Mà lúc này đây ở phía bên ngoài không gian, ở dưới của vào không gian, Phương Quang mặt mày nghiêm túc ngồi đó, ngọn lửa đang lơ lửng ở phía trên không luyện hóa máu và thi thể của tu sĩ để chiết xuất ra tinh hoa, những tinh hoa được chiết xuất ra rơi vào cái đỉnh trước mặt, cứ một đoạn thời gian Phương Quang tánh một đám lửa ra rồi cũng luyện hóa một scố thảo dược, thảo dược bị luyện hóa xong cũng rơi xuống đỉnh.
“Vẫn còn thiếu vài trăm người nữa, có lẽ giờ cũng vào trong phế tích hết rồi. Hắc hắc chết hết đi.”
Phương Quang vẻ mặt dữ tợn, đưa tay lên rồi nhấn vào không khí một cái giống như đang kích hoạt cái gì đó.
Mà cùng lúc mà Phương Quang nhấn tay vào không khí ở trong phế tích, các trận pháp được Huyết Quỷ Tông đặt vào nổ tung lên, phía bên ngoài phế tích các trận pháp phòng ngự mở ra để không cho các tu sĩ lao ra, không gian ầm ầm nổ tung lên, thi thể tu sĩ chia năm xẻ bảy bay tứ tung rồi đột ngột biến mất. Việc này làm cho mọi người hoảng sợ lên, nhanh chóng bay ra phía ngoài, nhưng mà hoảng sợ đã làm mất đi lý trí, mà mất đi lý trí thì không kịp tránh né các khe hở không gian, vô số tu sĩ bị cắt thành mảnh nhỏ. Nhưng mà các tu sĩ này vừa bay ra thì bị ngăn cản bởi vòng hộ, mà ở bên ngoài các trận pháp nổ tung lên, các khe hở không gian bị kéo dài ra, đất đai nứt nẻ làm cho không gian này tùy thời sụp đổ. Ở phía xa chân trời không gian bắt đầu vỡ vụn lộ ra một mảnh màu đen như miệng một con quái vật đang nuốt chửng thế giới này. Tiếng kêu thê thảm cùng với những tiếng sụp đổ từ trận pháp và không gian giống như tận thế đang đến.
Mà Du Vân lúc này đây lại càng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh tượng khủng bố như vậy. Mắt thấy không gian vỡ vụn và đang tiến lại gần, Du Vân quýnh lên, nhanh chóng tăng hết tốc độ bay nhanh mà đi, lâu lâu lại né tránh khe hở không gian. Bỗng nhiên ở trước mặt của hắn bay đến một người con gái ăn mặc đệ tử Nhất Kiếm Sơn, mặt mày xinh đẹp, trong tay cầm một cái la bàn. Người này thình lình là người con gái mà Du Vân gặp ở bên hồ.
“Đi theo ta!”
Âm Cơ nói xong một câu cũng không giải thích nhiều mà quay đầu đạp phi kiếm bay đi. Mà Du Vân cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà bay theo.
“Cô nương tính đi đâu vậy?”
“Không gian này sắp sụp đổ, ta đã tính ra được đường ra đây, phải mong chóng rời đi nếu không sẽ chết.”
Du Vân nghe vậy mừng rỡ, nhưng cũng rất nghi ngờ tại sao người này lại tính được đường ra khỏi nơi đây. Âm Cơ như biết được suy nghĩ của Du Vân nhưng cũng không giải thích gì. Từ lúc vào nơi đây nàng liên tục tính toán nhưng không ra kết quả gì, nhưng từ lúc không gian bắt đầu sụp đổ, trận pháp nổ tung, sức mạnh vô hình tác dụng lên la bàn bỗng nhiên biến mất, điều này giúp cho Âm Cơ tính toán ra được đường ra, trên đường gặp phải Du Vân cũng gọi theo luôn.
“Ngươi cứ đi theo ta là được rồi, còn vì sao ta cứu ngươi chỉ vì thấy thuận tiện mà thôi.”
Hai người mau chóng bay đi vào một dãy núi hoang vu. Du Vân để ý, cứ cách một khoảng thời gian Âm Cơ lại lấy ra cái la bàn như đang tính toán gì đó, việc này làm Du Vân cũng hiếu kỳ lên, cái đồ vật bé xíu như vậy không biết dùng để làm cái gì, nhưng Du Vân cũng không hỏi, đây là bí mật của người ta, người ta không nói thì thôi, mình hỏi làm cái gì.