Tựa mình vào thành ghế, bà thở dài, rồi lẩm nhẩm :
– Ta mỏi mệt lắm rồi! Hiện tại ta cảm thấy quá mỏi mệt lắm rồi! Ngươi có biết chăng, ngày hôm nay, ta đã làm được bao nhiêu việc?
Ai? Người đối thoại với bà là ai?
Người trong mảnh gương kia chăng? Bà đối thoại với cái bóng của bà?
Bà đã mất lý trí rồi chăng? Hay bà mượn cái bóng để tự than cuộc đời bà quá đầy sóng gió, đầy đến độ chính bà phải nhận bà cũng bị cuốn trôi như bao nhiêu người bị cuốn trôi theo sóng gió mà bà đã tạo?
Bà than bà ủ rũ, nhưng đó là cái tâm tưởng của bà, chứ bên ngoài của bà vẫn tươi nhuận như thường.
Bởi, bóng người trong gương vẫn còn biểu hiện vẻ yêu đời tột độ.
Vẻ yêu đời của một thiếu nữ mà xuân tình đang chớm động, hay của một thiếu phụ đang độ hồi xuân.
Cái bóng trong gương như vừa khuyến khích mà cũng vừa thách cứ bà, thực ra thì chính bà đang nhìn bà qua một mảnh gương.
Bóng đó có vẻ trách bà :
– Ta biết, ngươi đã làm trong ngày nay rất nhiều việc, song cũng có một vài việc hơi quá đáng!
Thạch Quan Âm mỉm cười với bóng, bóng đương nhiên phải cười, cười phụ họa với bà.
Bà lẩm nhẩm tiếp :
– Cái lão Quy tư Vương đó, không đến nỗi quá hồ đồ như ta tưởng tượng. Tuy nhiên ta vẫn giết lão, và ta cũng giết luôn nàng con gái xinh đẹp của lão. Chất độc trong rượu có lẽ giờ đây đang phát tác lên và bắt đầu hành hạ chúng!
Bà dừng lại một chút rồi tiếp :
– Còn như cái bọn Hồ Thiết Hoa và Cơ băng Nhạn, ta chưa có ý định giết chúng chết sớm. Ngờ đâu chúng nổi máu anh hùng, khẳng khái uống chén rượu đầu tiên!
Thật ta không còn làm sao được! Âu cũng là cái số của mỗi người! Con người khi cái số lên tiếng rồi, chẳng tránh làm sao được!
Bà dừng lại rồi thở dài một lúc, đoạn tiếp :
– Ta biết mẫu người của Hồ Thiết Hoa thà chết chứ chẳng hề để cho bất kỳ ai vũ nhục, thà chết chứ chẳng chịu khuất phục trước bất kỳ ai. Tuy nhiên hắn đáng ngợi bao nhiêu thì Cơ băng Nhạn lại đáng tiếc bấy nhiêu! Ta không tưởng là Cơ băng Nhạn có thể làm như vậy được.
Bà tự gật gù với bóng trong gương :
– Phải không? Đáng tiếc cho Cơ băng Nhạn lắm chứ!
Thạch Quan Âm trầm ngâm một lúc rất lâu.
Bà mỉm cười, lại tiếp :
– Vô luận làm sao cái kế hoạch của ta như hoàn thành! Cái lão quỷ vương gia cứ tưởng là giết được An Đắc Sơn, lão ta đã làm được một việc phi phàm. Lão có ngờ đâu, lão đã làm hộ ta một việc mà chính ta định làm? Giả như lão còn sống sót, có thể là ta phải cảm tạ lão!
Bóng người trong gương cũng mỉm cười đáp lại, và bóng đó như nói với bà :
– Phải! Nhưng ngươi cũng nên nhìn nhận cái điểm này là vô luận ngươi giết ai, cái chết của người đó chẳng hề làm dao động nổi con tim của ngươi, ngươi chẳng hề lưu ý đến. Hơn thế nữa, bỏ qua những kẻ đã chết vì ngươi trên thế gian này chẳng có một người sống nào làm cho ngươi phải chú ý! Tất cả đối với ngươi, như cái bóng thoảng qua, vui thì ngươi nhìn, buồn lại buông lỏng. Tất cả đều là những công cụ, dành cho ngươi sử dụng để tìm một khuây lãng, một tiêu khiển không hơn không kém!
Đột nhiên, bà cười lớn.
Cười một lúc, bà lại tự thốt :
– Chúng tàn sát tất cả những người trong sơn cốc của ta, chúng đinh ninh là ta phải đau xót, ta phải khó chịu lắm! Chúng lầm! Chúng có ngờ đâu, điều làm cho ta khó chịu, chính là sự hiện diện của các nàng đó? Ta thấy các nàng, ta thêm bực mình, song chẳng lẽ tự tay ta tàn sát chúng cho khỏi bực mình? Ta cũng có tìm cách khích động cho các nàng tự tàn sát lẫn nhau, lâu dần, tuy có chậm đôi chút, song cuối cùng ta cũng sẽ được rảnh rang. Ngờ đâu, ngờ đâu có người thay ta làm việc đó, làm trong một lần! Tại sao ta định diệt trừ các nàng? Chỉ vì ta sắp sửa thay đổi hoàn cảnh. Ta sắp sửa trở thành Hoàng tháI hậu xứ Quy Tư, nếu các nàng còn sống, thì ta sẽ xử trí chúng làm sao? Ta đâu có thể mang chúng theo, mà ta cũng chẳng thể để chúng lại đây, ta lại càng không thể giải tán chúng ra khắp bốn phương trời!
Bà gật gù kết luận :
– Kẻ nào hạ thủ tàn sát các nàng, kẻ đó là ân nhân của ta vậy! Ta cảm kích vô cùng.
Bóng người trong gương phụ hoạ.
– Phải! Kẻ hạ thủ thừa hiểu, trên thế gian này chẳng có gì làm cho ngươi bận tâm lưu luyến!
Thạch Quan Âm gật gù :
– Chỉ có ngươi! Ngươi là tâm, là ý của ta, ngươi làm cho ta lưu luyến, thiết tha, ngươi là người duy nhất hiểu ta. Ta buồn, ngươi khuyên giải, ta vui, ngươi góp vui, ngươi bầu bạn với ta mãi mãi trong bất cứ trường hợp nào, vui cũng như buồn, trên bất cứ đoạn đường nào giữa dòng đời, trong nguy cũng như ngoài an! Chỉ có ngươi, tán đồng hành động tâm tưởng của ta. Chỉ có ngươi đem niềm hoan hỉ cho ta!
Bà cười.
Bà gật gù kết luận :
– Kẻ nào hạ thủ tàn sát các nàng, kẻ đó là ân nhân của ta vậy! Ta cảm kích vô cùng.
Bóng người trong gương phụ họa.
– Phải! Kẻ hạ thủ thừa hiểu, trên thế gian này chẳng có gì làm cho ngươi bận tâm lưu luyến!
Thạch Quan Âm gật gù :
– Chỉ có ngươi! Ngươi là tâm, là ý của ta, ngươi làm cho ta lưuluyến, thiết tha, ngươi là người duy nhất hiểu ta. Ta buồn, ngươi khuyên giải, ta vui, ngươi góp vui, ngươi bầu bạn với ta mãi mãi trong bất cứ trường hợp nào, vui cũng như buồn, trên bất cứ đoạn đờng nào giữa dòng đời, trong nguy cũng như ngoài an! Chỉ có ngươi, tán đồng hành động tâm tưởng của ta. Chỉ có ngươi đem niềm hoan hỉ cho ta!
Bà cười.
Giọng cười ấm, nét cười dịu, con người bà lại đẹp.
Thoạt nhìn vào, ai không tưởng đó là một hiền phụ, một từ mẫu, một gương sáng của nữ giới?…
Bà mơ màng như từ trong cơn mộng lẩm nhẩm :
– Chỉ có ngươi! Duy nhất là ngươi! Ngươi tạo niềm sảng khoái cho ta, còn tất cả nam nhân chúng chỉ làm cho ta ứa gan thôi!
Người trong gương tự vuốt ve, sờ soạng khắp các bộ phận trên cơ thể.
Thoạt đầu bàn tay trên cơ thể còn sờ, nắn chậm, lớt chậm, dần dần bàn tay đó đi nhanh, càng phút càng nhanh, tay càng nhanh, niềm sảng khoái bên trong cũng bốc nhanh.
Tự mình sờ nắn, vuốt ve mình, người trong gương là phản ánh của người ngoài gương, cả hai cùng lim dim mắt, đê mê, rồi cả hai cùng giương to mắt rạo rực.
Niềm rạo rực bốc dần lên, niềm rạo rực rên ư ử nơi yết hầu, lồng ngực chuyển động gấp…
Cả hai cùng vặn mình, cùng uốn éo như hòa theo niềm rạo rực đó, vừa để đè nén mà cũng vừa để tận hưởng khaói cảm đang dâng tràn…
Bà nhìn vào gương lẩm nhẩm :
– Tốt quá, ngươi tốt thật đấy! Nam nhân nào trên đời không tốt bằng ngươi, chẳng một nam nhân nào tốt bằng ngươi! Vĩnh viễn kém xa ngươi!
Vừa lúc đó, có tiếng thở ra từ bên ngoài rèm cửa phòng, vọng vào.
* * * * *
Tiếng thở ra, vang lên trong phút giây này đối với Thạch Quan Âm như một ngọn roi quất ngang ngực bà.
Lập tức niềm rạo rực lắng đọng, sắc ửng hồng nơi gương mặt tan biến, những tiếng lẩm nhẩm đê mê tắt lịm, thân hình đang vặn, đang uốn éo, đôi chân co quắp đang rung chuyển, đôi tay đang siết một vật vô hình trong không gian, vật vô hình như nép vào lòng bà tất cả đều ngng, tất cả đều duỗi thẳng, trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng, bag vẫn ngồi bất động trên ghế, bà đang bận dập tắt ngọn lửa dục bừng cao, ngọn lửa dục xuống nhanh, lửa hận bừng lên nhanh.
Bà chưa được phát huy niềm hận đối với một kẻ phát ra tiếng thở dài.
Tiếng thở dài như ngăn chặn sự đê mê của bà, trả bà về sống sợng.
Bà nắm chặt đôi tay, vùng đôi vai mấy lượt để lắng đọng niềm phẫn nộ xuống đáy lòng.
Phẫn nộ dịu rồi, bà cũng thở dài hỏi :
– Người ở bên ngoài rèm đó, có phải là Đạo Soái Lưu Hương chăng?
Người bên ngoài, thở dài thêm mấy tiếng, trước khi đáp :
– Tại hạ đây bà!
Thạch Quan Âm cười nhạt :
– Người đã đến, sao chẳng vào?
Tiểu Phi không đợi giục, bước vào ngay.
Chàng nhìn bà.
Nhưng bà không nhìn chàng, nhưng bóng trong gương nhìn chàng, hay đúng hơn bà nhìn bóng chàng trong gương.
Lâu lắm, bốn mắt duy trì một lúc. Sau cùng Tiểu Phi lên tiếng trước và trước khi lên tiếng chàng vẫn thở dài như đã thở dài :
– Tại hạ biết bà đang tìm một người đáp đúng sở thích của bà, bà đã dành cho người đó tình yêu trọn vẹn. Tại hạ hy vọng bà tìm được. Nhưng bây giờ tại hạ biết thêm một điều. là vĩnh viễn bà không tìm ra được con người trong ký tưởng của bà!
Thạch Quan Âm ạ lên một tiếng vô nghĩa.
Tiểu Phi tiếp :
– Bà có biết tại sao? Chỉ vì bà yêu bà, bà tự dành cái tình yêu đó cho bà, bà không dành tặng ai ngoài bà! Do đó, bà nào quan tâm đến ai, đã không quan tâm thì làm sao biết được trên đời này vẫn có kẻ đáng được bà lưuý? Bà chẳng quan tâm đến ai, kể cả trượng phu của bà, kể cả những đứa con của bà!
Thạch Quan Âm tưởng cơn phẫn nộ đã dịu, ngờ đâu nó vẫn còn ngấm ngầm.
Tiểu Phi đã đa cây gậy sắt khuấy đống tro nồng, tro bay lửa bùng cháy.
Bà vụt rời ghế, đứng lên hét :
– Ngươi… tại sao ngươi khám phá bí mật của ta?
Từ bao lâu, bà là một người bình tĩnh, sáng suốt luôn luôn đẹp hấp dẫn, luôn luôn hiền dịu ôn hoà, bà khéo dấu những móng vuốt nhọn trong lớp bao nhung, dấu kỹ.
Giờ đây bà không cần dấu nữa, bà để lộ chân tớng một ác ma, một dã thú.
Đôi mắt đẹp của bà người niềm oán độc, niềm oán độc đó hiện tại nhắm Tiểu Phi làm cái đích.
Rồi bà từ từ bước tới, những bước đi chậm chạp nặng nề, những bước đi đến chỗ quyết liệt.
Nếu có thể, bà vồ ngay Tiểu Phi ngấu nghiến chàng như con mãnh thú đói nhiều ngày gặp miếng mồi ngon.
Tiểu Phi khẩn trương.
Dù tự tin đến đâu, chàng cũng phải khẩn trương. Và bà bước tới một bước chàng lùi một bước.
Nhưng chẳng hiểu nghĩ sao, đang từ từ bước tới Thạch Quan Âm đột nhiên dừng chân.
Rồi bao nhiêu vẻ tàn độc biến mất, bà trở lại ôn tồn hòa dịu, bà điểm nụ cười tơi, bà cất giọng trầm ấm thốt :
– Ta mất bình tĩnh! Ta sơ xuất thái độ! Ngươi nên lượng thứ cho ta!
Đoạn bà thở dài :
– Thực ra, ta không nên hành động như vậy! Ngươi biết cho, một người nào đó có tâm sự bí mật, giữ kín được nhiều năm qua bỗng nhiên lại bị khám phá, thử hỏi người đó còn giữ được bình tĩnh không?Thử hỏi người đó không phẫn nộ được chăng?
Bà tha thiết :
– Ngươi hiểu chứ? Ngươi biết như vậy chứ?
Tiểu Phi trước sự thay đổi thái độ của Thạch Quan Âm, phải sững sờ.
Chàng trầm ngâm một lúc, đoạn nhếch nụ cười khổ :
– Tại hạ không có ý dò xét hành động của bà. Mong bà hiểu cho điều đó.
Thạch Quan Âm cười nhẹ :
– Ngươi nói được câu đó, là đã làm cho ta cao hứng lắm rồi. Chỉ vì…
Bà trở về chiếc ghế ngồi xuống, đoạn dịu giọng tiếp :
– Vô luận là ngươi muốn giết ta hay ta muốn giết ngươi, chúng ta nên để lại cho nhau một ấn tượng, cái ấn tượng đó ta muốn nó phải tốt đẹp. Giả như ngươi, trước giờ phút ngươi chết ta không muốn ngươi mang theo mình về âm cảnh, hình bóng của một ác phụ. Ngược lại nếu ta phải chết nơi chính tay ngươi, ta cũng chẳng muốn mang theo ta hình bóng một nam nhân tàn bạo. Cho nên ta muốn, một trong hai chúng ta phải ra đi, mình đàm đạo với nhau, mình an ủi lẫn nhau, mình bầu bạn với nhau mấy ngày…
Bây giờ bà là một nữ chủ nhân sẵn sàng chiêu đãi khách, bất cứ khách đòi hỏi sự gì bà cũng có thể cung ứng, bà cung ứng với nụ cười, bà thỏa thuận chẳng chút miễn cưỡng.
Một người khách dù khó tánh đến đâu cũng khó làm gì nghịch ý nữ chủ nhân hấp dẫn đến như vậy.
Huống chi chi đã chắc gì van cầu mà được chiêu đãi như vậy?
Tiều Phi ngồi xuống một chiếc ghế cạnh chàng.
Rồi chàng cười nhẹ hỏi :
– Bà có điều chi cần hỏi tại hạ?
Thạch Quan Âm mỉm cười :
– Ngươi phải hỏi như vậy nữa sao? Đương nhiên là ta có những điều cần phải hỏi ngươi! Nhưng ngược lại, ngươi hẳn cũng có những điều cần phải hỏi ta. Ta biết ngươi chưa hỏi, ngươi nhượng ta hỏi trước, là vì ngươi muốn giữ thái độ quân tử đối với một nữ nhân dịu hiền, ôn nhu.
Bà cười vang rồi tiếp :
– Bây giờ ta hỏi ngươi trước!
Bà hỏi liền :
– Ngươi đã gặp Vô Hoa?
Tiểu Phi gật đầu :
– Có gặp! Hắn đối xử với tại hạ rất tốt. Hắn kiên quyết tìm cách đáp ơn tại hạ!
Thạch Quan Âm chừng như hết sức lấy làm lạ, kêu lên :
– Đáp ơn ngươi? Hắn sẽ làm sao?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Hắn định dùng thủ pháp “Nginh Phong Nhất Đao Trảm” chặt đầu tại hạ!
Thạch Quan Âm bật cười hắc hắc :
– Cái lối đáp ơn đó đặc biệt quá chừng! Thú vị lắm lắm!
Tiều Phi gật đầu :
– Đúng vậy! Hiện tại thì rất thú vị. Rất tiếc tại hạ không có bao nhiêu đầu, thành ra phải khước từ cái hảo ý của hắn!
Thạch Quan Âm thở dài :
– Vậy là hắn thất vọng :
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Và cả Thạch phu nhân cũng thất vọng luôn?
Thạch Quan Âm liếc mắt sang chàng mỉm cười :
– Cũng chẳng có gì thất vọng! Bất quá ta kỳ quái một chút thôi!
Tiểu Phi ạ một tiếng :
– Kỳ quái?
Thạch Quan Âm đưa tay chỉ chiếc bình ngọc phỉ thúy trên chiếc ghế, cạnh tấm gương từ từ thốt :
– Ngươi thấy chiếc bình đó chứ? Trong bình đó có loại mê dược không sắc không Hương, không vị, có cái tên rất đẹp là Nhân nghê My, nó có công hiệu làm cho con người mất cả khí lực, cảm thấy phiêu phiêu phưởng phưởng.
Tiểu Phi hỏi :
– Vô Hoa đã dùng nó để đối phó với tại hạ?
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Phải! Loại mê dược đó, luôn luôn có công hiệu, tại sao lại chẳng có một ảnh hưởng nào đối với ngươi?
Tiểu Phi đưa tay vuốt chóp mũi, cười nhẹ :
– Tại hạ bình sanh bị lừa không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng khi nào bị một loại mê dược áp đảo nổi!
Thạch Quan Âm càng kinh ngạc hỏi :
– Tại sao?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Phu nhân có chú ý là tại hạ có tật vuốt chóp mũi chứ?
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Có chứ! Cử chỉ đó rất đáng yêu, ta tin ràng nhiều thiếu nữ mê ngươi vì động tác đó! Nhưng việc ngươi vuốt chóp mũi có liên quan gì đến mê dược đâu?
Tiểu Phi tiếp :
– Tại hạ vuốt chóp mũi, chẳng phải để làm mầu mè gì, mà chính là mũi tại hạ có cái tật. Bởi cái tật, mũi của tại không như mũi của bất kỳ ai. Đến thần y Diệp Thiên Sĩ, có ngoại hiệu là Kim châm Độ nguy, cũng nhìn nhận là trên thế gian, chẳng có thuốc nào chữa khỏi cái tật đó!
Chàng thở dài tiếp :
– Một con người có lỗ mũi nghẹt suốt ngày phải khó chịu lắm, khó chịu còn hơn mang một chứng bệnh đau khổ, cho nên tại hạ phát thệ, luyện một loại nội công đặc biệt. Công lực đó thật ra chẳng có gì hay cho lắm, bất quá giúp tại hạ thay vì thở bằng mũi, lại thở bằng chân lông. Lâu dần, tại hạ thở bằng lỗ chân lông thành tánh, lỗ mũi hóa ra thừa. Chỉ vì nó không đến nỗi xấu xí, tại hạ không nghĩ là nên cắt bỏ.
Thạch Quan Âm giật mình.
Lâu lắm, bà mới lấy lại bình tĩnh, nhếch nụ cười khổ :
– Lỗ mũi đã thành vật thừa, thì mê dược nào hại ngươi nổi. Chân lông thở được, tự nhiên thuật khinh công của ngươi phải hơn thiên hạ. Người ta nói, người mù có cái tâm linh xảo phi thường cho nên, có việc trong cái họa có cái phúc, và ngược lại.
Tiểu Phi mỉm cười :
– Tại hạ vừa cho phu nhân biết một bí mật mà bình sanh tại hạ dấu kỹ. Phu nhân còn điều chi hỏi tại hạ nữa chăng?
Thạch Quan Âm trầm ngâm một lúc, đoạn hỏi :
– Còn Vô Hoa? Hay là ngươi lấy cái hắn báo đáp ngươi lại đáp trả hắn?
Bà không đợi Tiểu Phi, hỏi rồi cười nhẹ tiếp luôn :
– Đương nhiên là không rồi phải chăng Đạo Soái Lưu Hương? Vì trên giang hồ ai ai cũng biết rõ đôi bàn tay của Đạo Soái Lưu Hương chẳng hề vấy máu!
Tiểu Phi chợt chỉnh nghiêm thần sắc hỏi lại :
– Phu nhân có muốn gặp hắn không? Tại hạ khi nào lại sát hại một mạng người? Người do trời định đoạt chết sống do trời, đồng loại đâu có quyền đoản thọ nhau? Vô Hoa chưa chết, hiện tại hắn đang ở gần đây!
Thạch Quan Âm nhìn thẳng vào chiếc mũi của Tiểu Phi.
– Nếu ta muốn gặp hắn, tự nhiên phải có điều kiện chứ? Đúng vậy không?
Tiều Phi điềm nhiên :
– Dù có điều kiện, cũng chẳng quan trọng gì. Bất quá phu nhân muốn gặp một người, thì tại hạ cũng muốn gặp vài người!
Thạch Quan Âm hỏi :
– Ngươi muốn gặp Hồ Thiết Hoa, Cơ băng Nhạn và chưa con Quy tư Vương?
Tiểu Phi thêm :
– Còn có anh em Liễu Yến Phi, Khúc Vô Dung cô nương, Nhất Điểm Hồng!
Thạch Quan Âm đáp :
– Khúc Vô Dung và Nhất Điểm Hồng có vận đỏ, cả hai đã đi thoát trước khi ta đi!
Cả hai đã lưu lại ngươi một phong thơ!…
Rồi bà tiếp :
– Theo phép lịch sự, không ai được xem thư của người khác. Song ta khó dằn nổi tánh hiếu kỳ!
Tiểu Phi cố nén khí giận bốc lên :
– Và phu nhân đã bóc ra xem? Xem rồi phu nhân hủy diệt luôn?
Thạch Quan Âm gật đầu :
– Nhưng, ta vẫn nhớ lời thơ như thế nào.
Bà điểm nụ cười tiếp :
– Thơ do Khúc Vô Dung viết, nàng cho biết dù cả hai đã trở thành tàn phế, họ không nghĩ nên nhờ ngươi bảo hộ. Từ nay họ tự lo lấy, và nếu có cơ hội, họ cũng bảo hộ luôn ngươi!
Tiểu Phi biết ngay Cơ băng Nhạn có nói gì đó, xúc phạm đến họ khiến họ thương tâm nên họ bỏ đi.
Chàng thở dài rồi cười nhẹ thốt :
– Cả hai có tánh quật cờng, cả hai cao ngạo như nhau. họ họp nhau thì đúng là chim liền cánh cây liền cành. Đáng mầng cho họ. phu nhân nên cao hứng cho Khúc cô nương mới phải.
Thạch Quan Âm tiếp :
– Còn anh em Liễu yến Phi, thì thật tình ta không nhìn thấy họ. Có lẽ họ cũng thoát đi rồi, như Khúc Vô Dung và Nhất Điểm Hồng.
Tiểu Phi thở phào :
– Hồ Thiết Hoa và Cơ băng Nhạn?
Thạch Quan Âm điềm nhiên :
– Họ ở gần đây, song ta sợ ngươi đến muộn một chút!
Tiểu Phi biến sắc :
– Họ… không lẽ họ…
Chàng nghe uất nghẹn ở yết hầu, như có ai vừa bóp lại rất mạnh.
Thạch Quan Âm trầm tịnh tiếp luôn :
– Bình sanh ta không thích dùng độc dược, bởi ta có rất nhiều cách giết người còn tàn độc hơn độc dược! Mà lại đơn giản hơn nữa! Cho nên, về thuật dùng độc ta kém Thu Linh Tố. Giả như ngươi đến sớm một chút thì có thể cả hai có hy vọng được cứu sống. Hiện tại thì… cầm như vô phương rồi! Dù Hoa Đà, Biển Thớc trùng sanh, cũng đành chịu.
Bà thốt thản nhiên, Tiểu Phi nghe tim mình như có bàn tay nào rứt mạnh, nhũn nhẵn chưa dứt đau nhói từng cơn.
Máu nóng chảy mạnh trong châu thân, bốc lên đầu chàng nghe rõ tiếng vang bình bình nơi tai, nơi màng tai.
Nhưng chàng biết, đối tượng là con người như thế nào, nếu chàng vong động, là có đến bản thân chứ chẳng thu hoạch được lợi ích gì.
Biết vậy, chàng làm sao đè nén cơn tức uất?
Chàng nắm chặt đôi tay, móng bấm lún sâu vào da thịt. Hai hàm răng cán chạt vào nhau tưởng chừng như sẽ gẫy hoặc vỡ vụn.
Thất bại!
Một thất bại lớn lao của Tiểu Phi trong cuộc đời ngang dọc! Dù bây giờ, chàng có hạ sát Thạch Quan Âm, điều thất bại đó vẫn không thể bù đúng giá!
Và chàng từ đây mang nặng hận đến ngày cuối.
Huống chi chàng không hy vọng đủ tài trừng trị mục ác ma này?
Dưới ánh đèn ấm dịu, Thạch Quan Âm vẫn là một nữ nhân như mọi nữ nhân, và nữ nhân nào trong khung cảnh nay, cũng có vẻ hấp dẫn cả.
Hà huống nữ nhân đó lại là Thạch Quan Âm?
Hà huống, Thạch Quan Âm không có lấy mảnh vải che chỗ kín, đừng nói che trọn thân thể?
Chàng phải dè dặt, trước sự cố ý của bà, cố ý đa những bộ phận hấp dẫn nhất ra trước mắt chàng, sợ chàng không thấy rõ.
Nhưng, Tiểu Phi chẳng nhìn vào bộ phận nào. Mặc bà ta khêu gợi, chàng vẫn thẳng mắt nhìn vào khoảng không.
Cuối cùng, Thạch Quan Âm thở dài :
– Ta biết, ngươi đang nghĩ cách trả thù cho bằng hữu. Ta khuyên ngươi bỏ đi cái chủ ý đó. Chỉ vì, dù võ công ngươi có cao, ta vẫn hạ sát được ngươi trong vòng trăm chiêu! Ngươi có tin như vậy không?
Tiểu Phi gật đầu :
– Tại hạ tin!
Thạch Quan Âm tiếp :
– Song ta không có ý giết ngươi! Ta muốn ngươi đừng bức ta phải giết ngươi! Vĩnh viễn ta không hề có ý giết ngươi! Hiện tại, ta không có một người thân cận nào! Nếu ngươi muốn, ta sẽ đặt ngươi lên chiếc ngai vàng tại Quy Tư quốc, ta còn nhượng cho ngươi…
Bà vuốt tay lên cơ thể ngà ngọc.
Cử chỉ đó thay lời. Lời nói còn có thể bị khước từ, cử chỉ đó mười mọc rõ ràng.
Bà sẽ nhượng cái gì bà đang ve vuốt?
Trên đời này, còn có cái gì hấp dẫn hơn?
* * * * *
Vinh hoa, phú quý, sắc đẹp đều ở trong tầm tay, với tay ra là nắm tất cả.
Nam nhân nào chẳng mơ ước? Nam nhân nào không hiểu rõ điều mơ ước quá cao, gần như khó thành sự thậ!
Và trên đời này, trong trăm vạn người, có được mấy kẻ thực hiện giấc mơ thành tựu?
Tiểu Phi không mơ, mà hạnh phúc vẫn đến như thường!
Thạch Quan Âm tiếp :
– Giả như nhà ngươi muốn, thì ngươi sẽ hưởng thụ vô cùng. Bằng ngược lại là ngươi tự tìm cái chết! Sự lựa chọn đó, nào phải khó khăn? Không lẽ ngươi không địch nổi một chủ ý dễ dàng?
Hấp dẫn quá!
Chỉ có những con người bằng gỗ, đá, mới không động tâm.
Tiểu Phi cười nhẹ :
– Tại hạ đáng lẽ ra, phải đáp ứng lời đề nghị đầy quyến rũ của phu nhân. Nhưng, rất tiếc phu nhân đã quá già rồi! Dù phu nhân còn đầy đủ phong độ như một thiếu nữ đang xuân, nghĩ đến các con trai của phu nhân đều đồng lứa với tại hạ. tại hạ thấy lợm giọng thế nào ấy!
Câu nói đó, là nhát búa đập vào đầu Thạch Quan Âm. Nghe câu đó, Thạch Quan Âm mường tượng mình đang dẫm chân lên đống lửa.
Bao nhiêu cố gắng tỏ lộ tư thái dụ hoặc con người đối diện cầm như tan biến mất rồi.
Bà rung rung giọng hỏi :
– Thế là ngươi bức ta phải giết ngươi?
Tiểu Phi điềm nhiên :
– Chắc vậy đó, phu nhân! Tại hạ thà chết, chứ không thích làm chồng một bà già!
Phu nhân mặc y phục vào, còn có thể trông được! Phu nhân để thân thể lõa lồ, trông chớng mắt quá đi thôi! Nhìn phu nhân tại hạ cảm thấy lợm giọng từng cơn vậy đó!
Chàng sợ Thạch Quan Âm trầm tĩnh, không rung động, lại càng nặng lời.
Chàng biết, nếu Thạch Quan Âm phát khùng, thì chàng mới có cơ tất thắng.
Đúng như chàng dự đoán.
Thạch Quan Âm sôi giận cực độ. Bà giận đến đỏ cả người. Bà thừa hiểu Tiểu Phi khích nộ bà, song chẳng làm sao khống chế nổi sự phẫn uất.
Bà tung người lên, bà rời ghế.
Khi Tiểu Phi dứt câu, bà đã xuất phát đúng bảy chiêu rồi.
Một người chỉ có hai tay, trong thoáng mắt, đánh ra được bảy chiêu, kể ra cái nhanh không thể tưởng tượng nổi!
Bảy chiêu nhắm vào bảy nơi khác biệt trên mình Tiểu Phi yết hầu, đôi mắt, ngực, dạ dày…
Trên thân mình con người, có bao nhiêu chỗ yếu nhược. Thạch Quan Âm đều bao trùm chưởng ảnh lên đó!
Tiểu phi từng thấy thủ pháp rất nhanh của các cao nhân trong võ lâm.
Có người chén nước rơi trên bàn xuống, chén chưa đến đất đã chụp lại kịp, mà chụp khéo đến độ nước không đổ một giọt nào.
Có người dung đôi đũa mà bắt ruồi, có người dùng kim nhỏ chích đuôi con thạch sùng.
Nhưng chưa có ai sánh bằng Thạch Quan Âm.
Bảy chiêu đó, toàn là thực chiêu, và toàn là độc chiêu.
Tiểu Phi quát to :
– Dừng tay!
Đánh như vậy làm sao Thạch Quan Âm thu tay về kịp?
Nhưng với ai thì khó, khó thu tay về. Với Thạch Quan Âm, điều đó chẳng khó khăn chi cả.
Tiểu Phi biết vậy.
Nếu muốn thu tay về là Thạch Quan Âm thu được ngay.
Bà thu nhanh, đánh nhanh mà thu cũng nhanh, tựa hồ bà không hề xuất thủ.
Bà hỏi :
– Ngươi muốn nói gì nữa? Hay là ngươi đổi ý?
Tiểu Phi nghe lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đánh canh bạc này, quan trọng nhất trong đời chàng! Được là sống, thua là chết!
Nếu Thạch Quan Âm không nghe lời chàng phân trần, thì chàng cầm như hữu hỉ!
Chàng đang có ưu thế đấy, nhưng con tim vẫn đập liên hồi!
Song khi nào chàng để lộ sự lo lắng cho đối phương thấy rõ?
Nhìn Thạch Quan Âm chàng mỉm cười :
– Phu nhân muốn động thủ, ít nhất cũng phải mặc y phục vào. Phu nhân không nhận ra mình hiện tại giống một con tôm luộc sao? Đỏ rực như thế kia, trông chẳng đẹp tý nào cả!
Thạch Quan Âm dù co muốn mặc y phục vào, cũng không làm sao kịp.
Tiểu Phi vừa dứt câu là xuất thủ liền.
Trên giang hồ, còn ai không hiểu Đạo Soái Lưu Hương xuất thủ như thế nào.
Người có thủ pháp nhanh bậc nhất tại Trung Nguyên là Nhất Điểm Hồng cũng phải khâm phục chàng.
Nhất điểm Hông đánh được năm chiêu, là Tiểu Phi đánh được mười chiêu.
Như vậy cái nhanh của chàng gấp hai lần hơn cái nhanh của người có tiếng là nhanh nhất nước.
Cho nên, chàng xuất thủ đánh được ba chiêu, Thạch Quan Âm mới phản công.
Vừa đánh, Thạch Quan Âm vừa cười thốt :
– Thảo nào trên giang hồ, người ta chẳng cho ngươi là tay giảo quyệt thứ nhất!
Đến bây giờ ta mới thấy tận mắt. Nhưng ngươi khoan đắc ý vội! Ta tin ngươi, nên lầm ngươi một lần, và chỉ mộ lần thôi, chắc chắn là chẳng có lần thứ hai được!
Bà vừa dứt câu, thì Tiểu Phi cũng đã bắt đầu thấy nguy, chàng sắp sửa rơi vào vòng khống chế của bà.
Và bà phản công lại mười chiêu thì Tiểu Phi chỉ trả lại được bảy chiêu thôi.
Bây giờ, chàng tin chắc lắm rồi, chứ trước kia thì chàng vẫn hoài nghi.
Chàng tin chắc Thạch Quan Âm quả là tay vô địch.
Chàng đã từng trải võ công của các môn phái trên giang hồ song chàng phải nhìn nhận thủ pháp của Thạch Quan Âm là độc đáo.
Vô luận là danh thủ nào trong võ lâm, vừa chớp tay lên là Tiểu Phi biết ngay là người đó sẽ đánh chiêu thức gì.
Song, chàng không sao nhận định được đấu pháp của Thạch Quan Âm.
Trên giang hồ, theo chỗ hiểu biết của Tiểu Phi thì chỉ có bốn năm người đáng được gọi là nhất lưu cao thủ.
Như Thiên Phong đại sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm ly khai là Nam Thiếu Lâm, như Lôi đinh thợng Nhân, tông chủ phái Côn Luân, như Du Hiệp Huyết Y Nhân.
Nhưng chàng nhận thấy, tất cả những người đó, chẳng một ai duy trì đủ ba trăm chiêu với Thạch Quan Âm.
Và chàng nhận thấy, chính chàng, chắc chắn là không chịu nổi năm mươi chiêu với bà.
* * * * *
Chẳng hiểu tại sao Thạch Quan Âm đột nhiên chậm tay lại.
Nếu đối thủ nào chậm tay như bà, Tiểu Phi đương nhiên nhận ra những sơ hở ngay, không nhiều thì ít.
Song, Thạch Quan Âm chậm tay, đấu pháp còn kín đáo hơn lúc bà nhanh tay.
Chỉ vì bà tự tin, có tự tin, mới dám chậm tay.
Mà, làm cái gì nhanh cũng để sơ xuất, hơn là làm chậm. Cái gì nhanh là phù phiếm, bởi vì quá gấp rút. Cái gì chậm là chắc chắn vững vàng. Nhanh là hư nhiều, thực ít còn chậm thì thực nhiều, và chừng như cũng chẳng có điểm nào hư.
Do đó, đấu pháp rất vững, rất kín đáo, dù sơ hở thì cái sơ hở đó chỉ dùng để dụ địch.
Tiểu Phi dần dần lúng túng.
Thạch Quan Âm cười lạnh :
– Đạo Soái Lưu Hương! Ngươi còn có thể duy trì được hai mươi chiêu nữa chăng?
Tiểu Phi lắc đầu :
– Chắc là không rồi, phu nhân!
Chàng lại buột miệng thở dài.
Thạch Quan Âm tiếp :
– Ngươi có nghĩ là có người đến cứu ngươi chăng?
Tiểu Phi lại thở dài :
– Không nghĩ như vậy đâu, phu nhân! Bởi làm gì có người đến đay bất ngờ?
Bây giờ cứ trong phút giây nào, Thạch Quan Âm cũng có thể hạ độc thủ cả. Tiểu Phi hoàn toàn bị bà chế ngự.
Và cũng có thể nói rằng, tất cả bảy vị Chưởng môn bảy phái kiếm lớn có cùng đến đay một lượt, cũng không thể cứu chàng được.
Và, dù chi tất cả quan binh trên đời, quan binh của tất cả các quốc gia hợp lại, kéo đến đây, cũng không cứu nổi chàng.
Bởi trước khi họ đến, là bà hạ sát chàng rồi.