu Quân, đừng nói gì với Thúy cô nương đấy nhé.

– Tất nhiên đệ đệ sẽ không nói đâu.

Tiểu Quân quay lại Thường Nhẫn :

– Thường huynh, ước gì bây giờ chúng ta có một vò rượu năm cân để chén thù chén tạc nhỉ. Nghĩ cũng nực cười, có lúc rượu uống không hết, kén chọn từng vò rượu ngon đặc biệt, có khi chẳng có được một bầu rượu nhỏ để giải cơn thèm.

Thường Nhẫn vuốt thanh huyết kiếm :

– Có gì khó đâu… Trước mặt chúng ta là một kho rượu kia.

Tiểu Quân nghiêm mặt :

– Sợ chúng ta vào tửu điếm sẽ lộ hành tung.

Thất Thất tròn mắt :

– Ý… Tiểu Quân mà cũng sợ lộ hành tung sao?

– Tỷ tỷ không hiểu… Lúc này cũng giữ bí mật đến Chung Nam sơn càng tốt chứ có gì đâu.

– Đệ đệ mất nhuệ khí từ lúc nào thế?

– Ý tỷ tỷ… Thôi được.

Tiểu Quân nhìn Thường Nhẫn :

– Thường huynh… Chúng ta vào tửu quán chứ?

Thường Nhẫn gật đầu. Ba người kéo vào tửu quán ven đường. Tiểu Quân nhìn đảo qua một lượt, thấy trong tửu quán chẳng có bóng khách nhân nào, phấn khởi vô cùng nói với Thường Nhẫn :

– Thế này thì tốt quá rồi.

Tiểu Quân chọn chiếc bàn đặt ngay bên cửa sổ, từ chiếc bàn này có thể quan sát toàn bộ không gian bên ngoài. Chàng gọi gã điếm nhị bưng ra vò rượu năm cân.

Gã điếm nhị từ sau bếp tất tả bước ra. Y khúm núm nói :

– Khách quan dùng rượu gì ạ?

Tiểu Quân nhìn Thất Thất, rồi quay sang Thường Nhẫn, dời mắt lại điếm nhị.

– Tiểu gia nói thật, lúc này Tiểu gia chẳng có mang kim ngân theo, nếu như điếm chủ tin tưởng thì có thể bán thiếu cho Tiểu Quân năm cân rượu… Rượu gì cũng được.

Gã điếm nhị lưỡng lự.

Tiểu Quân dựng đôi chân mày lưỡi kiếm :

– Ê… Ngươi không tin Xảo Quỷ này à.

Gã điếm nhị nhìn chàng chằm chằm :

– Khách nhân đây là… là Xảo Quỷ Tiểu Quân… Chủ nhân lâu thuyền “Nghê thường vũ y khúc”

– Chiếc lâu thuyền đó đã chìm dưới dòng Hoàng Giang rồi.

– Mà có đúng khách nhân chính là Xảo Quỷ không?

– Chẳng lẽ ta là ai?

Thất Thất gật đầu với gã điếm nhị :

– Đúng vậy đó… Vị công tử này chính là Xảo Quỷ Tiểu Quân.

Gã điếm nhị reo lên :

– Tốt lắm… Tốt lắm rồi… Nếu đúng là Xảo Quỷ Tiểu Quân, tiểu nhân xin thết đãi…

Tiểu Quân nhướng mày với gã :

– Sao điếm chủ lại muốn thết đãi ta?

– Tiểu nhân được Xảo Quỷ ghé vào quán là vinh dự lắm rồi đâu dám lấy kim ngân của người. Trong giang hồ đâu đâu cũng nghe danh Xảo Quỷ.

– Ngươi nói quá làm lỗ mũi Tiểu gia phình ra đấy. Thôi đừng tâng bốc nữa, nếu có lòng thì bán thiếu cho ta là tốt lắm rồi.

– Dạ dạ.. Tiểu nhân sẽ phục vụ Xảo Quỷ thật chu đáo.

Gã điếm nhị nói xong, lẫn luôn vào sau nhà, một lúc sau khệ nệ bưng lên một vò rượu năm cân. Gã đặt vò rượu xuống bàn :

– Đây là Bách Hoa tửu… Loại rượu ngon nhất mà Tiểu nhị có trong nhà, thỉnh Xảo Quỷ!

Tiểu Quân mở nắp vò rượu. Mùi hảo tửu bốc lên ngùn ngụt khiến hai cánh mũi của chàng phập phều.

Chàng nhìn gã điếm nhị :

– Chưa uống rượu mà ta đã cảm nhận rượu ngon như thế nào rồi.

Tiểu Quân bưng cả vò rượu rót vào ba cái chén. Chàng rót rượu đầy vun, nhưng khi bưng chén thì Thất Thất đã cản lại.

Nàng nghiệm giọng nói :

– Con sâu rượu của ngươi thôi thúc đến độ thần trí u mê à?

Nàng vừa nói vừa chớp mắt với Thường Nhẫn.

Thường Nhẫn bật đứng dậy, cầm luôn chén rượu của mình, đưa đến trước mặt gã điếm nhị :

– Tại hạ mời điếm chủ chén rượu đầu.

Gã điếm nhị nhìn Thường Nhẫn chằm chằm. Y ngượng ngịu nói :

– Các hạ sợ tiểu nhị bỏ độc vào trong rượu hả?

Y lắc đầu :

– Không ngờ tiểu nhân có lòng tốt lại bị người nghi ngờ.

Gã vừa nói vừa đón chén rượu đưa lên miệng uống cạn, rồi đặt chén xuống bàn.

Y chép miệng nói với Tiểu Quân :

– Ái chà… Bách Hoa tửu của tiểu nhân quả là ngon vô cùng. Vò rượu này tiểu nhân đã phải hạ thố đúng năm niên mới có được cái mùi này. Nếu như Xảo Quỷ và nhị vị đây sợ trong rượu có độc… Tiểu nhân mạn phép xin lại.

Tiểu Quân nhướng mày :

– Ê.. Tiểu gia có sợ đâu. Chẳng qua tỷ tỷ và Thường huynh quá cẩn trọng đấy thôi.

– Thế tiểu nhị kính Xảo Quỷ!

– Ha… Ha… Ha… Tốt lắm… Tốt lắm…

Tiểu Quân cầm chén rượu, chỉ một hơi uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.

Chàng chép miệng :

– Ái chà… Rượu của điếm chủ quả là ngon.

– Xảo Quỷ quá khen đấy thôi, nhưng đem ra rượu tiễn đưa người chết thì lúc nào cũng ngon.

Thường Nhẫn vừa nghe gã điếm chủ nói, trừng mắt gằn giọng :

– Ngươi vừa nói cái gì?

Gã điếm chủ nhìn Tiểu Quân :

– Tiểu nhân không nói ra, nhưng Xảo Quỷ vẫn có thể đoán biết. Bách Hoa tửu là thứ rượu để cúng tế những người sắp mang đi hạ huyệt.

Gã tiểu nhị rót thêm rượu ra hai cái chén nữa.

Thất Thất nhìn chằm chằm vào hai chén rượu. Nàng hơi sững sờ bởi câu nói của gã điếm chỉ nhưng lại thấy y tiếp tục rót rượu thì càng ngạc nhiên hơn.

Nàng hỏi gã :

– Trong Bách Hoa tửu có độc?

Gã tiểu nhị lắc đầu :

– Không… Trong rượu không có độc, nhưng Bách Hoa tửu dùng để đưa người chết vào huyệt thôi à.

– Ngươi nói vậy có ý gì?

– Dạ tiểu nhân chỉ nói theo đúng nghi thức.

Tiểu nhị vừa nói vừa quay lưng ra cửa hậu, lớn giọng ra lệnh :

– Đưa người đi!

Bốn gã đạo tỳ, đi cùng với Song tình khệ nệ khiêng vào một cỗ áo quan.

Thường Nhẫn đứng bật dậy :

– Các ngươi muốn…

Thường Nhẫn chưa nói hết câu thì tiếng của Ngũ Phương Đài vọng lên ngay ngoài mái hiên :

– Gã nói đúng đó… Xảo Quỷ đã dùng rượu cúng tiễn đưa người chết, nên y phải trở về cõi âm ty thôi.

Thường Nhẫn đanh mặt lại khi nghe chất giọng của Phương Đài :

– Ngũ Phương Đài!

Thất Thất căng thẳng hẳn lên :

– Thánh Cô!

Các thớ thịt trên khuôn mặt lạnh lùng của Thường Nhẫn run lên giần giật, tưởng chừng như y đang đứng trên một ngọn lửa đỏ cháy bừng bừng ngay dưới chân.

Gã điếm nhị nhìn Tiểu Quân :

– Xảo Quỷ đã dùng rượu Bách Hoa tửu, vậy tiểu nhân thỉnh người vào áo quan!

Thất Thất nhướng đôi mày vòng nguyệt :

– Các người có thể bắt được Tiểu Quân chui vào chiếc áo quan này sao?

Gã tiểu nhị bình thản nói :

– Xảo Quỷ đã dùng Bách Hoa tửu rồi.

Tiểu Quân liếc Ngũ Phương Đài rồi dời mắt lại gã điếm nhị :

– Tiểu Quân mới dùng có hai chén mà… Chưa hết vò rượu ngon này, sao vội đưa Tiểu Quân đi chôn như vậy.

Gã điếm nhị nhìn Ngũ Phương Đài :

– Thỉnh Thánh Cô cho biết ý định.

Ngũ Phương Đài thở ra một tiếng :

– Cứ để Tiểu Quân dùng hết vò rượu đó.

Tiểu Quân vỗ tay reo lên :

– Các người nghe rõ rồi chứ?

Chàng dứt lời bưng luôn vò rượu năm cân ngửa cổ tu ừng ực. Tiểu Quân đặt vò rượu xuống bàn, đưa tay chùi miệng chép lưỡi :

– Rõ ràng rượu tiễn đưa người chết lúc nào cũng ngon hơn những loại rượu khác.

Chàng nhìn gã điếm nhị :

– Y… Mà hình như điếm chủ cũng có dùng Bách Hoa tửu phải không.

Gã điếm chủ gật đầu.

Tiểu Quân nheo mày, nhìn lại cỗ áo quan :

– Ái chà… hai người sắp đi xuống Âm ty mà chỉ có một cỗ quan tài… Có chật lắm không?

Chàng vuốt mũi nói tiếp :

– Tiểu Quân nói thật nhé… Tiểu Quân không muốn nằm chung với nam nhân trong một cỗ áo quan đâu.

Chàng nhìn lại Ngũ Phương Đài :

– Phải chi người dùng Bách Hoa tửu với Tiểu Quân là Phương Đài Thánh Cô, Tiểu Quân này sẵn sàng chui ngay vào trong chiếc áo quan này nằm chờ.

Phương Đài nghe Tiểu Quân nói nhưng không mở miệng đáp trả. Nàng chỉ cụp đôi mi cong vút, nhìn xuống đất.

Tiểu Quân lại bưng vò rượu uống tiếp. Chỉ hai lần bưng vò rượu đã vơi xuống phân nửa, chàng xoa tay vòng quanh vò rượu Bách Hoa tửu.

Gã điếm nhị dõi mắt chờ Tiểu Quân uống hết vò rượu năm cân, để đưa chàng vào cỗ áo quan.

Vừa lúc đó, có tiếng ngựa hí vang bên ngoài. Cùng với tiếng ngựa hí vang đó, hai mươi mũi tên tẩm dầu phầm phập ghim vào vách ngôi tửu quán.

Tiểu Quân nhảy đỏng lên :

– Tiểu gia không muốn bị thiêu đâu.

Tiểu Quân vừa nói vừa quẳng vò rượu vào cỗ áo quan. Chàng điểm mũi giày phi thân qua cửa sổ.

Chỉ chờ có thế, Tử Kiếm Thường Nhẫn và Thất Thất đồng loạt phát chiêu công vào đối phương.

Thúy Ngân Đài điều khiển đôi tuấn mã sắc lông đen mượt kéo theo cỗ xe lao đến.

Nàng thét lớn :

– Tiểu Quân!

Tiểu Quân phi thân luôn lên chỗ ghế xà ích.

Chàng thét lớn :

– Tỷ tỷ… Thường huynh…

Thường Nhẫn và Thất Thất lướt ra ngoài nhưng hai người chạm mặt ngay với Thánh Cô Ngũ Phương Đài. Ngũ Phương Đài không màng đến Tiểu Quân mà hình như chỉ cốt chặn đường Thường Nhẫn và Thất Thất mà thôi.

Đối mặt với Ngũ Phương Đài, tay cầm kiếm của Thường Nhẫn run bần bật.

Gã trông tợ như một con bệnh đang lên cơn sốt.

Thúy Ngân Đài quất roi da vào mông ngựa. Tiếng ngựa hí vang lồng lộng.

Tiểu Quân nheo mày :

– Ngân Đài… Nàng tính bỏ…

– Không kịp nữa đâu.

Đôi tuấn mã chồm đến trước sau cái đánh roi lần thứ hai của Ngân Đài. Chúng nện vó phi nước đại, để lại phía sau những lớp bụi mù mịt.

Khi cỗ xe song mã đã mất hút rồi. Thường Nhẫn mới lấy lại được bình tâm. Y gằn giọng nói :

– Phương Đài… Nàng hãy tránh ra.

– Thường Nhẫn… Ngươi không dám xuất kiếm với bổn nương à.

Thất Thất thở hắt ra một tiếng, nhìn Phương Đài nói :

– Tử kiếm không dám động đến Thánh Cô nhưng Thất Thất thì khác.

Phương Đài nhìn nàng.

– Bổn nương thỉnh giáo Băng Tâm tiên tử.

Ngũ Phương Đài vừa dứt lời Thất Thất băng lại áp sát vào nàng. Đối mặt với Ngũ Phương Đài lần này, Thất Thất đã hạ quyết tâm lấy mạng Thánh Cô. Nàng vận công hết mười hai thành chân âm, tống ra một đạo kình âm nhu, nhưng tiềm ẩn bên trong sức mạng di sơn đảo hải, có thể đập nát một tòa nhà ba gian.

Kình khí âm nhu vừa chạm vào thân ảnh của Ngũ Phương Đài thì bị màn kiếm khí càn khôn chẻ nát thành những mảnh kình bé nhỏ. Kình lực của Thất Thất nhanh chóng tản mác thành những ngọn gió hiu hiu chẳng có chút dư lực gì, thậm chí cả xiêm y của Phương Đài cũng chỉ hơi lay động.

Ngũ Phương Đài chẳng hề phản công lại sau khi hóa giải nội kình âm nhu của Thất Thất.

Nàng còn khoanh tay trước ngực vẻ bàng quang như chẳng hề biết vừa rồi Thất Thất đã dụng đến mười hai thành chân âm tấn công mình.

Nàng còn cười mỉm với Thất Thất. Phương Đài quay sang Thường Nhẫn :

– Thường Nhẫn… Phương Đài đã lấy của ngươi một trái tim, một cánh tay, giờ ta gởi lại ngươi vị cô nương này.

Nàng nhìn lại Thất Thất :

– Một chưởng ta nhận của nàng xem như ta đền lại cho Thường Nhẫn. Bảo trọng!

Phương Đài quay lưng trổ khinh thuật bỏ đi. Nàng vừa thoát đi thì Song tình và mấy gã kia cũng lũ lượt kéo theo sau Phương Đài.

Thất Thất nheo mày :

– Tại sao Thánh Cô lại bỏ đi… Thất Thất không thể hiểu được.

Nàng bước đến bên cạnh Thường Nhẫn :

– Thường kiếm thủ… Chúng ta mau đuổi theo Ngân Đài và Tiểu Quân.

Thường Nhẫn lắc đầu :

– Họ đã đi xa rồi.

Thất Thất hỏi tiếp :

– Tại sao Thánh Cô không lấy mạng chúng ta hoặc dẫn độ về Tử địa bí cung?

– Nàng muốn gởi lại Thường Nhẫn một trái tim và một cánh tay.

– Hành tung của Phương Đài không sao hiểu được.

– Thất Thất nói đúng đó… Cuộc đời, ý niệm và hành động của Thánh Cô Ngũ Phương Đài là một dấu hỏi, không một ai có thể lý giải được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.