Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 14 - Thạch Phá Thiên Kinh Truyền Tin Dữ - May Tan Trăng Rạng Hiện Chân Tình

trước
tiếp

Vũ Văn Thùy bắt chuyện với khách nhân rồi mời hết lên thạch đài cùng ngồi với các trưởng lão và Hương chủ Cái bang. Cùng khai hội với đám người này khiến Từ trưởng lão càng thêm bất mãn nhưng vì thể diện của tân Bang chủ nên lão cũng không tiện nhiều lời.

Vũ Văn Thùy nói:

“Tiêu bang chủ bổn bang bị ngộ hại, Tinh Tinh tiền bối chắc sớm đã biết. Chúng ta đang thương nghị việc báo thù, phải nhờ Tinh Tinh tiền bối chỉ giáo thêm”.

Tinh Tinh Nhi dương dương đắc ý nói:

“Vũ Văn bang chủ đã không coi chúng ta như người ngoài, việc của quý bang, chúng ta đương nhiên phải tận tâm tận sức. Ta sớm cũng đã nghĩ ra một diệu kế, hà, mười lăm tháng sau là ngày Tần Tương triệu khai anh hùng đại hội. Chúng ta kéo đến Trường An, rồi trên đại hội chúng ta lên án Tần Tương ngay tại đại hội, khiến cho đại hội anh hùng của hắn tan vỡ. Thiết nghĩ khi các lộ anh hùng biết được chuyện Bang chủ bị ngộ hại, chắc chắn sẽ gây nên công phẫn, khi đó ta sẽ liên lạc với một số người làm nội ứng, đúng lúc sẽ hô lên một tiếng, các thủ lĩnh gây náo loạn, không sợ không có ai theo. Tần Tương, Uất Trì Bắc hai người đó dẫu có ba đầu sáu tay cũng quyết không thể chống lại được các lộ anh hùng”.

Hình đường chủ Thạch Viên nói:

“Tần Tương còn có ba nghìn vũ lâm quân”.

Tinh Tinh Nhi cười ha hả nói:

“Ba nghìn vũ lâm quân có đáng là bao? Chỉ cần đệ tử của quý bang đây, tính ra không chỉ có ba nghìn thôi”.

Vũ Văn Thùy vỗ tay khen:

“Diệu kế, diệu kế, xin mời các vị Hương chủ cấp tốc thông tri xuống cho chúng thuộc hạ, đến lúc đó sẽ hỗn tiến kinh thành, chúng ta sẽ mang quần cái đại náo Trường An!”

Có vài vị Hương chủ lão thành tương đối thận trọng, mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Từ trưởng lão, ý muốn thỉnh lão lên tiếng. Từ trưởng lão không nhịn được liền đứng lên nói:

“Bang chủ, việc báo thù dĩ nhiên phải làm, thế nhưng có nên dấy động đại can qua như vậy không?”

Vũ Văn Thùy lạnh lùng hỏi:

“Từ trưởng lão còn có cao kiến gì nữa?”

Từ trưởng lão đáp:

“Oan có đầu, nợ có chủ. Cừu nhân của Bang chủ là hai người Tần Tương và Uất Trì Bắc. Nếu như theo quy củ giang hồ, chúng ta chỉ cần tìm hai người bọn chúng thanh toán, sẽ không gây nên đại loạn. Nếu như tại anh hùng đại hội mà gây loạn, đệ tử bổn bang cùng với vũ lâm quân chém giết một trận, điều này chính là công nhiên tạo phản. Hơn nữa Tần Tương giao du rộng rãi, kẻ đến tham gia đại hội anh hùng do hắn chủ trì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều bằng hữu của hắn, vị tất không có người giúp đỡ hắn hay sao. Chỉ sợ thù còn chưa báo được mà các lộ anh hùng đã tự tàn sát lẫn nhau, thương vong thảm trọng. Chỉ vì chuyện của bổn bang mà làm liên lụy khiến nhiều người bỏ mạng như vậy, chúng ta liệu có thể yên tâm được không? Tóm lại, chuyện lớn như vậy, cần phải tính kế lâu dài mới được”.

Mã trưởng lão lạnh lùng nói:

“Được lắm, nếu cứ làm như lời ngươi nói, chiếu theo quy củ giang hồ báo cừu, vậy phải thỉnh người đi tìm Tần Tương và Uất Trì Bắc đơn đả độc đấu. Chỉ có điều đến Tiêu bang chủ còn bị Uất Trì Bắc hạ độc thủ, võ công của Tần Tương so với Uất Trì Bắc còn cao cường hơn, Từ trưởng lão nhà ngươi dẫu bản lãnh có tăng gấp đôi cũng vị tất là đối thủ của bọn chúng”.

Từ trưởng lão chòm râu dài rung động, phẫn nộ nói:

“Không sai, ta tự biết không phải đối thủ của bọn chúng nhưng chẳng lẽ Cái bang không còn ai hay sao? Vệ Việt, Hoàng Phủ Tung, hai vị tiền bối đó đến giờ vẫn còn khang kiện, Tiêu bang chủ trên danh nghĩa lại là sư điệt của Vệ lão tiền bối. Việc Tiêu bang chủ bị hại, không biết Vũ Văn bang chủ đã tấn báo với hai vị lão tiền bối chưa?”

Vũ Văn Thùy lạnh lùng hỏi:

“Tấn báo thì sao? Chưa tấn báo thì sao?”

Từ trưởng lão nghiêm sắc mặt nói:

“Nếu như chưa tấn báo, thì phải nhanh chóng tấn báo. Nếu như đã có người tấn báo trước rồi, thì cũng nên chờ hai vị lão tiền bối đến, sau đó mới thương lượng đại kế”.

Tinh Tinh Nhi đột nhiên đổi sắc cười lạnh:

“Nói như vậy, chúng ta đến đây trợ chiến là sai rồi! Cái bang đã có người, thì tự sẽ không cần đến chúng ta nữa! Vũ Văn bang chủ, ngươi phát thiếp mời cho ta cũng là phát sai rồi! Vậy xin cáo từ!”

Vũ Văn Thùy dựng pháp trượng, đột nhiên nghiêm sắc mặt nói:

“Từ trưởng lão, ta biết ngươi có ý không thích tệ Bang chủ ta, ta vốn cũng không dám nhận chức Bang chủ này nhưng vì di mệnh khó từ, muốn chối cũng không được. Ta hôm nay thân làm Bang chủ sẽ phải chấp chưởng bang quy, ngươi nói năng càn rỡ phóng túng như vậy, trong mắt còn có ta không?”

Trong một bang, dĩ nhiên Bang chủ địa vị tối cao, nhưng rốt cuộc Từ trưởng lão cũng là trưởng bối của Vũ Văn Thùy, lại bị hắn công nhiên mắng mỏ trước mặt khách nhân, trong lòng thật sự bi phẫn khó chịu nổi, lão nhẫn nại nói:

“Bang chủ, ta đã nói sai điều gì, xin thứ lỗi cho ta tuổi già hồ đồ tự mình không nhận ra, xin thỉnh Bang chủ giáo huấn”.

Vũ Văn Thùy nói:

“Tiêu bang chủ là ân sư của ta, chẳng lẽ ta không nóng vội báo thù cho người sao? Vệ lão tiền bối hành tung vô định, Hoàng Phủ lão tiền bối ẩn cư ở Hoa Sơn, chờ đến khi tấn báo đến nơi, rồi lại chờ bọn họ đến thì thời cơ đã lỡ mất rồi. Ngươi luôn miệng nói cái gì là thương lượng đại kế, ta thấy ngươi là có ý cản trở!”

Từ trưởng lão xanh lét mặt mày, lão kêu lên:

“Vũ Văn bang chủ, những lời này có phải quá nặng nề hay không, ta cùng với sư phụ người tình như thủ túc, ngươi, ngươi, ngươi…”

Vũ Văn Thùy quát:

“Im miệng! Ngươi đắc tội với khách nhân ta mời tới, ngươi còn không mau đến bồi tội”

Từ trưởng lão tức giận đến bộ râu dài run rẩy, lão nói:

“Cái bang mấy trăm năm qua chưa bao giờ có việc Bang chủ ra lệnh cho trưởng lão hướng ngoại nhân bồi tội! Bang chủ ngươi hãy xử chết ta đi, ta thấy mình vô tội, chết cũng bất khuất! Khách nhân là do ngươi mời đến, ngươi muốn bồi tội thì tự mình đi bồi tội đi!”

Quần cái đưa mắt nhìn nhau, mấy người Lưu trưởng lão, Cổ Hương chủ đều đang chờ người lên tiếng khuyên can. Tinh Tinh Nhi đột nhiên cười lạnh nói:

“Ta sao dám để Từ trưởng lão đến bồi tội, Từ trưởng lão là lương đống của Cái bang, Tinh Tinh Nhi ta đã ngưỡng mộ từ lâu, chúng ta hãy làm quen một chút!”

Giữa hắn và Từ trưởng lão vốn còn cách vài người, hắn nói chưa dứt lời thì vài người đó chỉ cảm thấy một luồng gió nhẹ tạt qua. Tinh Tinh Nhi đã sử ra công phu Di Hình Hoán Vị lướt qua bên người bọn họ, một tay nắm lấy cổ tay Từ trưởng lão.

Từ trưởng lão võ công cũng không phải kém, vừa nghe Tinh Tinh Nhi nói đến hai chữ làm quen liền biết ngay hắn không có ý tốt. Chân trái lão liền phi lên một thế “Khôi Tinh Thích Đấu”, tả chưởng xuyên qua thêm một chiêu “Bàn Trửu Thì Thứ Khổng”. Cước đá nhằm eo, chưởng xuyên đến sườn, đây chính là tuyệt chiêu “Cầm Long Phục Hổ” của Cái bang. Nhưng Tinh Tinh Nhi nhanh như thiểm điện, một trảo chụp lấy cổ tay của lão, hắn đã vận dụng công phu “Phân Cân Thác Cốt” làm đứt hai đường gân trên cổ tay Từ trưởng lão, Từ trưởng lão nhất thời toàn thân mềm nhũn, mặc dù vẫn đá trúng Tinh Tinh Nhi nhưng cước này không có chút lực đạo nào.

Từ trưởng lão đau đến mồ hôi tuôn như mưa, lão nhịn đau đớn không chịu kêu lên một tiếng. Tinh Tinh Nhi ha hả cười nói:

“Vũ Văn bang chủ, ngươi muốn xử phạt lão già này thế nào là chuyện của ngươi!”

Có vài Hương chủ bất bình tức giận, nhưng thấy công phu của Từ trưởng lão như thế cũng không qua nổi một chiêu đã bị Tinh Tinh Nhi chế phục, cho nên cũng chỉ đành nuốt giận không dám xuất đầu.

Tinh Tinh Nhi buông năm ngón tay ra, Từ trưởng lão lảo đảo lui ra vài bước. Vũ Văn Thùy lạnh lùng nói:

“Ngươi là trưởng lão bổn bang, ta không muốn dụng hình với ngươi, ngươi hãy tự nghĩ xem nên xử thế nào bây giờ”.

Từ trưởng lão khí phẫn đầy ngực, lão bỗng rút ra một thanh chủy thủ sáng ngời hướng vào yết hầu mình mà cắt tới.

Chợt nghe “đương” một tiếng, thanh chủy thủ của Từ trưởng lão rơi xuống đất, một giọng già nua cất lên:

“Từ Huy, có điều gì mà không thể bàn bạc, sao lại phải cắt cổ?”

Chỉ thấy một lão khiếu hóa tóc bạc như cước, lưng mang một hồ lô lớn màu hồng, chân mang giày cỏ, lững thững đi đến. Lão hiện thân đột ngột, đông người như vậy cũng không biết được lão từ đâu chui ra.

Lão khiếu hóa này chẳng phải ai khác mà chính là Phong Cái Vệ Việt, người có bối phận tối cao trong Cái bang.

Mọi người Cái bang đều hy vọng lão đến, nhưng cũng không ngờ lão đến sớm như vậy! Từ trưởng lão quỳ sụp xuống kêu lên:

“Sư thúc tác chủ!”

Phong Cái Vệ Việt không để ý tới hết thảy mọi người, lão đi thẳng đến chỗ Tinh Tinh Nhi, trừng mắt nhìn hắn nói:

“Con tiểu hầu nhà ngươi đầu nhập bổn bang khi nào vậy, sư phụ ngươi là ai? Hắn không nói qua cho ngươi biết bang quy hay sao? Ta là tổ sư gia gia của ngươi, quỳ xuống!”

Tinh Tinh Nhi cả giận:

“Ngươi là điên thật hay điên giả (*), ai là đệ tử trong bang nhà ngươi? Ngươi nhìn cho kỹ một chút, ta là ai?”

Mười năm trước, Không Không Nhi đã từng đấu với Vệ Việt một trận, lúc đó Tinh Tinh Nhi cũng có mặt ở hiện trường.

Vệ Việt hừ một tiếng nói:

“Làm sao, ngươi không phải là đệ tử của bổn bang? Tốt lắm, vậy ngươi tại sao dám ra tay đánh trưởng lão bổn bang? Cái bang có thể để cho người ngoài khi dễ vậy hay sao?”

Chiếu theo quy củ các bang hội trong giang hồ, vãn bối đệ tử có thể nhận mệnh lệnh của Bang chủ mà áp dụng hình phạt đối với trưởng bối, thế nhưng Vệ Việt làm như không biết, cho nên mới hỏi như vậy. Câu hỏi này không những ám chỉ Tinh Tinh Nhi mà hơn nữa còn là trách móc Vũ Văn Thùy.

Mã trưởng lão vội vàng khom người phân trần:

“Vệ sư thúc, Bang chủ tiền nhiệm Tiêu Cố bị hại, Vũ Văn Thùy huynh đệ bây giờ kế nhiệm ngôi vị Bang chủ”.

Vũ Văn Thùy đỏ bừng mặt, hai tay nâng pháp trượng lên, hắn nói:

“Sư thúc tổ, vị Tinh Tinh Nhi tiền bối này là khách nhân do đệ tử mời đến”.

Vệ Việt nói:

“A, là khách nhân do ngươi mời đến à? Tốt lắm, ta đây mời hắn uống rượu!”

Lão mở nắp hồ lô, uống lấy một ngụm rượu, rồi đột nhiên lão há miệng phun ra. Một vòi rượu nhằm hướng Tinh Tinh Nhi bắn tới. Mặc dù Tinh Tinh Nhi khinh công trác tuyệt lập tức phi thân tránh né nhưng cũng đã bị vài giọt rượu bắn lên mặt làm đau nhức.

Tinh Tinh Nhi giận dữ, liền rút Kim Tinh đoản kiếm ra muốn động thủ, kẻ cùng theo đến là Bộc Dương Hầu vội vàng ngăn lại nói:

“Cái bang tự có Bang chủ, đừng để người ta cười chê chúng ta không biết lễ nghi”.

Ý trong lời nói của hắn thật sự là nói kháy Vũ Văn Thùy, muốn xem Vũ Văn Thùy xử trí chuyện này ra sao?

Vệ Việt so với Vũ Văn Thùy địa vị cao hơn hai bậc, hơn nữa lại luôn điên điên khùng khùng, không ai dám mạo phạm đến lão, đến cả Hoàng đế lão tử lão cũng bất kể. Vũ Văn Thùy mặc dù thân là Bang chủ nhưng đối với vị lão tiền bối này cũng sao dám tỏ lộ uy phong. Mã trưởng lão ở bên cạnh thấp giọng nói:

“Bang chủ, người mau quyết định thật nhanh”.

Vũ Văn Thùy lấy hết can đảm, giơ pháp trượng ra, ngăn giữa Vệ Việt và Tinh Tinh Nhi, hắn nói:

“Sư thúc tổ, xin cho đệ tử bẩm báo, ân sư đệ tử Tiêu bang chủ bất hạnh bị hại, cừu nhân là hai người chánh, phó thống lĩnh vũ lâm quân Tần Tương và Uất Trì Bắc. Đệ tử chỉ sợ báo thù không nổi, cho nên mới thỉnh mấy vị võ lâm đồng đạo đến tương trợ. Vị Tinh Tinh Nhi tiền bối này là khách nhân đến trợ sức. Chỉ vì sư thúc tổ hành tung vô định, cho nên chưa kịp bẩm báo rõ ràng, mong người tha tội”.

Vệ Việt hừ một tiếng nói:

“Việc này có khả nghi!”

Vũ Văn Thùy biến sắc nói:

“Ân sư bị hại, chính mắt đệ tử trông thấy!”

Vệ Việt hai mắt chớp chớp:

“Được, cứ coi như Tiêu Cố bị Tần Tương hại, chẳng lẽ Cái bang lại không có sức báo thù? Lại nói nếu như Cái bang vô lực báo thù, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ cũng có thể tương trợ, sao phải thỉnh cái giống chẳng ra hình người này!”

Tinh Tinh Nhi giận dữ:

“Hay lắm, quý Bang chủ ba lần cầu bốn lần thỉnh ta mới đến, lão bất tử nhà ngươi lại nói ra lời cạnh khóe!”

Vũ Văn Thùy nói:

“Sư thúc tổ, xin người hãy vì bảo toàn thể diện cho bổn bang mà đối với khách nhân nên khách khí một chút”.

Vệ Việt quát:

“Ngươi giáo huấn cả ta à, ngươi làm Bang chủ giỏi lắm!”

Tiếng quát mang thần uy lẫm lẫm khiến Vũ Văn Thùy trong lòng cả kinh, không khỏi thối lui liền ba bước.

Vệ Việt đang muốn trút giận, chợt thấy quần cái xao động, một kỵ mã phóng vào sơn cốc, có người kêu lên:

“Uy, kia không phải là Thạch Hương chủ hay sao?”

Mọi người nhốn nháo nhường đường, thoắt một cái, người kia đã đến bên thạch đài xuống ngựa. Quần cái đều nhìn thấy rõ ràng đúng là Thạch Thanh Dương, người đã thất tung năm năm về trước.

Thạch Thanh Dương lên tiếng:

“Vệ sư thúc, người cũng đến rồi, thật là hay lắm! Đã cháy nhà ra mặt chuột chưa?”

Vệ Việt hỏi:

“Chuyện gì mà cháy nhà ra mặt chuột?”

Thạch Thanh Dương đáp:

“Là chuyện sư huynh điệt nhi bị hại!”

Vệ Việt hỏi:

“Ngươi có manh mối gì?”

Thạch Thanh Dương hỏi lại

“Vũ Văn Thùy đã nói thế nào?”

Vệ Việt đáp:

“Hắn nói là do bị Tần Tương và Uất Trì Bắc hại”.

Thạch Thanh Dương nói chắc như đinh đóng cột:

“Việc này có khả nghi!”

Vệ Việt cũng vội nói:

“Đúng vậy, ta cũng nói việc này có khả nghi. Thanh Dương, nhất định là ngươi đã nghe được tin tức gì rồi?”

Mã trưởng lão nói:

“Thạch Thanh Dương, đáng tiếc ngươi đến chậm một bước, chức Bang chủ đã quyết định do sư điệt của ngươi đảm nhiệm, ngươi tuy là trưởng bối nhưng cũng phải tuân thủ bang quy, còn chưa qua tham kiến Bang chủ?”

Mã trưởng lão và Thạch Thanh Dương là đồng bối, nói chuyện không sợ đắc tội, chứ kỳ thật lời này của hắn vốn là để thầm mắng Phong Cái Vệ Việt. Vệ Việt nhướng mày nhưng không biểu lộ ngay.

Thạch Thanh Dương lạnh lùng nói:

“Ta không tới đây để tranh chức Bang chủ”.

Nhưng y cũng tịnh không chịu lấy lễ thuộc hạ mà đến tham kiến Vũ Văn Thùy, y nhảy lên thạch đài lớn tiếng nói:

“Sự tình khẩn yếu, lễ nghi tạm gác, sau này sẽ bù lại. Ta vừa mới từ Trường An về, ta đã gặp Tần Tương”.

Một số tiểu khiếu hóa vốn đang phân tán các nơi, nay nghe thấy lời này liền xúm lại. Chỉ nghe thấy Thạch Thanh Dương nói:

“Tần Tương nói với ta một chuyện rất lạ. Y nói Tiêu bang chủ từng có một phong thư gửi cho y, hẹn y ngày gặp mặt. Nhưng đến hôm đó lại không thấy Tiêu bang chủ đến, mãi đến tận bây giờ vẫn không hề nhìn thấy!”

Quần cái nghe qua, bất giác đều ầm ĩ nhốn nháo. Đương lúc bàn luận lại nghe có người nói:

“Chẳng lẽ là Vũ Văn Thùy nói dối?”

Có người lại nói:

“Nếu không phải Vũ Văn Thùy nói dối thì là Thạch Thanh Dương bịa chuyện”.

Mã trưởng lão hét lớn:

“Tần Tương sát hại Bang chủ của chúng ta, lời hắn nói chúng ta có thể tin tưởng được sao? À, mà Thạch Thanh Dương ngươi tại sao lại gặp riêng Tần Tương?”

Thạnh Thanh Dương lớn tiếng nói:

“Chính vì việc Tiêu sư huynh ta bị ngộ hại, cháy nhà mới ra mặt chuột, không cho kẻ gian đồ được đắc ý! Ngươi nói lời của Tần Tương không thể dễ dàng tin, tốt, ta lại nói đến một sự kiện khác, việc này ta đã tra xét rất chính xác, tuyệt không phải là nghe lời đồn đãi!”

Nói tới đây, đột nhiên y chỉ vào rừng người kêu lớn:

“Triệu Cản Lư, ngươi ra đây! Vì sao ngươi dám phạm thượng mưu hại Vi hương chủ?”

Lời vừa thốt ra, mọi người Cái bang đều chấn động, ánh mắt đều tập trung hướng nhìn vào tên Triệu Cản Lư đó. Triệu Cản Lư này không phải ai khác mà chính là Phó hương chủ hương đường Cái bang Trường An, vừa rồi người trả lời câu hỏi của Từ trưởng lão, báo cáo về việc mất tích của Vi hương chủ chính là hắn.

Triệu Cản Lư sắc mặt tái nhợt, hắn ấp a ấp úng phân biện:

“Cái này, cái này, sao lại nói vậy? Không, không có chuyện như vậy”.

Thạch Thanh Dương mở trừng hai mắt nói:

“Không có chuyện như vậy sao? Nếu như muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Đêm mười bảy tháng ba, ngươi mời Vi hương chủ uống rượu rồi hạ độc trong rượu, trước khi độc phát tác, Vi hương chủ còn đánh ngươi một chưởng, đả thương trúng sườn trái, đến nay đã hơn nửa tháng, vết thương của ngươi có lẽ đã bình phục, nhưng nội thương ở Dũ Khí huyệt bên sườn trái chắc chắn chưa khỏi hắn, chỉ cần chạm nhẹ ngươi sẽ cảm thấy đau đớn, có phải thế không? Ngươi có dám để Vệ sư thúc chạm thử không?”

Nguyên lai vị Vi hương chủ này là một trong những cao thủ trong Cái bang, am hiểu Kim Cương Chỉ Lực, chỉ lực có thể xuyên thấu qua huyệt đạo gây tổn thương nội phủ, loại nội thương này người bên ngoài sẽ không phát hiện nhưng người mang võ học cao thâm chỉ cần chạm vào chỗ bị thương là có thể phát hiện do Kim Cương Chỉ Lực đả thương.

Vệ Việt nói:

“Được rồi, Triệu Cản Lư, ngươi lại đây!”

Lời nói của lão còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai vang lên, Triệu Cản Lư lảo đảo ngã trên mặt đất. Vệ Việt nhảy lên phía trước, chộp hắn dậy, chỉ thấy toàn thân Triệu Cản Lư bầm đen, phía sau ót cắm một cây ngân châm, đuôi châm còn lộ ra một chút. Hiển nhiên là có người sợ Triệu Cản Lư tiết lộ sự tình nên mới giết người diệt khẩu. Thế nhưng nhiều người chen lấn như vậy, rốt cuộc là ai đã phóng trộm độc châm, Vệ Việt cũng nhìn không ra.

Mã trưởng lão quát lớn:

“Thạch Thanh Dương ngươi vì sao không tra xét rõ ràng lại giết chết hắn!”

Thạch Thanh Dương cả giận nói:

“Lý nào là vậy, rõ ràng bổn bang có gian đồ giết hắn để diệt khẩu, ngươi lại vu vạ cho ta là có dụng ý gì?”

Mã trưởng lão nói:

“Ngươi gặp riêng với cừu nhân của bổn bang, lại bịa ra chuyện Vi hương chủ bị hại, ngươi nói năng sống động như vậy, khiến ai cũng tin là thật. Sau đó ngươi lại ngầm bố trí đồng đảng mai phục dùng độc châm sát hại Triệu Cản Lư, chết không có đối chứng. Hừ, hừ! Thật là một kế ngoan độc!”

Vệ Việt quát:

“Bắt lấy Mã trưởng lão, ta muốn tra hỏi hắn!”

Tựa hồ cùng một lúc, Vũ Văn Thùy cũng quát lên:

“Bắt lấy Thạch Thanh Dương, ta muốn thẩm tra hắn!”

Hai người đồng thời phát ra mệnh lệnh, nhất thời Cái bang đại loạn.

Thạch Thanh Dương một tay hướng Mã trưởng lão chộp tới, Mã trưởng lão lại thiện dụng trường quyền. Lão xuống tấn, hô lên một tiếng, một quyền phóng ra. Song chưởng của Thạch Thanh Dương xoay một vòng, chưởng quyền của Mã trưởng lão đâm vào giữa vòng tròn liền bị song chưởng của y hợp lại nhất thời siết chặt lấy cổ tay. Thế nhưng công phu hạ bàn của Mã trưởng lão rất vững, mặc dù Thạch Thanh Dương đã nắm được cổ tay hắn nhưng không thể kéo hắn ngã. Vũ Văn Thùy quát lên:

“Thạch Thanh Dương, ngươi dám cả gan không nghe mệnh lệnh của Bang chủ, ý đồ tạo phản phải không?”

Hắn giơ trúc trượng trong tay lên hướng trước mặt Thạch Thanh Dương vụt tới.

Thạch Thanh Dương là người đứng đầu trong lớp đệ tử đời thứ hai của Cái bang, nếu như luận về võ công, thì ngay cả sư phụ của Vũ Văn Thùy là Tiêu Cố cũng còn kém y xa nói gì đến Vũ Văn Thùy. Thế nhưng trong tay Vũ Văn Thùy lại đang cầm pháp trượng của Cái bang, Thạch Thanh Dương không dám đoạt lấy cho nên chỉ có thể tránh né. Mã trưởng lão thừa cơ tung ra một cước, hai mặt giáp công. Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, Thạch Thanh Dương đã bị Vũ Văn Thùy nện trúng một trượng nặng.

Vệ Việt đại nộ phun ra một vòi rượu, Mã trưởng lão đã biết được lợi hại liền vội vàng tránh ra. Vũ Văn Thùy chỉ cảm thấy trước mắt một vùng trắng mờ mịt, muốn chạy thì thấy cổ tay và các đốt ngón tay đau như kim châm. Nguyên lai là Vệ Việt đã dùng nội công thượng thừa biến vòi rượu thành một dải lụa trắng bắn trúng vào “Quan Nguyên huyệt” trên cổ tay hắn. Vũ Văn Thùy không thể cầm chặt được, pháp trượng liền rời tay bay ra.

Vệ Việt quát:

“Vũ Văn Thùy, ngươi không giữ bang quy, dẫn đám phỉ đến khi dễ trưởng lão bổn bang, ngươi còn muốn làm Bang chủ sao?”

Mũi chân lão hất bay pháp trượng lên, liền bắt lại trong tay. Lão đang muốn nhảy lên thạch đài để trọng khai đại hội, tuyên bố phế bỏ Vũ Văn Thùy, chợt phát giác có lưồng gió nhẹ thổi tới, Tinh Tinh Nhi đã nhào đến.

Vệ Việt quát lên:

“Hay lắm, lão khiếu hóa trước tiên khu trừ đám phỉ này rồi thanh lý môn hộ”.

Lão trở tay đẩy ra một chưởng, Tinh Tinh Nhi hơi nghiêng người lách qua bên sườn lão, đoản kiếm liền xuất chiêu “Thuận Thủy Thôi Chu” (thuận nước đẩy thuyền) vào sườn lão. Vệ Việt sao có thể để mặc cho hắn đâm trúng, khuỷu tay trái thúc ra sau, nếu như Tinh Tinh Nhi không tránh nhanh, xương đầu tất sẽ bị lão đập nát. Tinh Tinh Nhi cấp tốc Di hình hoán vị, đoản kiếm lại đâm vào “Phong Phủ huyệt” sau lưng Vệ Việt. Lúc này Vệ Việt đã bắt được pháp trượng vào tay, sau lưng lão như có mắt, lão trở tay đánh ngược ra một trượng đụng ngay Kim tinh đoản đao của Tinh Tinh Nhi. Pháp trượng này cũng là một bảo vật, cứng hơn kim thiết, bảo kiếm của Tinh Tinh Nhi chém không được ngược lại bị đánh bật ra. Hai người bọn họ, một người khinh công trác tuyệt, một người công lực cao thâm, đánh với nhau khó phân thắng bại.

Mã trưởng lão hét lớn:

“Thạch Thanh Dương cùng với tiền Bang chủ có nuôi cừu hận, chúng ta đều đã biết. Hôm nay hắn định cấu kết với địch nhân của bổn bang mưu đồ soán đoạt ngôi vị Bang chủ. Loại môn đồ kiểu này, phải theo bang quy nghiêm khắc trừng trị!”

Mã trưởng lão này là người đứng đầu tứ đại trưởng lão, bè đảng trong bang rất đông, lời lão vừa thốt ra, bè đảng của lão đã thi nhau ứng thanh:

“Đúng, đáng phải trừng trị!”

Từ trưởng lão chửi lớn:

“Thối lắm, các ngươi đã phạm thượng, câu kết với loài thổ phỉ, lại dám đối địch với Vệ lão tiền bối, cái này thì phải trừng trị thế nào?”

Vũ Văn Thùy sắc mặt xám nghoét, hắn vung tay lên, Hương chủ hình đường Thạch Viên, Hương chủ nội tam đường Hàn Giới đều là thân tín của hắn, bọn chúng liền lập tức lao đến muốn bắt Từ trưởng lão.

Từ trưởng lão xương cổ tay phải đã bị Tinh Tinh Nhi vặn gãy, đơn chưởng ứng địch, tình thế vô cùng nguy ngập. Thạch Thanh Dương hét:

“Thạch Viên, Hàn Giới, các ngươi dám phạm thượng, vậy đừng có trách ta trở mặt vô tình!”

Hai người này đều biết sự lợi hại của Thạch Thanh Dương, liền vội vàng cuống quít lui ra.

Mã trưởng lão kêu lên:

“Vệ lão tiền bối nhất thời hồ đồ, bệnh điên phát tác, chúng ta trước tiên bắt lấy Thạch Thanh Dương hỏi cho ra gian tình. Vệ lão tiền bối từ từ sẽ hiểu rõ ràng”.

Vệ Việt cả giận:

“Mã Ký, ngươi là hồ đồ thật hay giả hồ đồ?”

Lập tức một vòi rượu nhằm hướng lão phun đến. Bên cạnh Mã trưởng lão liền nhảy ra một người, người này đánh ra phách không chưởng hướng vòi rượu của Vệ Việt bắn đến. Người này là Bộc Dương Hầu, lão nhị trong Kỳ Sơn Tam Ma cùng đến với Tinh Tinh Nhi.

Mã trưởng lão, Vũ Văn Thùy có rất nhiều bè đảng trong bang nhưng Vệ Việt lại là trưởng bối có thân phận tối cao, Vũ Văn Thùy mặc dù là Bang chủ nhưng rốt cuộc cũng không dám phạm thượng. Có rất nhiều người thấy những điều Vũ Văn Thùy làm không hợp, lại có một số ít người ủng hộ Thạch Thanh Dương vì vậy nhất thời Cái bang chia ra làm hai phái, hội trường trở nên nhốn nháo. Hai phái này ước chừng chiếm đến một nửa nhân số Cái bang, còn một nửa còn lại thì đều sợ đến ngây người không dám trợ giúp bên nào.

Bộc Dương Hầu tiến lên cùng Tinh Tinh Nhi liên thủ song chiến với Vệ Việt. Bộc Dương Hầu là nhân vật nhất đẳng trong tà phái, công lực thâm sâu, không thua kém Tinh Tinh Nhi, một chưởng đánh ra, tiếng xương kêu canh cách. Hắn lại cước đạp hồng môn, chưởng vỗ vào trước ngực Vệ Việt.

Vệ Việt râu mày vểnh ngược, hét lớn:

“Hôm nay ta không quét sạch lũ tà ma thổ phỉ các ngươi thì thật có lỗi với tổ sư!”

Lão liền trở tay đẩy ra một chưởng đánh với Bộc Dương Hầu. Bộc Dương Hầu bị chưởng lực của lão làm chấn động, ngực như bị một thiết chùy nện phải. Tinh Tinh Nhi lẻn ra sau lưng Vệ Việt, đoản kiếm đâm xiên, Vệ Việt cũng không thèm quay đầu lại, thanh trúc trượng quơ ra sau. Tựa như sau lưng lão mọc thêm con mắt, thanh trúc trượng vừa vặn đánh bạt đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi. Cước bộ lão không ngừng, cấp tốc truy đuổi Bộc Dương Hầu, lại phát ra thêm một chưởng. Chưởng này đã đánh bật Bộc Dương Hầu, hắn liên tiếp phải lùi về sau, liêu xiêu lảo đảo. Nói thì chậm nhưng khi đó rất nhanh, chưởng thứ ba của Vệ Việt đánh ra, Bộc Dương Hầu kinh tâm động phách, song chưởng tề xuất hợp lực chống đỡ. Thế nhưng chưởng lực của Vệ Việt tựa như bài sơn đảo hải phóng đến, Bộc Dương Hầu toàn lực tiếp lấy chưởng này, khí huyết trong ngực trào lên, tức thì phun ra một ngụm máu. Nhưng hắn liên tiếp đỡ được ba chưởng mà chưa bị Vệ Việt đánh ngã cũng đã nằm ngoài dự liệu của Vệ Việt.

Một tên đồng bọn khác của Tinh Tinh Nhi là “Vân Mộng Nhân Yêu” Liễu Văn Tương thấy tình thế không ổn liền rút kiếm tiến lên tương trợ. Tên này vốn là một hái hoa đạo tặc, tướng mạo xinh xắn, trông như nữ tử nhưng kiếm thuật lại ngoan độc phi thường. Khinh công của hắn không bằng Tinh Tinh Nhi, nhưng lại hơn xa Bộc Dương Hầu, hắn đông nhảy tây lánh, trái chém một chiêu, phải đâm một kiếm. Vệ Việt muốn đoạt trường kiếm của hắn nhưng lại có Tinh Tinh Nhi một bên cản trở, thủy chung không thể đắc thủ. Liễu Văn Tương dùng công phu tiểu xảo triển khai đấu pháp du thân, trong nháy mắt hắn đã liên tiếp tấn công Vệ Việt bảy tám kiếm. Vệ Việt đại nộ, đột nhiên xoay mình quay lưng về phía Tinh Tinh Nhi, ngón giữa bật ra trúng ngay sống kiếm của Liễu Văn Tương. Trường kiếm của Liễu Văn Tương liền rời tay bay lên không, đồng thời lúc đó “tạch” một tiếng, đại hồng hồ lô sau lưng Vệ Việt đã bị Tinh Tinh Nhi một kiếm xuyên thủng.

Nguyên lai Vệ Việt đã tính toán chính xác bộ vị nhát kiếm này của Tinh Tinh Nhi, cho nên mới dám dùng đến hiểm chiêu, lưng hướng về phía Tinh Tinh Nhi, búng bay trường kiếm của Liễu Văn Tương. Thế nhưng lão phải hy sinh mất chiếc hồ lô yêu quý đã mang theo bên mình mấy chục năm. Oán khí khôn tiêu, lão liền hướng Tính Tinh Nhi tấn công mãnh liệt. Cho dù khinh công của Tinh Tinh Nhi trác tuyệt, nhưng cũng bị quyền phong của lão làm cho ê ẩm.

Bộc Dương Hầu công lực cũng khá cao, hắn tiếp ba chưởng của Vệ Việt, bị một chút nội thương nhưng vẫn còn cầm cự được. Tên Liễu Văn Tương kia lại càng là loại hung đồ ngoan độc, hổ khẩu tay phải đã bị rách toạc nhưng vẫn không chịu thối lui, lại lao tới cùng Vệ Việt ác đấu. Ba đại ma đầu liên thủ, võ công đều thâm hiểm, xác thực không phải tầm thường, nhất thời cùng với Vệ Việt hai bên đấu thành bình thủ.

Phía bên kia, Thạch Thanh Dương cũng quấn lấy một tên đồng bọn của Tinh Tinh Nhi là Hề Bỉnh Đạt giao đấu. Tên Hề Bỉnh Đạt này thiện nghệ công phu “Phân Cân Thác Cốt thủ”, công lực không bằng Thạch Thanh Dương, nhưng Thạch Thanh Dương mỗi lần tiếp cận là lại bị “Phân Cân Thác Cốt thủ” của hắn bức lui, cho nên cũng không nhào lên được.

Nhân số hai bên đại khái không hơn kém nhau bao nhiêu, luận về võ công thì Vệ Việt là người không ai địch lại, nhưng bên Tinh Tinh Nhi lại có nhiều cao thủ hơn, nhất tề quấn lấy Vệ Việt và Thạch Thanh Dương, cho nên cũng dần chiếm thượng phong.

Đoàn Khắc Tà lánh trong rừng người đứng xem cuộc chiến, trong lòng đắn đo suy nghĩ, không ngừng cân nhắc, “Vệ Việt là tiền bối có giao tình với phụ thân ta, Cái bang và Thiết đại ca của ta giao tình lại càng không phải mới chỉ một ngày, ta có nên ra sức trợ giúp bọn họ một tay không?” “Nhưng đây là chuyện nội bộ của Cái bang, ta có nên tham gia không?” “Tinh Tinh Nhi mặc dù đã trở mặt đầu nhập làm môn hạ người khác, nhưng rốt cuộc vẫn là cựu sư huynh của ta, đại sư huynh từng cầu tình với ta, bảo ta sau này nể mặt lưu tình với hắn, nếu như ta trợ giúp Cái bang bắt hắn, như vậy chẳng phải sẽ làm đau lòng đại sư huynh sao?” Nên nhớ Đoàn Khắc Tà vừa đầy tuổi đã bị Không Không Nhi cướp đi, rồi do sư mẫu của Không Không Nhi nuôi dưỡng, sau đó lại truyền thụ võ công cho. Trong hai năm đầu tiên đều là do Không Không Nhi thay sư phụ truyền thụ nên giao tình của Đoàn Khắc Tà với Không Không Nhi rất sâu sắc. Không Không Nhi là người hành sự tùy hứng, hỉ nộ tùy tâm, coi trọng tình riêng, mặc dù biết rõ ràng Tinh Tinh Nhi làm việc tà ác, nhưng đối với hắn vẫn ngầm bảo hộ. Đoàn Khắc Tà lại nhớ lời dặn dò của sư huynh, cho nên không khỏi băn khoăn lưỡng lự.

Tâm niệm còn chưa qua, chợt nghe thấy tiếng tù hiệu kêu lớn, phía sau rừng cây đột nhiên có một đạo nhân mã lao ra chém giết, trang phục màu hồng hoa mắt, đích thị là một đạo nữ binh. Cái bang mở hội ở đây, mặc dù phòng bị không được coi là nghiêm mật lắm nhưng trong vòng chu vi năm dặm đều có người đi tuần phòng. Đội nữ binh này lại xuất hiện bất kỳ, cũng không biết các nàng làm sao xông qua được tuyến canh phòng của Cái bang. Các đệ tử Cái bang đều thấy vô cùng kinh dị.

Kẻ cầm đầu là một thiếu nữ, vừa lăng không nhảy xuống khỏi lưng ngựa, liền chạy về phía Vệ Việt kêu lên:

“Phong khiếu hóa, ngươi thực sự là điên ư, tuổi đã lớn như vậy lại còn đi giật đồ của tiểu bối, mau giao ra đây!”

Vệ Việt ngẩn người kêu lên:

“Ngươi nói gì?”

Thiếu nữ kia đến rất nhanh, âm thanh vừa đến người cũng đã tới, hai tay trống không, nào ngờ lại nhào ngay vào lòng Vệ Việt. Động tác này thật là quá mức cổ quái, mặc dù Vệ Việt nhiều kiến thức, cũng không nhìn ra ả là loại người gì, cớ sao lại làm như vậy? Vệ Việt mặc dù được xưng là “Phong Cái”, nhưng cũng không phải là thực sự điên, thiếu nữ này đột nhiên lại nhào vào lòng lão, nếu như lão phóng một chưởng ra thì không khó đánh trọng thương cô ta, thế nhưng lão lại là tiền bối, trong võ lâm được liệt danh “Thất Lão”, làm sao có thể đả thương một thiếu nữ hai tay trống không được. Huống hồ lão còn không biết rõ thiếu nữ đến với ý gì, lại pha chút xấu hổ úy kỵ, không đề phòng thiếu nữ có hành động như vậy.

Chỉ thấy thiếu nữ vừa xoay cổ tay, Tinh Tinh Nhi cũng đã bám theo đâm tới một kiếm. Vệ Việt cử trượng đánh bật đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi, đồng thời lão lại phải tránh né thiếu nữ nhào đến nên động tác không khỏi có chút chậm lại. Ngay lúc lão vừa nghiêng mình tránh né, khi nhảy ra được một bước thì ngón tay của thiếu nữ kia đã chạm đến cổ tay lão. Hổ khẩu của Vệ Việt tức thời bị một trận đau nhức. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, pháp trượng trong tay lão đã bị thiếu nữ đoạt mất. Vệ Việt động nộ, một chưởng đẩy lui Tinh Tinh Nhi, vươn tay chụp lấy lưng thiếu nữ. Nhưng thiếu nữ kia đã như cánh nhạn, sớm thoát ra xa.

Nguyên lai thiếu nữ này đeo một chiếc nhẫn có hình dáng rất đặc biệt, như nắp bút bọc kín ngón tay, trên mũi nhọn gắn một chiếc Mai Hoa châm, mắt thường không nhìn thấy được. Vệ Việt vốn sớm đã có phòng bị, bế huyệt đạo toàn thân, nhưng cũng bị lợi châm đâm trúng hổ khẩu, cũng thấy đau đớn khó chịu. Thiếu nữ kia sử dụng quỷ kế đánh lén kỹ lưỡng đến như vậy đã đoạt được pháp trượng trong tay Vệ Việt vốn có võ công mạnh hơn rất nhiều. Bất quá, mặc dù ả sử dụng quỷ kế nhưng thủ pháp cũng nhanh nhẹn vô cùng, thân pháp lại nhẹ nhàng mỹ diệu, quả thật cũng có thể tính công phu vào hàng nhất đẳng.

Thiếu nữ xoay người một cái đã lướt đến trước mặt Vũ Văn Thùy, hai tay dâng pháp trượng lên cười nói:

“Cung hỉ người đảm nhận chức Bang chủ, pháp trượng của Bang chủ cũng giống như kim ấn của kẻ làm quan, sau này nên coi chừng một chút, không nên lại để cho người khác đoạt đi”.

Vũ Văn Thùy hớn hở mặt mày, tiếp nhận pháp trượng rồi nói:

“Đa tạ Sử cô nương, trên dưới Cái bang sau này đều nghe theo lời cô sai phái!”

Thiếu nữ kia nói:

“Giúp người thì giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến tận Tây phương, ta sẽ giúp ngươi trừng trị phản đồ”.

Ả vung tay lên ra hiệu, đội nữ binh do ả mang đến lập tức gia nhập cuộc chém giết.

Nhân số hai bên vốn đại khái là tương đương nhau, đội nữ binh này vừa mới gia nhập, bên phía Vũ Văn Thùy, Mã trưởng lão lập tức thanh thế lên cao. Những đệ tử Cái bang trợ giúp Thạch Thanh Dương và Vệ Việt không chống đỡ nổi, không quá một khắc đã bị đội nữ binh bắt sống hơn mười mấy người, dùng dây trói lại.

Vệ Việt bị mất pháp trượng, cổ tay lại bị thương, nội gia chân lực giảm sút mất đôi phần, lão chỉ dựa vào đôi nhục chưởng lực chiến với tam đại ma đầu Tinh Tinh Nhi, Liễu Văn Tương, Bộc Dương Hầu, tình thế tức thời đảo ngược, chỉ biết chống đỡ, không còn lực hoàn thủ.

Mắt thấy phản đối Vũ Văn Thùy tất sẽ bại thì đột nhiên có một bóng người bay ra nhanh như chim ưng vượt qua đầu mọi người. Ngay cả diện mạo của người này ra sao quần cái cũng không nhìn rõ, người nọ hạ mình xuống thạch đài, vừa vặn ngay bên cạnh Tinh Tinh Nhi. Quần cái lúc này mới thấy rõ người này là một tiểu khiếu hóa mặt mày đen đúa. Mọi người đều kinh ngạc: “Một tiểu đệ tử trong bổn bang lại có thể có được công phu như thế sao!”

Tinh Tinh Nhi mắt nhìn tứ phía, tai nghe bát phương, vừa cảm giác thấy sau lưng có luồng gió nhẹ liền trở tay phóng ra một kiếm. Hắn cũng nghĩ rằng kẻ đến chỉ là một tiểu khiếu hóa, mặc dù nhận thấy khinh công của tiểu khiếu hóa rất thần kỳ nhưng cũng không thèm để trong lòng. Nào ngờ một kiếm đâm tới, tiểu khiếu hóa kia chỉ khẽ nghiêng thân liền tránh được. Thế kiếm này của Tinh Tinh Nhi biến hóa khó lường, dẫu là nhất lưu cao thủ cũng vị tất có thể dễ dàng tránh thoát như thế. Lúc này Tinh Tinh Nhi mới thất kinh.

Tiểu khiếu hóa này chính là Đoàn Khắc Tà. Hiện giờ võ công của chàng đã vượt hơn Tinh Tinh Nhi. Tinh Tinh Nhi lại sử dụng đúng kiếm pháp của bổn môn, chàng đương nhiên là có thể tránh khỏi mà không phí lực, hơn nữa không chỉ tránh khỏi mà còn nhẹ nhàng vỗ lên vai Tinh Tinh Nhi, ý bảo hắn hãy rời đi.

Tinh Tinh Nhi lúc này cũng nhìn ra thân pháp của Đoàn Khắc Tà là thân pháp bổn môn, hắn càng giật mình kinh hãi, vội vàng nhảy ra ba bước kêu lên:

“Ngươi, ngươi là…..”

Đoàn Khắc Tà như bóng theo hình, lướt đến sau lưng hắn thấp giọng nói:

“Đại sư huynh sắp tới, ta thấy tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng rời khỏi nơi này là hơn”.

Nên biết Không Không Nhi phụng mệnh sư phụ truy bắt Tinh Tinh Nhi, Tinh Tinh Nhi mặc dù biết sư huynh đối với hắn có lòng che chở nhưng cũng chỉ có thể kín đáo lưu tình, quyết không thể khơi khơi trước mắt mọi người mà công nhiên thả người được. Trong vài năm nay Tinh Tinh Nhi hễ nghe thấy Không Không Nhi liền tránh đi xa, chính là vì hắn cũng nghĩ đến việc này.

Đoàn Khắc Tà mới dọa như vậy, Tinh Tinh Nhi quả nhiên sợ đến thất hồn lạc phách, ngay cả đồng bọn cũng không kịp chào đã cuống quít trốn đi. Đoàn Khắc Tà khẽ mỉm cười, chỉ thấy năm nữ binh đã xúm lại vây lấy, một nữ binh quát:

“Tiểu khiếu hóa, ngươi là ai?”

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Ta thấy các ngươi bàn tay nhỏ nhắn, nên ở trong nhà thêu thùa may vá là hơn, khua đao múa kiếm thật sự không thích hợp”.

Lời còn chưa dứt, chàng sớm đã triển khai công phu “Không thủ nhập bạch nhận” đoạt lấy toàn bộ đao kiếm trong tay năm nữ binh kia.

Đoàn Khắc Tà vừa xông ra khỏi vòng vây của đám nữ binh, liền đối mặt với một hán tử, đang duỗi hai tay định chụp lấy chàng. Đoàn Khắc Tà chưa kịp phòng bị, suýt chút nữa bị hắn chụp trúng vai. Người này chính là Hề Bỉnh Đạt, cao thủ vang danh giang hồ về Phân Cân Thác Cốt thủ. Thấy võ công của tiếu khiếu hóa thần kỳ như vậy nên hắn mới bỏ lại Thạch Thanh Dương, tự mình tiến lên chặn chàng lại.

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Phân Cân Thác Cốt thủ của ngươi không tệ, đáng tiếc là luyện chưa đến nơi!”

Hề Bỉnh Đạt bình sinh là kẻ tự phụ, nghe vậy thì đại nộ, hắn “hừ” một tiếng rồi nói:

“Phải thế nào mới được coi là luyện đến nơi, hừ, tiểu tử hôi thối nhà ngươi thì hiểu được cái gì?”

Tay trái hắn xoay vòng, tay phải xuyên đến, năm ngón tay như năm móc câu chụp lấy uyển mạch của Đoàn Khắc Tà. Đây chính là một chiêu cực kỳ lợi hại trong công phu Phân Cân Thác Cốt của hắn, hắn chủ tâm muốn vặn gãy cổ tay chàng.

Nào ngờ, Đoàn Khắc Tà không hề né tránh, để mặc cho hắn chụp lấy cổ tay, rồi thầm vận huyền công, cổ tay nhất thời trở nên cứng như kim cương. Hề Bỉnh Đạt thất kinh. Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Ít nhất phải luyện được như vầy mới xem là luyện đến nơi!”

Tả thủ của chàng cong lên ép xuống, cổ tay của Hề Bỉnh Đạt lúc này ngược lại bị chàng chụp lấy. “Cách cách” tiếng xương gãy nhất thời vang lên, Hề Bỉnh Đạt phun ra một ngụm máu tươi rồi hôn mê bất tỉnh.

Đoàn Khắc Tà vặn gãy cổ tay của Hề Bỉnh Đạt xong, chàng hú lên một tiếng dài, thân hình bốc lên, chớp mắt đã nhảy lên thạch đài. Vũ Văn Thùy quát:

“Sư phụ ngươi là ai? Ngươi có hiểu quy củ không? Nơi này không phải nơi ngươi có thể đứng, mau xuống!”

Vũ Văn Thùy không nhận ra Đoàn Khắc Tà, chỉ cho rằng chàng là tiểu đệ tử còn chưa có chức phận trong bang. Thạch đài này là nơi chỉ có Bang chủ, trưởng lão, Hương chủ được tụ hội. Thạch đài giống như Hương đường dù được thiết lập tạm thời nhưng một tiểu đệ tử còn chưa có chức phận dám cả gan xông lên, đương nhiên là quá mức vi phạm bang quy.

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Bang quy gì đó của ngươi, ta đều không hiểu. Ta chỉ biết Vệ lão tiền bối là sư thúc tổ của ngươi, ngươi khi sư diệt tổ, thiên lý bất dung!”

Vũ Văn Thùy hét:

“Phản rồi!”

Hắn vung pháp trượng lên nhắm vào huyệt đạo của Đoàn Khắc Tà điểm tới. Đoàn Khắc Tà chính là đang muốn đoạt pháp trượng, tả chưởng khoanh một vòng, hữu thủ chụp lấy đầu trượng. Không ngờ Vũ Văn Thùy võ công cũng cao nhường vậy, mặc dù là đệ tử của Tiêu Cố nhưng thiên tư thông minh, hậu bối tài cao, không kém gì sư phụ hắn năm đó, Hàng Long trượng pháp lại là võ lâm nhất tuyệt. Đoàn Khắc Tà nhất thời khinh địch, thủ chỉ vừa tiếp xúc với đầu trượng chợt thấy đầu trượng rung lên, chưa kịp nắm chắc, thanh trúc trượng của Vũ Văn Thùy đã thoát khỏi tay chàng. Đoàn Khắc Tà nghiêng người chớp động, song chỉ bắn ra đánh bật trúc trượng của hắn.

Hổ khẩu của Vũ Văn Thùy liền ê ẩm. Đoàn Khắc Tà song chưởng múa tít, chuyển mình tiến gấp, cùng với Hàng Long trượng pháp của hắn tương đấu. Mặc dù võ công của Vũ Văn Thùy không yếu, nhưng so với Đoàn Khắc Tà thì còn kém rất xa. Sau mười chiêu đã tay chân luống cuống, lâm vào hiểm cảnh. Đoàn Khắc Tà bỗng quát lên một tiếng:

“Buông tay!”

Ngón giữa chàng đâm tới trúng ngay hổ khẩu của Vũ Văn Thùy, pháp trượng của Vũ Văn Thùy quả nhiên rời tay bay ra.

Đoàn Khắc Tà đang định đến tiếp lấy pháp trượng, chợt phát giác có tiếng xé gió đã đến sau lưng, trong lòng liền rúng động: “Đao pháp thật mau lẹ!” Chàng liền trở tay dùng công phu “Không thủ nhập bạch nhận” ra một chiêu phá giải. Chàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ trong tay đang cầm liễu diệp song đao. Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, liễu diệp song đao của ả một trên một dưới, liền một hơi chém ra mười tám đao.

Thiếu nữ này chính là thủ lĩnh của đội nữ binh, là kẻ mà Vũ Văn Thùy gọi là Sử cô nương. Đoàn Khắc Tà trong lòng thầm nghĩ:

“Cô ta cũng họ Sử, công phu cũng không hề kém Nhược Mai”.

Chàng đột nhiên nhớ đến Sử Nhược Mai, bất giác phân tâm, “bá” một tiếng, lưỡi đao của thiếu nữ kia cơ hồ đã chém sát mặt chàng.

Sáu mươi tư đường “Hồi Hoàn đao pháp” của thiếu nữ này vốn dĩ biến hóa phức tạp, chiêu số lấy mau lẹ làm sở trường nhưng thị một hơi chém ra mười tám đao vẫn không gây thương tổn chút nào cho Đoàn Khắc Tà, cũng tự giật mình kinh hãi.

Thiếu nữ quát lên:

“Ngươi là ai, tại sao lại quản chuyện của Cái bang?”

Lúc này ả đã nhìn ra công phu Đoàn Khắc Tà sử dụng không phải là của Cái bang. Đoàn Khắc Tà nói:

“Ngươi là ai, tại sao cũng đến quản chuyện của Cái bang?”

Chàng dùng câu của ả gay gắt hỏi lại khiến ả đỏ bừng mặt. Đoàn Khắc Tà tay không hóa giải ba mươi sáu đao, chợt chàng rút trường kiếm ra quát:

“Ngươi còn không đi, ta sẽ không khách khí nữa!”

Xoẹt, xoẹt, bách…

Chàng xuất ra liên hoàn tam kiếm bức thiếu nữ kia từng bước từng bước lui về sau.

Đoàn Khắc Tà sử chiêu “Đại Mạc Cô Yên Trực”, kiếm xuất như tên bắn, chàng quát:

“Buông đao!”

Chiêu kiếm này cương mãnh, Đoàn Khắc Tà đoán thiếu nữ kia sẽ không chống nổi chiêu này, nào ngờ ngược lại thiếu nữ kia còn tiến lên một bước. Chiêu kiếm này của Đoàn Khắc Tà vốn không muốn lấy tính mạng ả, kiếm thuật của chàng sớm đã đạt đến cảnh giới thu phát tự nhiên, tùy tâm sở dục. Tâm niệm vừa động, mũi kiếm liền lệch ra, chàng chỉ định điểm nhẹ lên uyển mạch của ả để buộc ả phải buông đao. Thiếu nữ kia đột nhiên cất tiếng cười nói:

“Không có đâu”.

Song đao hợp lại, một cỗ nhu kình dẫn bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà lệch sang một bên. Nguyên lai, thiếu nữ này võ công tuy kém Đoàn Khắc Tà, nhưng tạo nghệ võ công lại không thua chàng. Với nhãn quang cực chuẩn, cơ trí dị thường, ả nhìn ra dụng ý của Đoàn Khắc Tà, biết không phải là chiêu sát thủ trí mạng nên cố ý dấn lên một bước bức Đoàn Khắc Tà phải đâm lệch mũi kiếm. Như vậy, kình đạo trong kiếm này của Đoàn Khắc Tà sẽ giảm đi một nửa, ả liền sấn đến dùng một chiêu đao pháp lấy nhu thắng cương, hóa giải thế công của Đoàn Khắc Tà. Bất quá, một chiêu này của ả mặc dù có điểm tiểu xảo thế nhưng nhãn lực, thân pháp, vận kình hết thảy không có cái nào không vừa vặn, hợp lý. Đoàn Khắc Tà cũng không khỏi bội phục.

Bên này, Đoàn Khắc Tà còn chưa quyết thắng phụ, phía bên kia Phong Cái Vệ Việt đã đại chiếm thượng phong. Sau khi Tinh Tinh Nhi bị Đoàn Khắc Tà dọa bỏ chạy, đối thủ của Vệ Việt chỉ còn hai người Bộc Dương Hầu và Liễu Văn Tương. Mặc dù Vệ Việt bị thương nhưng Bộc Dương Hầu cũng tổn hao nhiều chân khí, cho dù có thêm một tên nữa vào tương trợ cũng không phải là đối thủ của Vệ Việt. Trong khi kịch chiến, Vệ Việt hét lên một tiếng thật mạnh mẽ, Liễu Văn Tương đang đâm một kiếm vào trước mặt lão thì bị lão hét một tiếng chấn động hãi kinh, mũi kiếm rung động đâm vào khoảng không. Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh, Vệ Việt đã vươn tay đoạt lấy trường kiếm của hắn, tức tốc phóng ra một cước khiến Bộc Dương Hầu lộn nhào. Vệ Việt ghét ác như cừu, Bộc Dương Hầu, Vũ Văn Tương thực sự đều tà ác, xú danh rõ ràng là ma đầu, Bộc Dương Hầu là cường hoành bá đạo, Liễu Văn Tương là hái hoa đại đạo. Vệ Việt căm hận nhất chính là Liễu Văn Tương, cho nên đoạt lấy trường kiếm liền phóng ngược trở ra, khí thế như thần long uốn mình, xé gió bay đến. Liễu Văn Tương khinh công không kém, vốn đã chạy ra ngoài mười mấy bước, thế nhưng vẫn bị phi kiếm đuổi kịp xuyên từ hậu tâm ra trước. Bộc Dương Hầu chớp lấy cơ hội giữ lấy tính mạng, hắn bò dậy, lập tức chạy lẫn vào trong rừng người trốn thoát.

Thạch Thanh Dương cũng đã đánh ngã Hàn Giới. Lúc này pháp trượng rơi khỏi thạch đài, Mã trưởng lão và Từ trưởng lão đang cùng tranh đoạt. Vũ Văn Thùy nhảy xuống thạch đài những muốn đến trợ giúp Mã trưởng lão nhưng Thạch Thanh Dương và mấy người đã chạy đến. Mã trưởng lão và Vũ Văn Thùy mắt thấy đại thế đã mất, không dám nghênh chiến, liền chuyển thân bỏ chạy. Thạch Thanh Dương liền đoạt lấy pháp trượng.

Thiếu nữ kia sử dụng hết bản lĩnh, đấu với Đoàn Khắc Tà hơn mười chiêu, chung quy không chống đỡ được, từng bước lui về phía sau. Vũ Văn Thùy uất hận nói:

“Đại sự không thành đều tại tên tiểu tử này. Sử cô nương, ta đã phụ mất hảo ý của cô nương”.

Thiếu nữ kia đáp:

“Giữ được rừng xanh, lo gì thiếu củi đốt, thành bại nhất thời, tính toán được gì”.

Ả chém hờ một đao, thoái lui khỏi trường đấu, trong lòng vẫn chưa cam tâm, chợt quay đầu lại hỏi:

“Ngươi là ai? Xin lưu lại danh tự!”

Trên thạch đài chợt có một người ứng thanh đáp:

“Tiểu tử này là Đoàn Khắc Tà!”

Đúng là:

Quần hồng mới biết quen hào kiệt

Cuồn cuộn phong ba lại một trường


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.