Tên sứ giả Luân Hồi giáo số năm hấp tấp:
– Ả Cung Ly Kiều đắc tội cùng bản giáo, bọn ta được lệnh Cung chủ đi tìm bắt ả, vừa gặp ả trong cánh rừng này.
Hàn Tử Kỳ hừ lạnh:
– Bọn ngươi vâng lệnh ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đi bắt người, tại sao hai ngươi lại thoát y vị phu nhân kia. Hai ngươi định cưỡng hiếp vị phu nhân phải không?
Tên sứ giả số năm sợ hãi lui hai bước, lúng túng:
– Bọn ta đuổi ả từ ngoài quan lộ kia chạy vào đây, chỉ tại ả …
Hàn Tử Kỳ hét:
– Nói láo! Ta hiểu cả rồi, đừng giảo hoạt. Không phải vừa rồi các ngươi cười khoái trá, nói sẽ hưởng lạc trên thân ngọc của vị phu nhân kia cho phỉ chí trang bồng rồi có chết cũng cam tâm hay sao?
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo sửng sốt, hiểu rõ Hàn Tử Kỳ đã vào cánh rừng này từ lâu rồi, đã trông thấy và nghe hết câu chuyện của bọn chúng và Cung Ly Kiều, không thể nào chối cãi, dối trá được nữa.
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo chỉ đứng nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt khiếp đảm không nói được lời nào.
Hàn Tử Kỳ nhìn tên sứ giả số chín:
– Lúc ở dãy núi Tung Sơn đã có lần ta tha cho ngươi khỏi chết phải không?
Tên sứ giả số chín gật đầu:
– Phải!
Hướng sang tên sứ giả số năm, Hàn Tử Kỳ hỏi tiếp:
– Còn ngươi ta tha chết cho ngươi tại Hồng lầu khách. Ngươi còn nhớ chứ?
Sợ Hàn Tử Kỳ nổi giận giết chết ngay, tên sứ giả số năm vội vàng đáp:
– Ta nhớ rồi!
Hàn Tử Kỳ gật gù:
– Khá lắm! Trước khi ta tha chết cho hai ngươi, ta có nói từ đó không còn muốn trông thấy mặt hai ngươi trên chốn giang hồ nữa, tại sao bây giờ lại gặp hai ngươi ở trong cánh rừng này, lại còn định cưỡng dâm vị phu nhân kia.
Chàng gằn giọng:
– Hai ngươi có biết ta sẽ sử hình phạt hiếp dâm bằng cách nào không?
Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo toát mồ hôi lạnh, luống cuống cả hai tay chân không đáp được lời.
Hàn Tử Kỳ trợn mắt:
– Lần này ta không thể nào dung thứ các hạ hai ngươi nữa. Hai ngươi phải chết rồi!
Chàng hét:
– Bây giờ hai ngươi định tự quyết hay chờ ta động thủ.
Tên sứ giả số năm quá sợ sinh liều quát:
– Tiểu quỷ, bọn ta liều chết sống một phen với ngươi!
Hắn quát tiếp:
– Cửu đệ xuất thủ!
Hai thanh giới đao sáng ngời trong tay hai tên sứ giả Luân Hồi giáo vung lên, cùng lượt điểm vào tám nơi tử huyệt trên ngực Hàn Tử Kỳ.
Bọn chúng xuất chiêu quyết tử.
Tám làn sáng giới đao còn cách Hàn Tử Kỳ chừng năm thước, chợt một tia sáng màu tía chớp lên, thành hàng trăm tia khác chói lóe cả mắt.
Xoảng … xoảng …
Phập … phập …
Hai tiếng rú thảm khốc. Hai chiếc đầu bay ra, thân hình từ từ ngã xuống.
Hai thanh giới đao rơi xuống đất.
Nhìn hai cái tử thi, Hàn Tử Kỳ cất tiếng cười nhạt, lòng thù hận càng chồng chất. Từ ngày biết rõ cái chết của Hàn Khuất Thân và Tố Thần Phi trúng kịch độc, Hàn Tử Kỳ quyết định từ nay không dung tha bất cứ một tên giáo đồ Luân Hồi giáo.
Hàn Tử Kỳ tra thanh Tử hư thần kiếm trở vào vỏ nhìn sang phía Cung Ly Kiều lúc này vẫn giương đôi mắt nhìn chàng.
Chàng liền vươn tay bắn ra ba đạo “cách không chỉ” vào thân ngọc của Cung Ly Kiều.
Cung Ly Kiều kêu hự hai tiếng thân hình cử động, đứng lên tươm tất xiêm y.
Ả bước tới đứng trước mặt Hàn Tử Kỳ, cất giọng oanh thỏ thẻ:
– Muội xin đa tạ …
Hàn Tử Kỳ phất tay ngăn lại:
– Phu nhân đa tạ tại hạ làm chi. Lần ở vực Tử thần tại hạ đã vay nợ của phu nhân, bây giờ tại hạ trả món nợ đó, như vậy không ai thiếu nợ ai nữa phải không?
Cung Ly Kiều nhìn Hàn Tử Kỳ bằng ánh mắt đắm đuối, say mê, cất giọng lả lơi:
– Hàn ca ca chẳng những là một trang thiếu niên dung mạo tuyệt thế, tư phong cốt cách phi phàm, lại còn có tấm lòng bao dung, độ lượng, muội vô cùng bái phục. Nếu muội có được một vị phu quân như ca ca dù có chết cũng vui lòng.
Hàn Tử Kỳ rất khó chịu với cách xưng hô của Cung Ly Kiều. Lần trước gặp chàng nơi Bạch Mã Sơn trong đêm đại hội quần hùng tranh đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo, ả gọi chàng, thiếp thiếp, giờ gặp lại trong cánh rừng này gọi muội muội ca ca khiến chàng rất bực mình, nhưng nghĩ ả đã có ơn chống lại hai lão tăng đạo Chí Thiền đại sư và Huyền Thông đạo trưởng nơi vực Tử thần, chàng lờ đi không để lộ trên sắc diẹn cho ả trông thấy.
Hàn Tử Kỳ nhẹ nhàng:
– Chẳng hay phu nhân đi đâu bỏ con ngựa ngoài kia lại bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đuổi vào cánh rừng này làm chuyện vô lễ như thế?
Cung Ly Kiều vẫn nhìn Hàn Tử Kỳ đắm đuối, vẫn với giọng lả lơi, tình tứ:
– Hàn ca ca chưa nghĩ ra ư? Muội đi tìm ca ca khắp mọi nơi hơn một ngày rồi, tưởng không gặp được ca ca, muội định tới thị trấn trước mắt kia tìm kiếm nữa, vừa đến cánh rừng già này bị hai tên sứ giả Luân Hồi giáo quỷ quái đó chận đường bảo muội phải trở về Luân Hồi cung gặp ả Điêu Nguyệt Hồ, muội không bằng lòng nên đã đánh nhau với bọn chúng một trận, chỉ vì thanh kiếm gãy, muội bị chúng ném dây trói lại, điểm huyệt định cưỡng hiếp may sao ca ca lại tới đây cứu muội bằng không chắc chắn giờ đây muội đã nguy rồi.
Hàn Tử Kỳ ngạc nhiên:
– Chẳng hay phu nhân đi tìm tại hạ khắp nơi có chuyện gì cần thiết hay không?
Giọng nói đang lả lơi, tình tứ của Cung Ly Kiều chợt đổi ra nghiêm nghị:
– Nếu không có chuyện gì cần thiết, muội đâu dám gặp Hàn ca ca để cho ca ca thêm bực bội, trái lại đây là một chuyện vô cùng quan trọng, có liên hệ đến cả cuộc đời của ca ca nên muội nhất định đi tìm ca ca cho bằng được.
Hàn Tử Kỳ rúng động trong lòng, những lời của Cung Ly Kiều chẳng khác nào lời nói của sư bá Đảo điên hòa thượng lúc trước về chuyện ả đàn bà cùi hủi chính là Tố Thần Phi mẫu thân chàng. Chuyện mẹ chàng đã yên, đâu còn chuyện gì quan trọng có liên hệ đến cả cuộc đời chàng. Nhưng xem qua Cung Ly Kiều từ giọng nói đến cử chỉ có vẻ rất thành thật.
Hàn Tử Kỳ nhìn thẳng vào mặt Cung Ly Kiều:
– Chuyện gì quan trọng xin phu nhân nói rõ cho tại hạ được biết. Tại hạ rất muốn nghe!
Trỏ hai cái tử thi của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo, Cung Ly Kiều lo lắng:
– Hai tên sứ giả Luân Hồi giáo bị Hàn ca ca giết, tình hình ở nơi đây bất ổn, chắc chắn chỉ trong thời gian ngắn bọn giáo đồ Luân Hồi giáo sẽ kéo tới, mà câu chuyện rất dài dòng.
Bây giờ ca ca cùng muội hãy mau mau rời khỏi cánh rừng này tới thị trấn trước mặt kia, tìm một thực quán kín đáo vắng người rồi muội sẽ kể chuyện cho ca ca nghe.
Sợ Hàn Tử Kỳ không chịu đi theo, Cung Ly Kiều chính sắc diện nhấn mạnh:
– Hàn ca ca chớ nên chối từ muội nói thật đấy. Nếu ca ca nghi kỵ không chịu nghe lời muội sau này sẽ phải hối hận đến trọn cuộc đời.
Nhìn sắc mặt Cung Ly Kiều để đoán hiểu nội tâm, thấy ả không có vẻ gì xảo quyệt, Hàn Tử Kỳ gật đầu:
– Được! Tại hạ sẽ cùng đi với phu nhân đến thị trấn trước mặt kia, chúng ta sẽ cùng ăn uống và đàm đạo. Tại hạ cũng đói lắm rồi.
Cung Ly Kiều để hiện trên sắc mặt nét hân hoan, nhanh lẹ bước đi. Hàn Tử Kỳ theo phía sau lưng, vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Cung Ly Kiều ra tới quan lộ nhìn hai phía không thấy bóng người. Cả hai an lòng.
Con Xích Long Câu, con ngựa hồng và hai con tuấn mã của hai tên sứ giả Luân Hồi giáo đang quây quần lại gặm cỏ.
Trỏ hai con tuấn mã của hai tên sứ giả, Cung Ly Kiều bảo Hàn Tử Kỳ:
– Hàn ca ca hãy đuổi hai con tuấn mã kia chạy vô rừng, để đứng đây bọn giáo đồ Luân Hồi giáo tới bắt gặp, bọn chúng sẽ phát giác hai cái tử thi trong rừng, chúng sẽ truy lùng ca ca và muội khắp mọi nơi, làm trở ngại câu chuyện của chúng ta.
Hàn Tử Kỳ thầm khen sự lịch lãm giang hồ của Cung Ly Kiều, ả quả thật là tế nhị, cẩn thận.
Chàng gật đầu:
– Phu nhân nói đúng, tại hạ sẽ đuổi hai con ngựa kia vào rừng giấu tung tích hai tên sứ giả vừa bị tại hạ giết.
Hàn Tử Kỳ bước tới gần hai con tuấn mã, nắm hai sợi dây cương dắt lại, hướng mặt vào rừng.
Chàng giật mạnh hai sợi dây cương. Hai con tuấn mã lồng lên phóng thẳng vào trong rừng, nháy mắt mất hút sau chòm lá cây rậm rạp.
Cung Ly Kiều giục:
– Hàn ca ca, chúng ta lên ngựa đi mau! Dọc đường nếu gặp bọn giáo đồ Luân Hồi giáo hãy ẩn tránh vào rừng, đừng lộ diện.
Cung Ly Kiều leo lên con hồng mã phóng đi nhanh, Hàn Tử Kỳ lên lưng con Xích Long Câu theo ở phía sau. Hai người chú mắt nhìn về phía trước, lại vận thính lực nghe ngóng phía sau.
Dọc đường không gặp chuyện gì trở ngại. Nắng chiều vừa tắt, Cung Ly Kiều và Hàn Tử Kỳ đã tới thị trấn. Đây là một thị trấn nhỏ, người qua lại thưa thớt.
Hàn Tử Kỳ và Cung Ly Kiều chọn một thực quán kín đáo phía trước có nhiều tàng cây lá che rợp.
Hai người bước vào thực quán, chọn chiếc bàn có thể nhìn ra đường và hai con tuấn mã.
Hàn Tử Kỳ vẫy tay sang tên tửu bảo đứng gần đó:
– Tửu bảo, ngươi hãy dọn ra cho ta hai món thịt rừng và một vò rượu ngon nhanh lên!
Tên tửu bảo vâng dạ chạy vào trong một lúc sau bưng ra một cái mâm có hai món thịt rừng bốc khói và một vò rượu đặt trên bàn lén nhìn Hàn Tử Kỳ rồi lui ra.
Hàn Tử Kỳ và Cung Ly Kiều cùng ăn uống, ai nấy thảy đều đã đói khát từ bao giờ.
Một lúc sau Hàn Tử Kỳ đặt chén xuống bàn, nhìn Cung Ly Kiều thấp giọng:
– Phu nhân có chuyện gì quan trọng hãy nói cho tại hạ nghe, tại hạ còn có chuyện gấp cần phải lên đường thật sớm.