Lôi Thần Lang Quân

Chương 33 - Núi Diệu Phong Máu Đổ Chan Hòa

trước
tiếp

Đêm nay trên đỉnh Diệu Phong hiu quạnh tịch mịch mà bầu không khí lại vô cùng khẩn trương.

Trên đỉnh núi, mười người ngồi xếp bằng toàn là những tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm. Ba người ngồi giữa là Huỳnh Long Tử, Nhân Kiệt La Siêu, Cái Vương Tử. Họ ngồi theo thế chân vạc quay mặt vào nhau, lưng hướng ra phía ngoài.

Vẻ mặt người nào cũng nghiêm trang, vô cùng cẩn trọng.

Ngoài ba người này, còn bảy người nữa ngồi chung quanh là Thất Tuyệt giáo chủ Lý Tiến, con gái lão là Ni Na và năm vị trưởng lão phái Thất Tuyệt.

Phái Thất Tuyệt có tám trưởng lão thì Tư Hình trưởng lão, Tây Ni Cổ trưởng lão, Đệ Bát trưởng lão đều chết về chưởng lực Phan Tịnh. Ngoài ra, còn năm trưởng lão kia đều có mặt tại đây.

Bọn người Thất Tuyệt Giáo ngồi theo phương vị Thất Tuyệt đồ trận. Thế trận này không bao giờ họ dùng đến một cách khinh xuất vì nó phát sinh huy lực ghê gớm vô cùng. Bảy môn bí truyền là Chưởng, Kiếm, Chỉ, Hưởng, Nhạc, Thái, Sắc, nhất tề thi triển bất luận là ai cũng không địch nổi.

Bọn Huỳnh Long Tử vẻ mặt nghiêm trọng không dấu nổi băn khoăn.

Lúc này Thất Tuyệt giáo chủ mặt mũi lợt lại, song trên môi thoáng lộ một nụ cười đắc ý. Cặp mắt lão chiếu ra những tia sáng rực. Hắn dõng dạc nói: -Ba vị một đời cần khổ tu luyện đến được công lực thế này đâu phải chuyện dễ dàng. Thế mà nay phải đành phế bỏ trong “Thất Tuyệt trận đồ” thật là đáng tiếc.

Bọn Huỳnh Long Tử ba người vẫn không ai nói gì.

Thất Tuyệt giáo chủ lại cười lạt nói tiếp: -Lão phu trước nay vốn mến tài không để nỡ công trình của ba vị tiêu tan như mây khói. Lão phu khuyên ba vị uống ba viên thuốc định tâm hoàn này. Nếu ba vị nghe lời lập tức lão phu giải trận.

Huỳnh Long Tử bản tính cương nghị nóng nảy, không nhịn được nữa. Mấy chòm râu vàng đứng dựng lên lão trợn mắt quát to: – Câm miệng ngay! Mi là hạng đê tiện đáng khinh, mi tưởng Thất Tuyệt trận thế của mi vây hãm được bọn ta chăng?

Thất Tuyệt giáo chủ cười mát đáp: -Khốn hãm được các vị chưa chắc, nhưng giết các vị thì dễ dàng lắm.

Huỳnh Long Tử đứng phắt dậy quát lên: -Lão thất phu hèn mạt kia! Đón chưởng của ta đây.

Nói xong, hai bàn tay Huỳnh Long Tử xát mạnh vào nhau, lòng bàn tay biến thành đỏ nhu lửa.

Giữa lúc ấy tiếng đàn lại nổi lên. Tiếng đàn phát ra ở ngoài xa cách chừng năm mươi bước do một thiếu phụ đứng tuổi gảy. Đằng sau thiếu phụ có hai thiếu nữ ăn mặc võ trang đứng hầu.

Huỳnh Long Tử trừng mắt lên, tựa hồ như tiếng đàn kia quấy rối tâm thần lão vậy.

Đột nhiên, La Siêu khẽ nói: -Long huynh hãy nén cơn giận không nên hấp tấp “Thất Tuyệt đồ trận” của phe Thất Tuyệt Giáo còn gọi là “Đồ Long trận”. Một khi trận đồ này phát động đến rồng thiên ngàn năm cũng khó chống nổi. Ta phải từ từ nghĩ cách đã.

Huỳnh Long Tử cười rộ đáp: -Lời La huynh tuy đúng, nhưng chẳng lẽ mình bó tay chịu chết hay sao?

Nhân Kiệt nghiêm nghị đáp: -Mình kéo dài được khắc nào hay khắc đó, may ra sẽ gặp biến chuyển có lợi cho mình cũng chưa biết chừng.

Giữa lúc ấy dưới chân núi có tiếng hú quái dị vọng lên, Thất Tuyệt giáo chủ đứng phắt dậy, vẻ mặt hoảng hốt vội hỏi: -Nhạc cung chúa! Đây là Tây Ni Cổ báo động. Ngươi đi điều tra xem nguyên nhân tại sao?

Thiếu phụ đang gảy một điệu trầm trầm mê hồn, đột nhiên thay đổi thành điệu cao vút. Rồi một trong hai thiếu nữ đứng phía sau mụ xẹt người chạy đi ngay.

Trên mặt Thất Tuyệt giáo chủ thoáng lộ sát khí, lão thét lên: -Chủ ý của ba người thế nào? Đừng tưởng bản giáo không dám giết bọn ngươi đâu!

Rồi hán nhìn chằm chặp La Siêu hỏi: -La Siêu! Ngươi là kẻ tử tù của bản giáo, ta quyết không tha đâu. Nhưng nếu ngươi chịu trả lời ta thì ta sẽ tha chết cho!

La Siêu cười đáp: – Ta không phải là người sợ chết đâu. Ngươi cứ hỏi đi!

-Những điều bí học của bản giáo không truyền cho người ngoài mà ngươi học được ở đâu?

-Những Tà Công Dị Học của phái Thất Tuyệt Giáo đối với Kinh đô là bí mật, nhưng ở Hồi Cương thì giữ bí mật sao được? Dù là kẻ mới biết chút võ nghệ cũng đã hiểu được một hai môn.

-Ngươi nói láo! Trừ người bản giáo, những môn học này ai mà biết được?

Nhân Kiệt cười ha hả đáp: – Ngươi đừng tưởng thế. Trong bọn môn đồ Thất Tuyệt Giáo bị phế bỏ thiếu gì người biết.

Thất Tuyệt giáo chủ cặp mắt liếc nhanh ồ lên một tiếng, thoáng lộ nụ cười trên nét mặt trắng bợt. Lão tỏ thái độ ôn tồn hỏi: – Thế ra ngươi được những tàn phế đồ của bản giáo dạy cho. Nhưng ngươi đã học ai?

– Đã là phế đồ của quí phái thì ta không nói chắc lão cũng biết rồi!

Thất Tuyệt giáo chủ đùng đùng nổi giận, toan làm dữ thì từ dưới chân núi lại vọng lên những tiếng rú thê thảm. Mặt hắn thất sắc quát thét lên: -Đúng là Tây Ni Cổ trưởng lão rồi!

Tiếng thét vừa dứt, chợt lại có tiếng rú khác vọng lên, khiến cho Tuyệt Nhạc cung chúa sắc mặt vụt đổi lợt lạt la lên: – Giáo chủ! Đây chính là tiếng rú của tên hộ cầm đệ tử bản cung rồi.

Thất Tuyệt giáo chủ vẻ mặt hung dữ trợn mắt nhìn Huỳnh Long Tử quát hỏi: -Còn những kẻ nào đi theo ngươi đến đây? Sao chúng dám hại trưởng lão của bản giáo?

Huỳnh Long Tử nghe Thất Tuyệt giáo chủ nói vậy sợ toát mồ hôi.

Lão nghĩ thầm: “Người đã hạ sát được mụ Tây Ni Cổ thì không phải hạng tầm thường.”

Lão nghĩ thế nhưng không trả lời. Bỗng mé bên kia đỉnh núi có tiếng niệm Phật hiệu rồi nói: -A Di Đà Phật! Ngoài Phan Tịnh không còn ai nữa.

Bóng người thấp thoáng, một vị lão tăng mày trắng xuất hiện.

Thất Tuyệt giáo chủ không khỏi kinh hãi tự hỏi: “Người này là ai? Y lên núi Diệu Phong từ lúc nào mà mình tuyệt không biết gì hết? Tất nhiên y không phải hạng người tầm thường.”

Huỳnh Long Tử vừa ngó thấy Bạch Mi lão tăng, đã nổi giận đùng đùng quát hỏi: – Huyền Thiên Lão Quái. Ngươi đấy ư?

Huyền Thiên Lão Quái cười ha hả không trả lời Huỳnh Long Tử. Lão nhìn Thất Tuyệt giáo chủ vái chào rồi hỏi: – Chắc vị này là Phách Tỉ Lê thí chủ?

Thất Tuyệt giáo chủ lạnh lùng hỏi lại: -Đây là đâu và lúc này là lúc nào mà nhà sư một mình lẻn vào được và có ý gì?

Huyền Thiên Nhất Quái cười ha hả đáp: -Bần tăng đi tìm người.

-Bản giáo chủ mới vào Kinh đô, chưa biết được mấy người. Hòa thượng đi tìm bạn cũ mà đến đây chắc là lầm đường rồi!

Huyền Thiên Nhất Quái vẫn cười ha hả nói: -Không phải! Không phải! Hai người mà bần tăng muốn tìm, ngoài Phách Tỉ Lê thí chủ ra, không còn ai biết nữa.

Thất Tuyệt giáo chủ ngạc nhiên hỏi: -Hòa thượng muốn hỏi ai?

– A Di Đà Phật! Các bạn cố tri của bần tăng là Không Động, Nhị Quân.

Thất Tuyệt giáo chủ đột nhiên biến sắc, lớn tiếng quát: -Bản giáo chủ chẳng biết ai là Không động, Nhị Quân cả. Đại sư là một bậc cao nhân ngoài đời. Bữa nay tại hạ không tiện giữ khách ở chốn này. Đại sư đi đi.

Huyền Thiên Nhất Quái lại niệm Phật hiệu, rồi cáo từ trở gót ra đi. Nhưng Thất Tuyệt giáo chủ đột nhiên lớn tiếng hỏi: – Đại sư vừa nói Phan Tịnh đến đây là có ý gì? Rõ ràng gã đã bị đánh hất xuống khe núi Lạc Hiền, sau lạ còn Phan Tịnh nào đến đây?

Huyền Thiên Nhất Quái nghiêm sắc mặt đáp: – Hai cha con U-U động chúa đã bị thương về tay gã, chưa biết sống chết thế nào và vụ đó vừa mới xảy ra đây.

-ồ! Đại sư có trông thấy tận mắt không?

– Chính bần tăng cũng đã tiếp gã một chiêu! Nói xong, Huyền Thiên Nhất Quái cúi đầu nhìn xuống ngực mình. Thất Tuyệt giáo chủ cũng nhìn theo thì thấy trước ngực nhà sư có vết bàn tay còn in rành rành ở đó.

-ồ! Dường như đại sư cũng bị thương.

Huyền Thiên Nhất Quái mắt lộ sát khí, lớn tiếng đáp: -Thằng lỏi đó gớm lắm. Nếu không trừ khử gã đi, thì bần tăng e rằng Phách Tỉ Lê thí chủ không còn đất đứng ở đây nữa.

Thất Tuyệt giáo chủ đằng hắng luôn mấy tiếng, sát khí đằng đằng nổi lên.

Giữa lúc ấy, trên đỉnh núi có hai luồng ánh sáng chiếu rực lên, hai luồng ánh sáng này như một tấm gương trông rất rõ.

Thất Tuyệt giáo chủ kinh hãi nói: – Hai luồng ánh sáng này từ đâu chiếu lên thế?

Huyền Thiên Nhất Quái thấy hai luồng ánh sáng như điện chớp, bất giác toàn thân run bắn lên, cặp mắt nhìn trừng trừng hai luồng ánh sáng không chớp. Đôi lông mày lão nhăn tít lại, lẩm bẩm một mình: -Đây là một việc cũ từ trăm năm về trước. Không thể thế được! Không thể thể được.

Thất Tuyệt giáo chủ lớn tiếng hỏi: – Đại sư nói gì vậy?

Hai luồng ánh sáng từ từ chuyển động rồi chiếu thẳng vào mặt Huyền Thiên Nhất Quái.

Huyền Thiên Nhất Quái bỗng la lên: – Đó là “Nhật Nguyệt lệnh” của phái Thiên Giáo trước đây trăm năm.

Thất Tuyệt giáo chủ nghe nói đến Thiên Giáo sợ run, cặp mắt hắn chăm chú nhìn về phía phát ra áng sáng nhưng tuyệt không thấy bóng người nào cả.

Ngay lúc đó Tuyệt Nhạc cung chúa và hai tên hộ cầm đệ tử bỗng rú lên một tiếng rồi ngã ngửa về phía sau.

Huyền Thiên Nhất Quái và Thất Tuyệt giáo chủ thấy vậy, sợ toát mồ hôi.

Thất Tuyệt giáo chủ dù sao cũng là chúa tể một giáo phái, lại ở trước mặt các trưởng lão trong bản môn, nên không dám để lộ vẻ hoang mang. Tuy trong lòng lão kinh hãi, nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, thủng thẳng lên tiếng quát: – Quân khốn kiếp ở đâu mà dám đến đây ám toán Tuyệt Nhạc cung chúa của bản giáo?

Mé bên đỉnh núi văng vẳng có thanh âm trầm vọng quát: -Nếu ngươi còn dám buông lời khinh miệt Thiên Đình sứ giả, thì bản sứ giả lập tức hạ sát ngươi.

Thất Tuyệt giáo chủ tức giận quát: -Thiên Đình sứ giả nào? Bản giáo chủ chưa từng nghe qua.

– Ngươi chưa từng nghe qua ư? Sao không hỏi Huyền Thiên Nhất Quái.

Không biết tại sao Huyền Thiên Nhất Quái lại sợ phái Thiên giáo đến thế? Lão vừa nghe nói đã run lên đáp: -Thiên Đình sứ giả là người chấp pháp của phái Thiên Giáo, giáo chủ phái này chưa một ai được thấy qua.

Thất Tuyệt giáo chủ lại quát lớn hơn: -Có lý nào như thế được?

Hắn chưa dứt lời thì một tiếng sấm sét vang lên đánh vỡ mấy tảng núi đá tan ra như bột bay tung lên. Lại một trưởng lão trong năm người kêu rú lên và phun máu tươi ra.

Thiên Đình sứ giả lại trầm giọng quát lên: -Lý Tiến! Lý Tiến! Giáo chủ bản giáo muốn gặp mặt ngươi. Không thì lúc này ta đã đánh chết ngươi rồi.

Huyền Thiên Nhất Quái chân bước mau lẹ, cặp mắt láo liên dường như muốn tìm đường tẩu thoát.

Thiên Đình sứ giả ở mé bên kia lập tức cảnh cáo: – Huyền Thiên Nhất Quái! Nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện trốn tránh tức là đi tìm đất chết. Luật lệ phái Thiên Giáo là kẻ nào chịu thuận theo mệnh lệnh Thiên Đình sứ giả sẽ đặng toàn sinh, ai mà trái ý tất nhiên phải chết.

Huyền Thiên Nhất Quái đáp luôn: – Dạ! Dạ! Thiên sứ có điều chi dạy bảo?

– Đưa Lôi Đình ấn và Vô Tình Kinh ra đây!

Hai luồng ánh sáng như mặt trăng mặt trời rọi vào mặt lão mãnh liệt hơn. Lão sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa vội thò tay vào bọc lấy kinh ấn ra.

Lúc này Huỳnh Long Tử vừa ngó thấy kinh ấn chợt nhớ lại Chỉ Dụ của Xích Lôi Thần Quân. Lão toan thừa cơ động thủ, ngờ đâu một bóng người thân pháp mau lẹ dị thường loáng cái đã liệng tới nơi đưa tay đoạt lấy kinh ấn. Đồng thời phóng ra một chưởng.

“Sầm” một tiếng vang lên. Tiếp theo là một tiếng rú.

Huyền Thiên Nhất Quái miệng hộc máu tươi, đã bị hất tung xuống chân núi.

Một tràng cười sang sảng ở bên kia bỗng nổi lên vang dội cả chốn sơn đầu.

Một chàng thiếu niên áo xanh khôi ngô tuấn tú đứng sửng giữa trường đấu. Trong tay cầm một tấm kính đồng nhỏ. Chàng chính là Phan Tịnh.

Thất Tuyệt giáo chủ vừa trông thấy Phan Tịnh, mặt hắn cơ hồ nảy lửa quát lên như sấm: – Thằng lỏi con! Té ra là mi!

– Chính là ta đây!

Thất Tuyệt giáo chủ thấy chàng sát khí đằng đằng bất giác sợ run.

Phan Tịnh cười lạt nói: -Lý Tiến! Nếu sư phụ ta không có lời ước hẹn đấu chưởng với mi thì bữa nay đến mười tên Lý Tiến cũng không còn mạng. Mi hãm hại gia gia ta, quật mồ mẫu thân ta. Ta muốn phân thây mi làm muôn đoạn. Bây giờ chẳng còn chi mà nói nữa. Sao mi không bảo mấy tên trưởng lão của mi cút đi cho rồi?

Thất Tuyệt giáo chủ cười rộ nói: – Thằng lõi con! Mi có bản lãnh gì cứ giở hết ra.

Lão vừa dứt lời thì mấy tên trưởng lão cùng Ni Na đứng phắt dậy. Ni Na mình mặc tấm áo bảy màu sặc sỡ bắt đầu múa lên. Một trưởng lão lập tức lên giọng “Hồi Hồi Cửu Hưởng”.

Phe Thất Tuyệt Giáo đã phát động trận thế nhưng thiếu mất một người trong Thất Tuyệt thành ra sơ hở một chỗ lớn.

Phan Tịnh tức giận quát lên: -Lý Tiến! Thế này thì ngươi đừng trách ta tàn ác.

Chàng giơ “Lôi Đình ấn” lên rồi quát vang như sấm: – Kẻ nào trái lời ta là phải mất mạng!

Muôn đạo kim quang chiếu ra sáng lóe. Mấy vị trưởng lão Thất Tuyệt Giáo kinh hãi rú lên, hai tay che lấy mặt. Phan Tịnh lạng người tới nơi. Chỉ trong chớp mắt chàng điểm huyệt cả mấy trưởng lão rồi thu “Lôi Đình ấn” về cười ha hả nói: – Lý Tiến! Mi biết điều thì để sư phụ ta cho một chưởng đi.

Thất Tuyệt giáo chủ không trả lời Phan Tịnh, hắn xẹt đến Ni Na hỏi: – Ni Na! Con có bị tổn thương gì không?

-Gia gia! Con không sao cả!

-Ni Na! Con mau dẫn các vị trưởng lão dời khỏi nơi đây. Nếu không có lệnh ta thì không ai được vọng động. Thôi đi mau đi!

– Gia gia ơi! Hài nhi muốn ở lại với gia gia!

-Ni Na, cứ nghe lời ta. Vụ này không có gì quan hệ đâu.

Ni Na thốt nhiên sa nước mắt. Nàng quay lại trợn mắt nhìn Phan Tịnh nói: – Thằng lỏi con! Nếu mi động đến sợi tóc của gia gia ta mà ta không giết được mi thì thề chẳng làm người nữa.

Phan Tịnh lạnh lùng đáp: -Cô nương! Cô còn nhớ vụ cô đánh ta đứt hết tâm mạch không? Thế mà ta không trút món nợ đó lên đầu cô, tức là ta đã tử tế lắm rồi.

Ni Na vừa quát mắng vừa nhảy xổ đến Phan Tịnh, thét lên: -Ta thách mi đó. Ta không tin rằng mi có thể làm gì nổi ta.

Vạt áo sặc sỡ của nàng phất phơ làm cho chàng mắt hoa đầu váng. Chàng thấy tinh thần dao động vội trấn tỉnh lại. Nhưng một luồng sức mạnh vô hình đã chụp xuống người chàng.

Chàng lớn tiếng quát: – Ngươi muốn chết chăng?

Chàng phóng chưởng đánh ra. Chưởng phong ầm ầm như là sóng dồn dập xô tới.

Huỳnh Long Tử cùng Nhân Kiệt và Cái Vương Tử cũng không khỏi kinh hãi.

Thất Tuyệt giáo chủ thấy cô gái quí báu của mình phải đương đầu với chưởng lực ghê gớm của Phan Tịnh liền vận hết bình sinh quát lên một tiếng, đồng thời phát “Vô ảnh Đoạn Hồn Thủ” ra.

“Sầm” một tiếng kinh khủng vang lên.

Thất Tuyệt giáo chủ cùng Ni Na bị hất văng ra hai bước.

Phan Tịnh đối chưởng với hai tay cao thủ bậc nhất hợp lại, nên cũng phải lùi lại hai bước.

Thất Tuyệt giáo chủ kinh hãi tự hỏi: “Thằng lỏi này làm gì mà có công lực mạnh đến thế?” Rồi hắn lạng người đến ngăn cản Ni Na, trầm giọng hỏi: -Con không nghe lời gia gia ư?

Ni Na hai mắt đẫm lệ đáp: -Gia gia! Thiệt con không yên tâm chút nào.

Thất Tuyệt giáo chủ liền ghé tai nói nhỏ với Ni Na một hồi.

Ni Na gạt nước mắt gật đầu. Nàng bước lại giải khai huyệt đạo cho mấy vị trưởng lão rồi toan dẫn xuống núi.

Phan Tịnh vừa ngó thấy Tư ấn trưởng lão, lại quát lên: -Khoan đã!

Mấy người cũng không động tâm dừng bước. Phan Tịnh nhìn Tư ấn trưởng lão rồi bước tới căm giận nói: – Gia gia ta bị một chưởng của ngươi hất xuống đến nỗi đui mắt, cụt chân. Bây giờ ngươi tính sao?

Tư ấn trưởng lão sợ xám mặt lại, đưa mắt nhìn Thất Tuyệt giáo chủ tỏ ý cầu cứu.

Thất Tuyệt giáo chủ hằn hộc nói: -Thằng lỏi con! Bao nhiêu nợ nần ngươi cứ trút hết lên mình ta.

Phan Tịnh cũng tức giận quát lên: – Câm miệng! Vụ này không liên quan đến ngươi. Ta biết rằng khi đó ngươi còn đóng cửa tu luyện. Vụ cản trở phái Ngũ Tuyệt trên hồ Sa Nhĩ đều do hắn chủ trương và ra tay.

Dứt lời bóng người chàng vừa lạng đi một cái, Tư ấn trưởng lão đã kêu la inh ỏi.

Toàn thân hắn run lên bần bật nhưng người chưa ngã xuống. Mặt hắn cắt không còn một hạt máu, hiển nhiên hắn đã bị trọng thương.

Phan Tịnh đã quay về chỗ cũ xua tay nói: – Thôi đi đi! Hạn cho bọn ngươi trong nội ngày nay phải ra khỏi Kinh đô. Nếu không tuân lệnh ta thì đừng hòng một tên nào sống sót trở về cố hương nữa.

Ni Na trợn mắt câm tức nhìn Phan Tịnh, lại quay sang ngó Thất Tuyệt giáo chủ một lần nữa, rồi mới dẫn bọn trưởng lão xuống núi.

Phan Tịnh chờ cho Ni Na cùng bọn trưởng lão đi khỏi, chàng quay lại bảo Thất Tuyệt giáo chủ: -Bây giờ ngươi cùng ân sư ta quyết đấu đi. Nếu không có lời ước bẹn giữa sư phụ ta với ngươi, thì cuộc đời đê tiện của ngươi đến đây là chấm đứt.

Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt nói: – Bây giờ chúng bây bốn người đánh một. Vậy ai là kẻ vô sỉ?

Phan Tịnh tức giận đáp: – Ta cùng La thúc thúc và Chu tiền bối nhất quyết không dúng tay vào.

Thất Tuyệt giáo chủ vẫn hằn hộc nói: -Thằng lỏi con! Mi muốn ném đá dấu tay chăng?

Phan Tịnh quát hỏi: -Ngươi nói thế là nghĩ làm sao?

-Mi chờ cho lão râu vàng kia kiệt lực rồi bấy giờ mới ra tay chứ gì, hay là mi dùng cách ám toán nào khác?

-Ta đây không phải là hạng người hèn hạ ấy.

– Mi nói chắc thế không?

-Dĩ nhiên ta phải giữ lời hứa.

– Vừa nãy mi còn bảo ta đi gặp giáo chủ phái Thiên Giáo nào đó?

Phan Tịnh tự biết trúng phải kế lão cô lập không cho mình hành động. Nhưng chàng đã trót nói ra không thể rút lời về được nữa. Chàng đành lạnh lùng đáp: -Ta có muốn cho mi đi gặp giáo chủ thật. Nhưng ngươi đã nói vậy, tạm thời ta hãy buông tha cho ngươi một chuyến đó. Ta biết rằng muốn bắt ngươi cũng chẳng có chi là khó.

Huỳnh Long Tử không nhẫn nại được nữa. Lão nóng nảy quát lên: -Tịnh nhi! Đừng nhiều lời với hắn nữa. Lý Tiến! Mi chuẩn bị tiếp chưởng của tay đây.

Thất Tuyệt giáo chủ cười rộ đáp: – Được lắm! Huỳnh Tu Tử! Ngươi tưởng làm gì được ta ư?

Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Hắn loạng choạng tiến về phía Huỳnh Long Tử ba bước, mỗi bước vết bàn chân sâu xuống đến hai tấc, rõ ra hắn đã vận động toàn bộ công lực.

Huỳnh Long Tử mắt trợn tròn xoe, râu vàng chổng ngược cũng tiến lên ba bước.

Hai người đối diện nhau chỉ còn cách không đầy một trượng.

Bầu không khí trong trường lại trở nên vô cùng khẩn trương.

Phan Tịnh, Nhân Kiệt và Cái Vương Tử nhìn hai người không chớp mắt, vì đây là cuộc đấu sanh tử hiếm thấy trong võ lâm. Ai nấy trống ngực đánh thình thình, vì không chắc Huỳnh Long Tử có hạ nổi thất Tuyệt giáo chủ không.

Hai đối thủ quắc mắt nhìn nhau một lát, rồi Huỳnh Long Tử không nhẫn nại được nữa lớn tiếng quát: -Tiếp chiêu đây!

Lão vận động đến bảy thành công lực, phóng “Lôi Đình Chưởng” ra bật lên một tiếng vang như trời long đất lở.

Thất Tuyệt giáo chủ cũng gầm lên một tiếng. Hai vai rung động, hắn lùi lại bảy tám thước. Hắn lại vung hai tay áo, một luồng âm kình phát ra một tiếng động để nghinh địch.

Huỳnh Long Tử chủ tâm muốn đánh một chiêu cho Thất Tuyệt giáo chủ phải thua ngay. Lão thấy Thất Tuyệt giáo chủ ra chiêu “Vô ảnh Đoạn Hồn Thủ” liền hít mạnh một hơi và tăng thêm ba thành công lực.

Đùng một tiếng dường như lay non lấp biển.

Huỳnh Long Tử cùng Thất Tuyệt giáo chủ rú lên và cả hai người đều loạng choạng lùi lại bảy tám bước, toàn thân còn run bần bật, nét mặt rất khó coi.

Phan Tịnh lớn tiếng gọi: -Sư phụ!

Chàng toan bước ra nhưng bị Cái Vương Tử ngăn lại nói: – Ngươi chưa biết tính sư phụ mình hay sao? Đừng làm tổn thương đến thanh đanh của lão.

Quả nhiên, lời nói của Cái Vương Tử đã khiến cho Huỳnh Long Tử phấn khởi tinh thần. Râu lão vẫn chỏng ngược lên. Cặp mắt trố ra như đôi nhạc đồng.

Chân lão bước đi, tuy còn lảo đảo tỏ ra bị nội thương rất nặng, nhưng lão vẫn tiến về phía trước bảy tám bước thét lên: -Thất Tuyệt giáo chủ, tiếng đồn về ngươi quả đã không ngoa. Hãy liếp lão phu một chưởng nữa đây!

Dứt lời lão phóng “Lôi ấn Vô Tình” ra không một tiếng động. Vì lão vận chân lực quá sức, làm chấn động nội thương nên miệng hộc máu tươi ra.

Thất Tuyệt giáo chủ mắt lộ hung quang hắn không né tránh, phóng chưởng ra nghinh địch. Miệng hắn hỏi: – Huỳnh Tu Tử! Ngươi định đánh nước bài hai bên cùng chết cả hai sao?

Hai luồng chưởng phong tuy không thành tiếng động nhưng rất lợi hại. Chưởng phong vừa chạm nhau, cả hai người cùng rú lên rồi phun máu ra xa đến ba thước và đều ngã ngửa về đằng sau.

Phan Tịnh hốt hoảng la lên: – Sư phụ!

Ngờ đâu giữa lúc ấy, Huỳnh Long Tử kêu lên một tiếng, gắng gượng đứng dậy.

Thấy Thất Tuyệt giáo chủ vẫn nằm lăn dưới đất không dậy được, lão liền cười rộ nói: – Té ra ta vẫn thắng ngươi một bậc!

Nhưng lão vừa dứt lời người lại lăn đùng ra. Phan Tịnh vội chạy lại lớn tiếng gọi: -Sư phụ!

Chàng để tay sờ lên ngực thấy lão vẫn còn thoi thóp thở mới hơi yên dạ. Chàng vội nâng lão dậy, hai tay đặt vào huyệt đan điền và huyệt mạch môn rồi nhắm mắt vận công truyền nội lực sang cho sư phụ.

Nửa khắc sau, Huỳnh Long Tủ thở dài miệng lầm bẩm: -Ân sư! Huỳnh Long nhi rốt cuộc vẫn thắng trận không làm nhục đến thanh danh phái Xích Lôi.

Phan Tịnh vội nói: – Sư phụ, thần công của sư phụ quả là vô địch. Lão Thất Tuyệt giáo chủ e rằng khó sống được nữa rồi!

Huỳnh Long Tử gượng gạo đứng lên, đưa mắt nhìn Thất Tuyệt giáo chủ, thấy hắn vẫn nằm duỗi thẳng cẳng không hiểu lão nghĩ thế nào cố đi lại tới nơi, đưa tay sờ lên ngực thấy còn hơi nóng.

Huỳnh Long Tử thở dài nói: -Hắn là người đầu tiên đánh bại ta. Ân sư đã trút giáp tí công lực vào người ta. Thế mà ta chỉ hơn y một chút, ta không thể để y chết thế này được.

Nhân Kiệt đứng bên cũng nói: – Huỳnh huynh! Hắn không chết đâu, e rằng hắn còn mau lành hơn là Huỳnh huynh là khác.

Huỳnh Long Tử ngạc nhiên hỏi: -Chẳng lẽ hắn bị thương nhẹ hơn ta?

-Không phải thế. Thất Tuyệt Giáo có thứ thuốc chuyên để chữa thương linh nghiệm vô cùng. Ngày trước đệ gặp nguy hiểm trên bờ hồ Sa Nhĩ bị thương chỉ còn thoi thóp thở. Sau nhờ thuốc đó cứu cho nên mới toàn mạng.

-Nếu thế thì được. Tưởng hắn bị thương xoàng ta không còn mặt mũi nào trông thấy sư môn nữa.

Giữa lúc Thất Tuyệt giáo chủ quả nhiên tỉnh lại. Hắn đứng lên nhìn mọi người thều thào nói: – Các vị đã ban ơn cho. Phách Tỉ Lê này sẽ có ngày báo đáp.

Nói xong, hắn từ từ đi xuống núi. Mọi người nhìn theo bóng hắn cũng thấy rõ lòng hắn cực kỳ thê thảm.

Phan Tịnh động tâm nói: -Lý Tiến! Ngươi hãy thong thả một chút để nghe ta nói mấy câu.

Thất Tuyệt giáo chủ dừng bước quay lại, sắc mặt lợt lạt, hỏi: – Phan Tịnh! Mi toàn thắng rồi còn nói gì nữa?

-Ngươi đừng quên lời ta. Trong vòng ba ngày bọn Thất Tuyệt Giáo các ngươi phải kéo nhau về Hồi Cương vĩnh viễn không trở lại Kinh đô nữa.

Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt hỏi: – Phan Tịnh! Ngươi không phải là Hoàng đế, sao lại đuổi được bản giáo?

Phan Tịnh trừng mắt, lạng người đến bên Thất Tuyệt giáo chủ lớn tiếng hỏi: – Ngươi muốn nghe lời ta chăng?

-Ta chỉ hỏi ngươi có quyền lực gì?

-Phe Thất Tuyệt Giáo vào đây làm nhiều điều cản trở. Vậy ta bất luận là ai cũng có quyền đuổi bọn ngươi đi.

Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt hỏi: – Giả tỉ Thất Tuyệt Giáo đều là lương dân cả thì sao?

– Đó là một chuyện khác.

Thất Tuyệt giáo chủ cười lạt một tiếng, rồi quay mình đi xuống núi.

Phan Tịnh lại lớn tiếng hỏi: – Bọn ngươi có chịu ra khỏi bờ cõi này không?

Thất Tuyệt giáo chủ không trả lời, cũng không quay đầu lại.

Phan Tịnh tức giận dậm chân luôn thấy cái.

Giữa lúc ấy, mắt chàng bỗng sáng lên, một thiếu nữ từ dưới chân núi băng băng đi lên, chân không chấm đất. Công phu của nàng thật là hiếm thấy, khiến chàng phải kinh hãi trố mắt ra mà nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.