Lời Nói Dối

Chương 22 - Chương 22

trước
tiếp

Editor: Gà

Lời này của Đỗ Hoành bình tĩnh trực tiếp, ánh mắt nghiêm túc thành khẩn, dưới cái nhìn này, bất luận ai cũng không thể bác bỏ, toàn bộ ý đồ của Vương Linh đã bị phá bỏ.

Vương Linh cứng ngắc, đáy lòng bỗng trở nên chán ghét đứa bé trai tuấn tú lễ phép trước mắt này.

Bà ta cố cười, khổ sở nói: “Tiểu Nhược nó. . . . . . Từ nhỏ đã không có ba, bây giờ cuối cùng đã được về nhà, làm sao dì có thể nhẫn tâm để con bé bị người ta chế nhạo được chứ.”

“Dì có thể tìm một người ba cho tiểu Nhược mà, dì xinh đẹp như vậy, sẽ có không ít người cam lòng làm ba của tiểu Nhược đâu, đúng không dì?” Đỗ Hoành nhìn người phụ nữ tự cho là mình đã che giấu rất tốt, cười thật ngây thơ, như một chàng trai dịu dàng ấm áp.

Nói xong cậu không thèm để ý đến bà ta nữa, mà chuyển mắt nhìn Đỗ Trình Trình đang ra khỏi trường đi về phía cậu.

Vương Linh thấy cậu dầu muối không vào, đáy lòng hận nghiến răng, đợi đến khi nhìn thấy Đỗ Trình Trình, bà ta lập tức cười tươi, dịu dàng nhìn hai cô bé xinh đẹp đang đi ra ngoài.

Đỗ Nhược nhìn thấy mẹ mình thì giật mình một phen, cô ta phản xạ có điều kiện siết chặt quả đấm, căng thẳng, vẻ mặt cứng ngắc, giống như gặp phải kẻ xấu, cảm giác toàn bộ thế giới đang tập trung nhìn cô ta.

Cô ta vô cùng sợ, sợ mẹ gọi tên cô ta, lúc đó cả trường sẽ biết cô ta chỉ là một đứa con riêng, điều này khiến cô ta khó chịu.

Kiếp này cô ta nhất định phải làm cho ba cưới mẹ, cô ta muốn danh chính ngôn thuận trở thành con gái nhà họ Đỗ, để người khác không thể chế nhạo thân thế của cô ta.

Ánh mắt cô ta như bò cạp độc nhìn chằm chằm vào gáy của Đỗ Trình Trình, nếu như không phải cô cản ba tái giá, thì sao từ nhỏ cô ta phải chịu ánh mắt khác thường, bị người cười nhạo chứ, đều do cô!

Đỗ Trình Trình cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt, chợt quay đầu lại, thì bắt gặp ánh mắt oán độc của Đỗ Nhược, cô sửng sốt, rồi bình tĩnh quay đầu, chạy đến chỗ Đỗ Hoành: “Anh ơi!”

Tinh thần Đỗ Nhược chắc chắn có vấn đề, cô nghĩ.

Đỗ Nhược không chạy đến bên cạnh Vương Linh, mà đứng bên cạnh Đỗ Trình Trình, theo sát cô, cúi đầu, cũng không gọi Vương Linh, duy trì khoảng cách với Vương Linh, dường như như thế thì người khác sẽ không biết bọn họ là mẹ con.

Vương Linh không gọi Đỗ Nhược, mà lấy lòng nhìn Đỗ Trình Trình, vẻ mặt vui mừng: “Trình Trình, chúng ta lại gặp mặt, con nhớ dì không?”

Vẻ mặt Đỗ Trình Trình lạnh nhạt: “Không nhớ rõ, anh ơi, chúng ta về nhà đi, ba đã nói không nên nói chuyện với người xa lạ.”

“Trình Trình thật đáng yêu, tại sao dì là người xa lạ được chứ? Lần trước không phải chúng ta đã gặp nhau sao?” Vương Linh cười bao dung, tựa như cô là một đứa bé không hiểu chuyện.

“Vị phu nhân này xin tự trọng.” Ánh mắt Đỗ Trình Trình hơi lạnh, khẽ nâng cằm: “Nếu ai cũng nói là người quen của cháu, gặp cháu một lần đều nói là người quen, vậy chắc chắn cháu sẽ có rất nhiều người quen.” Nói xong cô không để ý đến Vương Linh nữa, cao quý lạnh lùng xoay người: “Anh, chúng ta đi thôi.”

Ánh mắt Đỗ Nhược âm ngoan nhìn chằm chằm bóng lưng kiêu ngạo của Đỗ Trình Trình, vóc người cô cao gầy, sống lưng thẳng tắp, bởi vì từ nhỏ tập múa, khiến dáng vẻ cô vô cùng đẹp, dưới ánh nắng chiều vàng nhạt, cô tựa như một đóa hồng có gai, dù chưa nở rộ, nhưng có thể đoán được sự rực rỡ sau khi nó nở rộ.

Vương Linh vội vàng kéo Đỗ Nhược rồi bước về phía trước một bước, trên mặt lộ ra cười khổ: “Lần này dì đến để gặp Nhược Nhược, tiểu Nhược mới vừa về nhà, nhờ các con chăm sóc rồi.”

Lúc này Đỗ Trình Trình mới dừng lại, nghiêng người nhìn Vương Linh, lại nhìn ánh mắt băng lãnh như rắn của Đỗ Nhược, ánh mắt sáng ngời.

Cô kiêu ngạo gật đầu, lạnh nhạt nói: “Đỗ Nhược là em cháu, nên chăm sóc em ấy, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu sẽ không quấy rầy mẹ con dì đoàn tụ.” Lại nhìn Đỗ Nhược: “Chị sẽ nói với ba, tối nay em không cần về nhà.” Cô nhếch môi: “Chơi vui vẻ.”

Từ đầu đến cuối, bà ta đều biểu hiện ra là người có giáo dưỡng, luôn biết giữ khoảng cách đúng mực.

Cô hoàn toàn không ngờ, người phụ nữ này lại là mẹ của Đỗ Nhược.

Vài lần bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Nhược, cô đã không còn sợ như lúc ban đầu nữa, nhưng trong lòng đã có khoảng cách, nên thái độ cũng trở nên ngạo mạn hơn khi nói chuyện với người mẹ dụng tâm kín đáo của cô ta. Theo cô, có thể dạy ra được người u ám như Đỗ Nhược, bà ta chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Đỗ Nhược nhìn thấy mẹ khi gặp mình không thèm chào mình, lại đi lấy lòng Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình lại kinh thường ngoảnh mặt, cô ta tức giận đến toàn thân phát run.

Cô ta sợ Vương Linh nói chuyện với cô ta trước mắt mọi người, nhưng Vương Linh không nói gì với cô ta, mà đi lấy lòng Đỗ Trình Trình thì đáy lòng cô ta càng thêm căm hận Đỗ Trình Trình, loại cảm xúc phức tạp này khiến lòng cô ta nóng bừng như lửa đốt, hơn nữa khi cô nói ‘không quấy rầy mẹ con dì’ thì Đỗ Nhược chỉ cảm thấy Đỗ Trình Trình đang hung hăng tát cô ta một cái, cô ta vội vàng nhìn xung quanh, âm thanh xung quanh tựa như ruồi bọ không ngừng ong ong bên tai cô ta, những ánh mắt và âm thanh kia tựa như đang khinh thường và khi dễ, khiến cô ta rất căm ghét.

Cô ta hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng cô ta không thể làm gì, chỉ có thể khó chịu đứng đây, mặc cho người chỉ trỏ.

Cô ta không đổi sắc, ngẩng đầu ưỡn ngực, giả vờ như không có gì đi ra khỏi đám người, sau đó nhanh chóng đón một chiếc xe, hung ác nói với tài xế: “Lái xe!”

Xe chạy được bảy mươi, tám mươi mét, cô ta lại gay gắt kêu: “Dừng xe!”

Tài xế bị cô ta làm cho giật mình, chợt đạp thắng xe, cơ thể Đỗ Nhược chồm lên trước, đụng vào chiếc ghế đệm, mặc dù không bị thương, nhưng lại khiến cô ta giận dữ, như bị điên vậy, phát tiết xé rách chỗ ngồi trước mặt, giọng nói bén nhọn mắng: “Ông có biết lái xe không hả? Đột nhiên thắng xe ông muốn tôi bị đụng chết sao? Ông biết tôi là ai không? Tôi là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, ba tôi là Đỗ Thành Nghĩa, tôi mà bị thương, tôi sẽ cho các người chôn theo!”

Tài xế là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhìn tính khí có vẻ không hề ôn hòa, nghe cô ta nói thế, nhất thời tức giận: “Đệch mẹ (vâng nguyên văn đấy ạ), con nhỏ kia mày chửi ai đấy? Làm cả nhà ai chôn theo? Đồ mất dạy. Chửi nữa có tin ông đánh mày không? Xuống xe xuống xe!”

“Ông dám bảo tôi xuống xe sao?” Đột nhiên giọng nói của Đỗ Nhược cao vút, có chút điên cuồng.

Tài xế cau mày, nói một câu xúi quẩy, rồi mở cửa kéo cô ta ra ngoài.

“Buông tôi ra, tôi muốn tố cáo ông! Ông biết tôi là ai không hả?”

Tài xế hung hăng nhổ nước bọt: “Nếu không phải vì mày còn nhỏ tuổi ông đã đánh mày rồi.” Nói xong lên xe đạp ga rời đi.

Lúc này Vương Linh đã chậm chạp chạy đến, bà ta mang đôi giày cao sáu cm, duy trì tư thái ưu nhã chạy bước nhỏ đến, nhìn chiếc xe đã chạy xa rồi lo lắng hỏi Đỗ Nhược: “Tiểu Nhược, con sao vậy? Có phải tài xế kia khi dễ con không, đừng khóc, mẹ lập tức gọi điện thoại tố cáo!”

Đỗ Nhược vươn tay ra, lần nữa chặn một chiếc xe khác, hai mẹ con ngồi lên xe, trên đường Vương Linh an ủi Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Nhược không nói tiếng nào.

Sau khi họ đến nơi, cô ta chán ghét nhíu mày, nhìn cái phòng nhỏ không đến 100 mét vuông này, cô ta lại hận muốn đập nát hết mọi thứ trong nhà, đây chính là chỗ cô ta đã ở từ nhỏ, chật hẹp như cái hộp, còn Đỗ Trình Trình lại được sinh ra ở biệt thự lớn, có người giúp việc phục vụ, tất cả mọi thứ vốn phải của cô ta, nếu không phải cô ngăn không cho ba cưới mẹ, làm sao cô ta bị người cười nhạo, phải ở cái nơi tồi tàn này!

Cô ta ngồi trên chiếc giường mình đã từng ngủ, nhìn mẹ.

Vương Linh sắp ba mươi tuổi, phần tóc dài hơi xoăn, một bên được vén sau tai, vừa trong sáng vừa hấp dẫn, bà ta chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi thôi, hoàn toàn không nhìn ra là một người mẹ đã có đứa con mười tuổi.

Vương Linh bị ánh mắt của cô ta nhìn khiến cho sững sờ, ánh mắt này của con gái khiến bà ta có cảm giác bà ta không phải đang nhìn một đứa con gái mười tuổi, mà đang bị một người trưởng thành dò xét.

Bà ta nói: “Tiểu Nhược, có phải anh chị bắt nạt con không?”

Đỗ Nhược cười lạnh: “Con đã nói rồi, nhanh chóng tìm người ném chị ta xuống sông đi, Đỗ Trình Trình chết rồi, ba sẽ chỉ có một đứa con gái là con, khi ông khổ sở, mẹ đến làm bạn bên cạnh ông, đến lúc đó không có Đỗ Trình Trình cản trở, thêm mười năm tình cảm của hai người, chẳng lẽ ông ấy không cưới mẹ à?”

Vương Linh cả kinh, quát lớn: “Con không được nói bậy!”

Bà ta vội vã nhỏ giọng, cẩn thận đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, kéo rèm đóng chặt toàn bộ cửa sổ, sau đó cau mày nhìn con gái: “Ai nói cho con biết, còn nhỏ tuổi mà luôn nghĩ mấy thứ này, lo học đi!”

“Học hả?” Đỗ Nhược bĩu môi: “Chỉ cần con thành người thừa kế Đỗ thị, cả tá thạc sĩ tiến sĩ đều phải đến liếm chân con, mẹ, mẹ thấy thái độ của Đỗ Trình Trình rồi đó, mẹ cảm thấy chị ta sẽ tiếp nhận mẹ sao?”

Vương Linh giận tái mặt: “Cho dù ra sao, con còn nhỏ, về sau không được nói đến những việc này.” Bà ta chậm rãi, nhẹ nhàng nói: “Mẹ đã nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đưa con về nhà họ Đỗ, việc con cần làm bây giờ là phải lấy lòng ba con, làm ba con vui, cứ giả vờ vậy đi, về sau con sẽ có tương lai tốt đẹp.”

“Tốt đẹp?” Đỗ Nhược châm chọc liếc mắt: “Trong lòng ông già kia chỉ có một mình con tiện nhân Đỗ Trình Trình, cho dù con có làm ông ấy vui lòng thế nào cũng vô dụng thôi, ông ta đã sớm lập di chúc rồi, nếu ông ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, 98% tài sản Đỗ thị đều được con tiện nhân Đỗ Trình Trình thừa kế, con và anh mỗi người chỉ có 1% thôi!”

Vương Linh đột nhiên mở to mắt: “Cái gì? Sao con biết?”

Đỗ Nhược biết mình đã lỡ lời, nhưng sao cô ta có thể nói mình trùng sinh được?” Con tình cờ nghe ba gọi điện thoại, là thật hay giả, mẹ cứ hỏi luật sự Trình thì sẽ biết ngay thôi.”

“Luật sư Trình? Trình Trung Minh?”

Đỗ Nhược nháy mắt, nở nụ cười: “Chính là ông ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.