Ngày hôm nay thoạt nhìn cũng bình thường như mọi ngày, Thẩm Thạch cũng hoạt động một ngày buồn tẻ như những ngày khác. Sáng sớm rời giường, vẽ mấy tấm Âm Dương Ngũ Hành phù văn, sau đó ra ngoài tới Hồng Bạng thôn, bóc tôm đến chiều tối, và với Hải Tinh, nhờ vậy biết dạo này Hồng Bạng tộc nhân ra biển đánh cá không thu hoạch được nhiều, hình như bầy cá quanh Thanh Ngư Đảo xuất hiện vấn đề.
Chạng vạng tối hắn trở về động phủ, theo thông lệ mỗi ngày, làm hai lần tu luyện, một lần Thanh Tâm Chú, Linh lực tụ lại ở mi tâm lại tăng thêm một chút. Cuối cùng, hắn lại tập thi triển Thủy Tiễn Thuật.
Ngũ Hành thuật pháp khó luyện, đúng là danh bất hư truyền, mà Thẩm Thạch cũng chẳng phải tài năng thiên phú xuất chúng gì, dù đã từng học vẽ Phù Lục, biết chút ít về Ngũ Hành thuật pháp, nhưng khi tập Thủy Tiễn Thuật thì tiến độ cũng chẳng nhanh thêm được.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư. . . Liên tục ba ngày, hắn đều không thi triển thành công Thủy Tiễn Thuật.
Chỉ là Luyện Khí cảnh mà muốn luyện Ngũ Hành thuật pháp, Linh lực thưa thớt quanh người quá khó làm tụ lại được. Mỗi lần, Thẩm Thạch đều phải mất bảy tám phần tinh thần để làm việc này, vất vả lắm mới tụ được một ít, nhưng tụ lại được thì cũng mệt chết rồi, không còn đủ sức đi cảm ứng Thủy Hệ Linh lực chung quanh để kích phát Thủy Tiễn Thuật nữa.
Nhưng may là hắn lại đang ở ngay trong Thương Hải, ở đây cái khác không có, chỉ có nước là có nhiều đến vô cùng vô tận, hơi nước dày đặc vô địch, nên mấy ngày nay, Thẩm Thạch vẫn nhìn thấy con đường hy vọng, cảm giác được thành công chỉ còn cách không xa.
Ngày thứ năm, chính là ngày mười một tháng năm, làm xong hết các bài tập trong ngày, Thẩm Thạch nghỉ ngơi một lát, lại bắt đầu tập Thủy Tiễn Thuật.
Hắn mở cửa, đi ra bờ biển. Trong đêm khuya, Bạch Ngư Vịnh u nhã trầm tĩnh, những đám mây che bớt ánh sao, nửa mặt trăng lấp ló, rọi xuống biển ánh sáng trắng mờ.
Trên bờ biển hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có trong những bụi cỏ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng kêu vang. Thẩm Thạch đứng đó, nhìn xung quanh, trong không gian bao la, chỉ có một mình hắn.
Gió biển thổi qua, hắn hít sâu một hơi, đi đến chỗ mình thường ngồi, dưới một cây đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh hô hấp, trầm lòng tĩnh khí, bắt đầu tập hợp Linh lực trong người.
Lần này cũng khó như những lần trước, đám linh lực lười biếng nằm khắp nơi bướng bỉnh, nhất định không chịu nghe lời chỉ huy hắn, Thẩm Thạch lại khao khát ước gì mình đã là Ngưng Nguyên cảnh, có Ngọc Phủ Khí Hải , có thể tha hồ sai khiến linh lực trong người.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Thẩm Thạch cuối cùng cũng tụ đủ linh lực, dù đêm nay hắn có luyện được Thủy Tiễn Thuật thành công hay không, thì mỗi lần hắn cũng chỉ phóng ra ba lượt Thủy Tiễn Thuật là hết linh lực.
Nhưng bây giờ đương nhiên không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, tụ được đủ Linh lực Thẩm Thạch cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hình như mình thành công nhanh hơn hôm qua một chút, xem ra mỗi ngày tập luyện Ngũ Hành thuật pháp, đúng là có thể dần dần tăng tiến, đạo lý quen tay hay việc, lúc nào cũng đúng.
Thẩm Thạch dùng hết sức cảm nhận linh lực chung quanh, từ từ kích phát Thủy Tiễn Thuật, bàn tay hắn mở ra, những ngón tay run run, một sức mạnh vô hình từ trong không khí dần tụ lại, quấn quanh người hắn.
Một lúc sau, một ánh sáng trắng mờ xuất hiện, nhu hòa mà trong suốt, thanh tịnh mà óng ánh, một nhúm nước chảy xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Thẩm Thạch vui vẻ, mừng rỡ mở to mắt nhìn, một đoạn nước dài chừng hơn thước, nhìn không khác gì nước chảy bình thường, như bị một sức mạnh vô hình bao vây, nằm gọn bên trên lòng bàn tay hắn.
Hắn ngẩng đầu, khẽ thúc pháp quyết, dùng Linh lực khống chế, đoạn nước trở nên ngưng thực hơn rất nhiều, rồi phá không lao ra, đâm thẳng vào cành cây cách đó hơn năm thước.
Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, cả cây đại thụ lay động kịch liệt, mảnh gỗ vụn bay tứ tán, một cái cái lỗ to chừng quả đấm xuất hiện trên cành cây.
Thẩm Thạch đứng dậy đến xem, nhìn nhìn cái lỗ, thoả mãn gật đầu, loại uy lực này thật là tốt, dù không có tác dụng gì đối với thân thể mạnh mẽ của cao giai tu sĩ, nhưng phàm nhân thì không cách nào đỡ được, những tiểu yêu và âm linh bình thường cũng vậy, gặp phải Thủy Tiễn Thuật cỡ này, cũng rất khó chống đỡ.
Tập luyện năm ngày, rút cuộc cũng thành công phóng ra Thủy Tiễn Thuật, tuy nhiên bên trong vẫn còn có chút hơi nước, và thời gian thi pháp lâu đến mức khiến người ta tức lộn ruột, nhưng dù như vậy, Thẩm Thạch vẫn cảm thấy hết sức vui mừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn làm được thuật pháp, là nam nhi, ai chẳng có khát vọng trở thành cường đại?
Hắn ngồi xuống, định phóng Thủy Tiễn Thuật lần thứ hai. Nhưng có lẽ vận may đã hết, đám linh lực trong người chẳng buồn nghe lời hắn, dù hắn đã cố hết sức thúc giục.
Thời gian đã đủ uống một chung trà, hai chung trà, nửa canh giờ, một canh giờ… Bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ Bạch Ngư Vịnh, ánh trăng lặng lẽ trốn vào đám mây, bóng tối bao phủ khắp nơi, Thẩm Thạch cũng biến thành một bóng đen.
Đột nhiên, cả người hắn rung mạnh, kiệt lực ngã nghiêng sang bên, hắn nằm trên cát, thở hổn hển, vẻ mặt đầy mất mát.
Lần tập Thủy Tiễn Thuật này, rút cuộc đã thất bại, những Linh lực còn lại trong người không thể nào tụ lại được, hắn giờ đã kiệt lực hoàn toàn.
“Cái này luyện tới chừng nào mới đạt tới cảnh giới trong mười hơi thở a?” Thẩm Thạch cười khổ, lắc đầu.
Nói chung, ở cảnh giới Luyện Khí cảnh tập luyện một môn Ngũ Hành thuật pháp, tụ được Linh lực thành công, phóng ra được pháp thuật, kỳ thật mới chỉ là bắt đầu, cái gọi là tập luyện thành công thật sự, là ít nhất trong mười hơi thở, tu sĩ phải phóng ra thuật pháp thành công.
Mười hơi thở, ý chỉ mười lần hít thở của người bình thường, Luyện Khí cảnh tu sĩ tụ Linh lực rất khó khăn, nên cái yêu cầu này rõ ràng là cao vời vợi. Nhưng hết cách rồi, nếu ngươi gặp phải Yêu thú và chiến đấu với nó, thì đâu có yêu thú nào lại đứng tại chỗ không nhúc nhích chờ ngươi đủ thời gian để uống cạn chén trà a. . .
Nghe nói Ngưng Nguyên cảnh , linh lực đã tụ sẵn trong Khí Hải đan điền, nên thời gian phóng ra một Ngũ Hành thuật pháp nhất giai, chỉ mất ba bốn hơi thở mà thôi, nên người ta mới nói đạt đến Ngưng Nguyên cảnh mới là chính thức bước chân vào cánh cửa tu Tiên Đại Đạo.
Thẩm Thạch thở dốc, nghĩ mình phải rút thời gian uống một chén trà xuống chỉ còn mười hơi thở, độ khó này quá lớn, tu luyện không biết tới chừng nào, dù tính hắn trầm ổn, cũng không kềm được e sợ, thở dài một tiếng.
Từ xưa đến nay, vô số tu sĩ xem Ngũ Hành thuật pháp là việc không làm được, trừ các tán tu không môn không phái không có đường tu luyện, đệ tử những danh môn đại phái rất ít đi tu luyện Ngũ Hành thuật pháp, vì kết quả đạt được so với bao vất vả cố gắng bỏ ra, thực kém xa rất nhiều.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc, tinh thần hắn đã hồi phục một ít, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, Ngũ Hành thuật pháp khó luyện như thế, nhiệm vụ bắt Yêu xem ra thật quá xa xôi, mà với mức tiêu hao Linh Tinh hiện giờ, đã dần có chút không theo kịp.
“Ài, nếu bây giờ có thực lực Ngưng Nguyên cảnh thì tốt biết mấy.” Thẩm Thạch thở dài, nếu, có tu vi Ngưng Nguyên cảnh, thời gian tụ linh sẽ rất nhanh. . .
Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, mở bừng hai mắt, giơ tay áp lên mi tâm.
Tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh vì sao có tốc độ tụ linh thi pháp nhanh? Chính là vì họ đã mở Ngọc Phủ Khí Hải, Linh lực quanh đều tụ tập vào một chỗ, như vậy. . . hình như trên người mình hiện giờ, cũng có một chỗ như vậy a!
Tuy cái chỗ Linh lực tụ tập này, nhìn kiểu nào cũng thấy nó kỳ kỳ. . .
Luyện Khí cảnh tu sĩ không thể nào có Ngọc Phủ Khí Hải, Linh lực thu nạp vào cơ thể chỉ có thể tán lạc tại trong các khí mạch, đây là nguyên lý ai cũng biết, Thẩm Thạch đương nhiên tin tưởng nhưng ba năm nay hắn âm thầm tập luyện Thanh Tâm Chú, lại ngoài ý muốn tạo được một chỗ tụ tập linh lực trên người.
Linh lực tụ ở đây, là bởi vì Thanh Tâm Chú mà đến, ngày thường lúc nào cũng nằm im bất động, dù Thẩm Thạch tập luyện Thủy Tiễn Thuật, huy động linh lực trong khí mạch, thì linh lực ở đây vẫn không nhúc nhích chút nào, nên Thẩm Thạch quên mất mình vẫn còn một phần linh lực ở đây.
Làm sao mới thúc giục được những Linh lực này? Nếu không, chẳng lẽ vất vả lâu như vậy, hao phí nhiều Linh Tinh như vậy, đều là uổng phí hay sao?
Thẩm Thạch cau chặt mày, trầm mặc suy nghĩ.