Lục Tiên

Chương 778 - Q3 - Chương 349: Nhật Quang Đài

trước
tiếp

vThẩm Thạch tại một góc điện đường, xem xét tìm kiếm kỹ lưỡng một hồi, trong ngoài đều đã nhìn qua, dù vậy nhưng chỉ toàn là một vùng phế tích đổ nát, trừ vài cái tranh khắc đá ở bên ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Mưa phùn bay xuống, rêu phong trơn ướt, nếu so với sự xa hoa trước kia, thì giờ chỉ còn là đống gạch vụn.

Hắn quay ra, lúc đứng ở đường lớn bên ngoài cung điện, nhịn không được quay đầu lại quan sát một hồi, thấy rằng tòa cung điện này kỳ thực không coi là nhỏ, mà kiến trúc cũng rất có ý đồ. Từ đây quan sát những bức tranh đá mà nói, năm xưa địa vị của những “người rừng” này thực không hề thấp, rất có khả năng đây là một tòa cung điện tế tự trọng yếu, bởi theo như ghi chép trong sách cổ, thời điểm xa xưa mọi người dường như chỉ có tại tế đàn ở đây mới có thể ghi chép lại dấu vết của lịch sử.

Dù sao giờ đây cũng không có cách nào kiểm tra được, từ khi đến đây hắn vẫn chưa thu hoạch được gì, lại càng không cần nhắc đến mục đích lớn nhất của hắn là đóa trú nhan hoa mà Cố Linh Vân nhắn gửi giờ vẫn biệt tích. Vì vậy mà hắn vẫn tiến thẳng về phía trước, chỉ là hình ảnh khắc đá kỳ dị trong cung điện kia, vẫn cứ quanh quẩn trong đầu thật lâu, không chịu biến mất.

Càng đi về phía trước liền cảm thấy Vũ Khư so với suy nghĩ của Thẩm Thạch trước đây càng thêm rộng lớn, hùng vĩ, đường đi càng ngày càng dài, con đường càng ngày càng rộng, những vật liệu bằng đá trắng để xây dựng thạch ốc, bệ đá và các loại kiến trúc khác ngày càng nhiều. Tuy rằng nơi đây giờ đã thành hoang phế nhưng đi trong một vùng Vũ Khư rộng lớn, hùng vĩ, hắn vẫn cảm thấy chính mình thực sự nhỏ bé, trong đầu còn thầm phác họa ra cảnh vật năm xưa trong tòa thành trì rộng lớn này, ắt hẳn ngựa xe như nước, vô số “người rừng” từ mọi căn nhà lớn nhỏ ra ra vào vào tạo nên một khung cảnh sinh hoạt vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

Dù sao khi một cơn gió lạnh thổi qua, mưa rét rơi trên mặt đã nhắc nhở hắn rằng ở bên trong phế tích này, giờ đây chỉ còn một mình hắn là độc lai độc vãng.

Vẫn tiếp tục đi một hồi thật lâu, Vũ Khư vẫn thật rộng lớn, hắn giống như một một mình đi trong một tòa thành thị trống rỗng, mọi việc có chút quái dị, nhưng điều làm Thẩm Thạch ngạc nhiên nhất là, hắn vẫn chưa có gặp cái gì nguy hiểm.

Không có yêu thú, không có độc trùng, không có đủ loại thực vật kỳ quái như trong rừng mưa, hết thảy những thứ nguy hiểm khiến hắn nhức đầu khi gặp trên đường đến đây, đều không có xuất hiện, nơi đây thoạt nhìn thì dường như là một nơi hết sức an toàn.

Chẳng qua là ngoài việc những thứ nguy hiểm không xuất hiện, thì đồng dạng đóa trú nhan hoa mà hắn tìm kiếm cũng chẳng thấy đâu, kể cả là nhật quang đài mà mật thám của Cố linh Vân đã nhắc đến trước khi chết.

Hắn tại Vũ khư ngây người ba ngày, trong ba ngày này hầu như ngày nào cũng đi đến một địa điểm trong Vũ Khư, cuối cùng còn mạo hiểm lao lên đỉnh một vài tòa đài cao, nhưng làm hắn thất vọng chính là tại những đỉnh cao nhất cũng rất bình thường, không có gì khác lạ so với dưới mặt đất, cũng chẳng xuất hiện điểm kỳ dị nào để tìm kiếm.

Tất cả sự kiện dường như đều chỉ ra một kết quả, cái tin tình báo của mật thám Cố Linh Vân, có lẽ là không chính xác.

Mảnh đất Vũ Khư này thoạt nhìn vô cùng kỳ quái, trong đó nhất định cất giấu một bí mật mà không muốn cho ai biết, mới có một rừng mưa với vô số nguy hiểm khiến hầu như chả ai dám tiến vào phế tích này, nhưng trước mắt xem ra cái đóa trú nhan hoa kia thì ở đây dường như không tồn tại.

Đến ngày thứ tư, hắn đành quyết định dời khỏi nơi này, tay trắng mà ra đi, đối với Cố Linh Vân hắn cũng không thẹn với lương tâm bởi hắn đã cố hết sức. Vì thế nên khi rời khỏi Vũ Khư, hắn cảm thấy hết sức an tâm, không có gì hồi tiếc.

Thành trì bỏ hoang này vẫn bảo trì vẻ thanh tĩnh trầm mặc, lặng yên chứng kiến một nam tử nhân tộc một mình bỏ đi, thời gian ở nơi này như đọng lại, giống như mọi thời điểm đều y như nhau.

Thẩm Thạch theo đường cũ mà về, coi như việc quen dễ làm, nhưng khi đang dời đi, hắn bỗng “ồ” một tiếng, đứng trên cành cây vừa thô vừa to lớn thoáng nhìn qua bầu trời.

Chẳng biết từ khi nào, sala giới mưa không ngừng nghỉ, dường như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc thì bây giờ những đám mây đen phía trên vòm trời lặng yên tản đi, sau một lúc lâu, lại có một đạo ánh sáng mặt trời yếu ớt nhưng ấm áp rọi xuống, làm cho mảnh đen tối mãnh liệt trong vòm trời như tăng thêm vài phần màu sắc.

Hôm nay là một ngày trời nắng!

Sala giới quanh năm mưa dầm liên miên không dứt, một năm có mười phần thì hết chín phần là ngày mưa, bất quá nếu vận khí đủ tốt, ngẫu nhiên có thể bắt gặp một ngày trời nắng.

Hôm nay không ngờ lại là ngày may mắn đấy!

Trên trời cao một đám mây được ánh mặt trời nhuộm vàng chói lọi, tuy còn khá yếu ớt nhưng sau những ngày mưa tầm tã tối trời tối đất, thì, được nhìn thấy dù chỉ một chút ánh nắng cũng là rất vui mắt. Thẩm Thạch dù tâm trí kiên định hơn người nhưng nhìn thấy cảnh này cũng nhịn không được phải nở một nụ cười.

Nhắm mắt hít thật sâu hơi của trận mưa này, sau tươi mát là dư vị âm lãnh của không khí, hắn liền bước một bước dài về phía trước.

Chẳng qua là tại thời điểm rời đi, hắn không nhận ra rằng, ánh mặt trời không chỉ chiếu rọi lên người hắn mà còn tràn đến rừng mưa ở phía xa xa, lan sang cả vùng Vũ Khư phía sau hắn. Khi ánh sáng mặt trời rọi vào vùng phế tích kia, cả một mảng Vũ Khư yên tĩnh bỗng xảy ra biến hóa quỷ dị, mà bắt đầu là việc nơi cao lớn nhất trong đó, sớm bị ánh sáng mặt trời chiếu tới nhất là một tòa đài cao.

Ánh nắng chiếu vào tòa đài cao ấy, chiết xạ ra những tia nắng mặt trời lung linh đẹp mắt, mà nếu so với những tia sáng chiếu xuống từ trên bầu trời, thì thậm chí còn có phần rực rỡ hơn.

Đó chính là Nhật Quang Đài!

※※※

Đối với những chuyện phát sinh trong rừng mưa đằng sau lưng, Thẩm Thạch không hề biết, và cả những hiện tượng kỳ lạ trong Vũ khư cũng vậy. Trong những ngày kế tiếp, hắn tại rừng mưa quay lại, theo đường cũ mà về, trên đường đi cũng gặp một ít yêu thú độc trùng phiền toái chỉ có trong rừng mưa này, nhưng đã có kinh nghiệm từ trước, hắn ứng phó mười phần tự nhiên, vậy nên hắn đã về tới nơi xuất phát sớm hơn so với lúc đi tận 1 ngày.

Hắn ở tại biên giới mảnh rừng, bắt đầu tìm kiếm hồ ly, nhưng mặc cho hắn gọi to hay huýt sáo, con hồ ly kia thủy chung không xuất hiện. Tâm trạng của hắn vốn đang tốt, từ từ trầm xuống.

Dù sao hắn cũng không lập tức bỏ cuộc, mà tìm kiếm tại các khu vực xung quanh. Theo thời gian, khu vực tìm kiếm ngày càng rộng, mà con hồ ly kia vẫn không thấy chút tung tích nào, trong lòng hắn cũng bắt đầu có một loại cảm giác thất vọng.

Có lẽ hồ ly không tìm lại được rồi.

Hắn tìm kiếm hồ ly đến ngày thứ ba mà vẫn không thu hoạch được gì bèn trở về chỗ mà hắn và hồ ly tách nhau ra, lòng thầm ngẫm nghĩ. Sala giới không phải là một loại địa phương bình thường, trong đó có vô số yêu thú độc trùng nguy hiểm, thêm cả tu sĩ nhân tộc, mỗi nguy cơ đó cũng đủ tạo thành một uy hiếp trí mạng đối với dã thú như hồ ly.

Có lẽ mình đã sơ suất, lẽ ra phải cho nó đi theo mình a.

Thẩm Thạch tâm tình có chút sa sút, chẳng biết tại sao, thời điểm hắn đứng bên ngoài rừng mưa, đột nhiên nghĩ đến trước kia mình cùng Tiểu Hắc ở cùng một chỗ, sau đó tự nhiên hắn lại nghĩ tới việc gặp tiểu hắc ở yêu giới.

Hắn nhớ tại bên trong Sala giới, có một cỗ Thượng cổ Truyền Tống pháp trận, từ đó có thể đi thông Phi Hồng giới, mà Phi Hồng giới chính là biên giới đã chia cách nhân tộc và yêu tộc ngàn vạn năm rồi.

Hắn lặng yên đứng đấy, trong nội tâm nhớ tới thời gian ba năm ở yêu giới, khi mưa lại rơi từ trên bầu trời, hắn cảm thấy có chút tịch liêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.