Hy vọng phụ thân trùng phùng đến đây đã tan thành mây khó, suốt nửa năm qua, Hàn Tử Kỳ đã khổ công đi tìm phụ thân, nay kết quả vô cùng thê thảm. Quả nhiên trời đất đã phụ lòng người.
Thời gian như đọng lại, không gian như ngừng hẳn, trong hang động chỉ còn có hai người, trong thảm cảnh thê lương.
Không biết bao lâu Hàn Tử Kỳ thôi khóc buông thi hài Hàn Khuất Thân ra.
Chàng nhìn lại, trông thấy Hàn Khuất Thân cụt hết hai chân, chỉ vì mấy ngày rồi phụ thân chàng ngồi một chỗ, vạt áo trường xám che khuất và chàng vô ý không lưu tâm tới điều này.
Hai chân phụ thân bị chặt cụt, chắc chắn do bàn tay của ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão đại ma đầu Bắc Khuyết Thần Ma chứ chẳng còn ai nữa.
Hàn Tử Kỳ hồi tưởng lại đêm qua khi ngồi uống rượu với chàng, phụ thân chàng có nói mấy câu lờ mờ tối nghĩa:
“Tiểu tử, sáng mai ngươi đi rồi, bây giờ ta và ngươi hãy uống cạn bình rượu này gọi là tiễn đưa ngươi lần chót, chắc không còn dịp nào uống nữa đâu.”.
Và:
“Tiểu tử ngươi hãy uống cạn chén rượu thứ ba, bao giờ gặp lại Tố Thần Phi nương tử, ngươi hãy nói phụ thân ngươi sẽ lấy cái chết tạ lỗi cùng nàng. Ngươi nên nhớ ghi đừng sai sót.”.
Hàn Tử Kỳ nghĩ đó là câu nói bằng lời, nào ngờ lại là lời nói trối trăn của phụ thân chàng trước khi vĩnh biệt. Chàng quá ngu xuẩn tối tăm không hiểu ra điều đó.
Hàn Tử Kỳ vô cùng hối hận, hai dòng nước mắt lại trào ra như suối. Giá nếu mấy ngày qua chàng lưu tâm có thể chàng đã ngăn chận không cho phụ thân tự sát và giờ đây phụ tử đã trùng phùng. Quả nhiên đây là định mệnh đã an bài, lòng người không muốn cũng không xong.
Đưa tay lau nước mắt, Hàn Tử Kỳ cúi xuống nhặt lá tuyệt mệnh thư đọc tiếp:
Mười mấy năm trời ta không gặp mặt con và mẫu thân con, chỉ vì ta đã làm một chuyện lỗi lầm không sao tha thứ được. Ta quá sỉ nhục không thể nào trở về Hàn Sơn Trang được nữa. Ta tự nguyện sẽ sống cô độc trong cái hang động âm u này để ăn năn sám hối trọn đời, quyết không bao giờ rời khỏi nơi đây một bước.
Đang lúc tuyệt vọng, đau buồn bất ngờ con tới đây, phụ tử được trùng phùng, còn gì vui sướng cho bằng phải không con?
Nhưng cái quá khứ nhơ nhớp ô nhục kia làm thế nào ta thứ tha cho ta được, ta cam đành bỏ lại con trẻ bơ vơ lạc lõng trên chốn giang hồ, vĩnh viễn ra đi, lòng ta bao nỡ.
Hàn Tử Kỳ ái tử, sau khi ta chết rồi, con hãy an táng ta trong hang động này, đừng đem hài cốt ta trở về Hàn Sơn Trang cho hồn ta thêm khổ hận. Sau đó con hãy thay ta giết ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ và lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma rửa sạch mối hận thù bao năm chồng chất trong lòng ta không một phút giây nào quyên lãng. Những ngày qua ta làm mặt xa lạ với con cốt ý thư lỏng con xem con còn nghĩ tới phụ tử tình thâm hay không đó. Con đã hiểu rồi chứ? Ta biết võ công của con hiện nay đã đạt tới cõi siêu phàm, nhập hóa hiếm có cao thủ nào địch nổi. Nhưng như lời ta đã nói với con đêm trước, Luân Hồi cung, Luân Hồi điện của ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đầy rẫy ma độc, cổ phong:
Mê Hồn Ngự Hương, Tàn Chi Tán Cốt, Hủy Diện Độc Trùng, Hoàn Thân Ma Pháp và còn rất nhiều loại kịch độc tối thượng khác, bất cứ ai trúng nhằm hoặc chết tại chỗ, hoặc mang chứng bệnh cùi hủi, hay là đổi xác thay hồn, si si dại dại, mất hẳn cả thần trí con người, trở thành những tên sát thủ khát máu điên cuồng, răm rắp theo mệnh lệnh của ả giết người không biết gớm tay, nhưng trung thành với ả cho đến khi hơi thở cuối cùng vẫn chưa biết hồi âm.
Hiện nay, muốn xâm nhập Luân Hồi cung và Luân Hồi điện con phải có viên ngọc “Định tâm thần châu” mang theo trong mình mới có thể giải trừ được ma khí “Hoán thần ma pháp”, gặp ả dâm phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ hỏi tội và giết ả. Viên ngọc “Định tâm thần châu” hiện giờ ở trong Phù ảnh cung ở núi Ma Lãnh Sơn thuộc vùng quan ngoại xứ Thổ phồn. Bản đồ Phù ảnh cung ta cất giấu nơi hốc đá vách hang động bên cạnh thi hài ta, con hãy lục soát tìm lấy nó ra. Sau khi mai táng ta rồi, con hãy khẩn cấp tới đó, chậm trễ chỉ e sợ sẽ có biến cố, biết đâu ả dâm phụ hay tin tới Phù ảnh cung trước chiếm đoạt chí bảo, hoặc bọn cao thủ Hắc Bạch kéo theo hàng ngàn người đồng loạt kéo tới tranh đoạt chém giết lẫn nhau, tạo ra một kiếp vận sát khủng khiếp sẽ vô cùng tai hại, chính ta đã lo sợ điều đó từ lâu.
Hiềm vì hai chân ta không thể di chuyển được nên phải ở trong hang động này, chờn con nghĩa là con phải có viên chi bảo đó rồi sẽ tới Luân Hồi giáo. Chiêu thức “Ảo ảnh chiêu hình bộ pháp” ta truyền cho con chỉ dễ dàng qua mắt bọn giáo đồ Luân Hồi giáo, không có tác dụng gì với ma khí “Hoán thần ma pháp”. Mọi việc yên xong, con hãy đi tìm mẫu thân con, nói lại với người rằng ta lấy cái chết chuộc lại lỗi lầm năm xưa, giờ ta tự quyết chết đi để tạ lỗi cùng nàng, vì ta đã phản bội lời thệ ước cùng nàng, không làm tròn đạo nghĩa phu thê. Phần con dù cho gặp cảnh ngộ nào, khắc nghiệt đến đâu cũng phải bảo trọng lấy thân bởi dòng dõi họ Hàn chỉ duy nhất còn có một mình con đó, đừng để tuyệt diệt, sẽ đắc tội với các đấng tiền nhân, con hãy ghi nhớ lấy. Lời ta đã cạn, thôi ta đi đây.
Phụ thân Hàn Khuất Thân.
Hàn Tử Kỳ buông lá tuyệt mệnh thư phủ phục xuống thi hài Hàn Khuất Thân khóc thảm thiết. Chàng khóc đến máu hòa với nước mắt, mãi tới khi mặt trời đã lên cao vẫn chưa ngưng.
Bấy giờ trong hang động chỉ còn nghe tiếng khóc của Hàn Tử Kỳ và ngoài cánh rừng già tiếng gió rì rào, ngoài ra chẳng còn nghe động tịnh gì nữa, đến con Xích Long Câu cũng thôi gặm cỏ, đứng yên đưa cặp mắt rầu rầu nhìn về cửa hang động, con chim Anh Vũ đứng trên cành, thấp đầu cúi gục xuống, im lìm. Đó đây một màu tang tóc phủ trùm như đưa tiễn một linh hồn vừa mới ra đi.
Hàn Tử Kỳ khóc cho tới khi nước mắt đã cạn, tiếng khàn khàn mới chịu ngưng. Chàng đứng lên nhìn thi hài đã đổi ra màu xám xanh của Hàn Khuất Thân nghe tâm can xé nát, chàng không thể nào tưởng tượng được lại có ngày này, niềm hy vọng ôm ấp trong lòng từ bấy lâu nay đã tan thành mây khói.
Nhớ lại lời di chúc trong lá tuyệt mệnh thư của Hàn Khuất Thân, Hàn Tử Kỳ tìm chỗ mai táng. Trông thấy gần bên vách hang động có một khoảng đất khá cao ráo, chàng bước tới rút thanh Tử hư thần kiếm đào thành một cái huyệt sâu.
Hàn Tử Kỳ trở lên chiếc giường đá phía trước góp nhặt y phục và chiếc chăn đã rách, trở vào khâm liệm thi hài Hàn Khuất Thân cẩn thận, rồi đem lại đặt xuống cái huyệt sâu.
Chàng nhìn linh thể Hàn Khuất Thân lần cuối cùng, nức nở:
– Phụ thân ơi, con xin vĩnh biệt …
Hai giọt lệ còn sót đọng trong khóe mắt Hàn Tử Kỳ rơi xuống huyệt. Hai giọt lệ nhòa với máu tiễn đưa người thân yêu nhất ra đi. Hàn Tử Kỳ quá thương tâm đứng yên nhìn phụ thân nằm dưới huyệt như một kẻ vừa mất hồn, mãi thật lâu chàng mới lấp đất đá vun thành ngôi mộ. Chàng không dựng bia vì e sợ có bọn giáo đồ Luân Hồi giáo, hoặc kẻ thù nhân khác biết rõ ngôi mộ của phụ thân chàng, sẽ quật lên vất hài cốt vào rừng, hay vào vực sâu nào đó, sau này không tìm được để đưa về Hàn Sơn trang, dù phụ thân chàng đã dặn dò trong lá tuyệt mệnh thư chôn cất ở trong hang động này, đừng di chuyển hài cốt, nhưng chàng đã có ý định đưa hài cốt phụ thân về an táng nơi nghĩa trang bên cạnh Hàn Sơn Trang, để khỏi bị thất lạc và sớm hôm thăm viếng mộ phần, cho tròn đạo nghĩa làm con.
Lấp ngôi mộ xong, Hàn Tử Kỳ đứng trước mộ chấp hai tay, khấn khứa:
– Phụ thân ơi! Con không ngờ gặp lại phụ thân lại là ngày vĩnh biệt, con quá thương tâm, từ nay đâu còn nghe lời dạy bảo của phụ thân như thuở con còn thơ ấu nữa. Con xin vâng lời dặn dò của phụ thân. Trước nhất con ra quan ngoại đến Ma Lãnh Sơn tìm Phù ảnh cung, lấy viên ngọc “Định tâm thần châu” trở về Trung thổ trong một thời gian thật ngắn, kế đến con tới Triệt hổ sơn, đột nhập vào Luân Hồi điện, giết ả Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ, mổ lấy tim gan ả đem về đây tế mộ phụ thân, sau đó con ra quan ngoại tìm đến Bắc Khuyết Ma Cung lấy thủ cấp lão quỷ Bắc Khuyết Thần Ma trả mối huyết thù, cuối cùng con sẽ đi tìm mẫu thân nói lại những lời trối trăn của phụ thân và đưa người tới hang động này viếng phần mồ. Giờ phụ thân hãy an nghỉ giấc ngàn thu, bốn lạy này con xin bái biệt phụ thân.
Hàn Tử Kỳ thụp xuống lạy bốn lạy trước ngôi mộ của Hàn Khuất Thân, máu lệ lại trào ra, nỗi thương tâm dâng lên cùng cực trong lòng.
Thật lâu Hàn Tử Kỳ mới đứng lên đưa tay lau sạch nước mắt, nhặt lá tuyệt mệnh thư của Hàn Khuất Thân cất vào áo. Chàng bước tới vách hang động gần phiến đá, đưa mắt tìm tòi, sục sạo một lúc khá lâu mới phát giác ra một hốc đá do chỉ lực tạo thành, dĩ nhiên chỉ lực của phụ thân chàng.
Hàn Tử Kỳ thò tay vào hốc đá lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng huyền ngọc lấp lánh một màu. Chàng mở nắp trông thấy một bản đồ nằm trong đó.
Hàn Tử Kỳ lật tấm bản đồ xem qua. Trong bản đồ vẽ con đường từ Trung thổ đi ngang qua một bãi sa mạc mênh mông tới xứ Thổ phồn, có con đường đến dãy núi điệp trùng Ma Lãnh Sơn. Lọt vào dãy núi này một trăm dặm có con sơn đạo nhỏ quanh co đi vào ba mươi dặm là tới Phù ảnh cung, phía trước cửa Phù ảnh cung tuyết đóng quanh năm, nếu không có bản đồ không thể nào tìm thấy được.
Phía dưới bản đồ Phù ảnh cung lại có mấy câu chú thích rõ ràng, tỉ mỉ, khi tới đó không bao giờ lầm lạc, nhìn qua cũng đủ hình dung Phù ảnh cung như thế nào rồi.
Thầm mừng trong lòng, Hàn Tử Kỳ cất bản đồ Phù ảnh cung, đứng nhìn ngôi mộ âm thầm rất lâu, nấc lên một tiếng, trở ra ngoài chiếc giường đá.
Hàn Tử Kỳ thay đổi bộ võ phục, đeo túi hành trang lên vai, đưa mắt nhìn quanh hang động, dù chàng đến đây chỉ có bốn ngày, nhưng biết bao nhiêu là kỷ niệm, giờ không còn nữa.
Tiếng nói giọng cười của phụ thân chàng hãy còn văng vẳng bên tai mà người sao không được thấy?
Bất giác, Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài, nhìn vào ngôi mộ một lần chót, uể oải bước ra khỏi hang động.
Con chim Anh Vũ đứng trên cành thấp, dáng bộ ủ rủ thảm buồn. Hàn Tử Kỳ lại gần bên, nó cũng không bay đi như những lần trước. Có lẽ nó đang thương tâm về cái chết đột ngột của phụ thân chàng. Nó đang khóc thầm, nhưng không rơi lệ được vì nói là loài chim.
Đưa tay vuốt nhẹ vào chòm lông óng mượt của con chim Anh Vũ, Hàn Tử Kỳ cất giọng cảm khái:
– Anh Vũ ơi. Ta đi rồi mi ở lại đây sớm hôm trông nom mộ phần của phụ thân ta, ngày nào trả xong mối huyết thù ta sẽ trở lại hang động này đưa mi về Hàn Sơn Trang với ta, mi có bằng lòng không?
Con chim Anh Vũ hình như nghe được tiếng người, gật đầu ba cái, kêu lên ba tiếng bi ai, bất cứ ai nghe qua cũng phải bùi ngùi, thương xót.
Thật là một loài linh điểu trung thành, tín nghĩa chưa từng thấy trên giang hồ.
Hàn Tử Kỳ đã phải sửng sốt nhìn con chim Anh Vũ chằm chặp bởi không ngờ nó nghe được tiếng người và biết xúc động trước cảnh ngộ thê lương, tan tóc.
Chàng nhủ thầm:
– Ta đâu ngờ loài chim trung nghĩa hơn cả loài người. Ta đi rồi chỉ sợ con chim Anh Vũ này trở vào ngôi mộ phụ thân ta đứng khóc cho tới chết, nhưng bây giờ biết phải làm sao?
Ngậm ngùi một lúc lâu, Hàn Tử Kỳ tới bụi cây lá cành rậm rạp dắt con Xích Long Câu ra ngoài. Chàng leo lên lưng ngựa, nhìn vào cửa hang động im lìm, nhìn lại con chim Anh Vũ hãy còn đứng ủ rủ trên cành, đôi mắt nhắm lại, đầu cúi xuống.
Bất giác Hàn Tử Kỳ buông tiếng thở dài, cho ngựa chầm chậm men theo con đường nhỏ quanh co ra khỏi cánh rừng già giữa lúc mặt trời sắp lặn, vài giọt nắng vàng thoi thóp trên cành cây cổ thụ xa xa …