Chén gỗ đặt mạnh lên mặt bàn gỗ tạo nên thanh âm có chút lớn khác thường. Bao nhiêu ồn ào bên trong Tửu quán chợt lắng xuống, có không ít người quay qua nhìn về hướng phát ra tiếng động liền phát hiện ở nơi trong góc có một người đứng lên. Nhìn qua tuổi tác không lớn lắm, chỉ là một nam tử trẻ tuổi trên người quần áo cũng rất đỗi bình thường.
Chẳng qua bình thường nơi này ít khi xuất hiện người trẻ tuổi. Tuy rằng lúc này khuôn mặt không lộ chút biểu tình gì, nhưng sau khi đứng dậy ánh mắt một mạch vừa đi vừa nhìn mấy tu sĩ nọ, chẳng có chút ý tứ kiên kỵ gì. Hành động này rõ ràng là thái độ chẳng có khách khí hay hảo hữu nên lập tức làm cho người người xung quanh lặng ngắt như tờ.
Cũng không phải mọi người bị hắn làm cho kinh khiếp, người đến Sa La giới này kiếm sống bất kể có là tán tu thì cũng vẫn là kẻ có chút chống lưng của môn phái thế gia, nhiều ít cũng đều có vài phần thực lực, lá gan vị tất cũng chẳng có nhỏ bé. Chẳng qua nếu như sự việc chẳng liên quan gì đến mình thì miễn cưỡng cũng chẳng xuất đầu lộ diện làm gì, cứ như vậy nhường ra một lối đi cho hắn còn mình thì cứ đứng đó hứng thú xem trò, tất cả đều bàng quan.
Trên thực tế thì trong đám tu sĩ đang uống rượu trong tửu quán này, có không ít người đã bắt đầu lộ ra vài phần hưng phấn. Tại giới này trong đất ẩm ướt thâm trầm, dường như suốt ngày, à không, quanh năm suốt tháng đều làm cho trong người rất là áp lực. Lúc này nếu tận mắt xem được một màn chém giết đẫm máu có lẽ là cơ hội khó gặp.
Phản ứng như thế lập tức lan nhanh tới phía trước cửa ra vào, nơi đó có ba người đều là nam tử, đều là trung niên chiều cao tương đương nhau. Nhìn qua y phục trên người cũng không có bất kỳ dấu hiệu của môn phái nào, tựa hồ chỉ là tán tu, trong đó người cầm đầu- chính là người vửa mở miệng được người khác gọi là lão Dương, ánh mắt lướt qua đánh giá trên dưới Thẩm Thạch một chút, ngờ ngợ phát hiện người trẻ tuổi này cứ nhìn mình chằm chằm, cau mày hỏi:
“Vị huynh đệ này, ngươi đây là có ý gì?”
Thẩm Thạch từ phía sau đã đi tới đứng trước mặt họ. Đúng lúc đó một nam tử tráng kiện từ bên cạnh đi tới, xem ra có vẻ là lão bản của nơi này, sắc mặt có chút khó coi, dù là đang đối mặt với nhóm người nhìn bộ dạng có chút hung hãn tựa hồ cũng rất bực mình:
“Đừng có ở chỗ này mà gây rối a, muốn đánh thì cút ngay ra ngoài cho lão tử.”
Thẩm Thạch cùng mấy người lão Dương đồng thời quay lại nhìn lão bản, mà bên này lão bản cũng chẳng chút khách khí trừng mắt nhìn lại, thoạt nhìn cũng là tánh khí bạo người, bất quá ở thiên tình thành tràn đầy thám hiểm tu sĩ liều mạng mở một cái tửu quán hiển nhiên cũng không thuộc loại nhân vật đơn giản.
Thẩm Thạch chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, hắn vốn chẳng quen biết với lão bản này, cũng không cùng hắn có xung đột cá nhân, mà ba người lão Dương mới nhìn tựa hồ đối với tửu quán này có vài phần kiêng kị. Cho dù bọn họ nhiều người nhưng cũng không có mở miệng phản bác.
Bất quá lúc nhìn lại Thẩm Thạch, sắc mặt lão Dương đã trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng hỏi: “Tạm biệt khó gặp, có việc nói mau”
Thẩm Thạch đáp: “Ta vừa mới nghe ngươi nói đã bắt được một con Bạch Hồ?”
Con mắt lão Dương có chút híp híp, không chút hảo ý nhìn Thẩm Thạch đáp lại: “Đúng, quả thực có chuyện như vậy. Ngươi muốn như thế nào?”
Thẩm Thạch nhìn lướt qua trên người hắn lại không thấy tung tích Bạch Hồ đâu, mà thú sống thì chẳng thể nào nhét vào Như Ý Đại, liền nhíu mày dò xét: “Bạch Hồ kia đâu rồi, cho ta xem một chút.” (Nghĩ mà cũng ngộ- Tán tu thì làm thế nào mà xài được Như Ý Đại)
Lão Dương cười lạnh một tiếng :”Ngươi là người phương nào, nói muốn xem đồ đạc của ta là có thể được ngay như ý chứ”
Thẩm Thạch hơi chau mày, im lặng một lát chậm rãi rói:
“Bất quá ngươi chỉ qua là người cầu tài thôi mà, ngươi cho ta xem qua Bạch Hồ kia một chút, nếu như hợp ý, ngươi ra cái giá ta liền mua ngay.”
Lão Dương ngơ ngác một hồi, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn chút ít, dù sao thì đối phương cũng không phải đến đây để giật đồ, vả lại ngay thẳng nói là muốn mua hàng, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau. Cho nên hắn trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu nói:
“Tốt, bất quá ở đây quá nhiều người, chúng ta ra bên ngoài.”
Nói xong hắn liếc ra hiệu cho hai người bên cạnh, thậm chí ngay cả rượu cũng không uống, cứ như vậy rời khỏi tửu quán. Lão bản tửu quán vừa nhìn vừa hoàn toàn chẳng hiểu thấu, thiếu đất buôn bán kiếm lời hay sao mà chạy vào quán rượu hành nghề, sắc mặt lại càng trở nên khó coi. Thẩm Thạch cũng chẳng thèm để ý, ánh mắt đảo qua chợt phát hiện trên người đồng bạn khác của lão Dương có đeo một kiện đồ vật, xem ra giống như một cái lồng sắt lớn, nhưng phủ bên ngoài một tấm màn màu đen khá kín đáo làm cho người ta không nhìn rõ bên trong là gì.
Ánh mắt Thẩm Thạch dừng lại trên chiếc lồng sắt một lát rồi cất bước đi theo. Chẳng qua lúc này trong lòng hắn thầm nhủ, theo hắn biết, tuy rằng Tuyết Hồ da lông xinh đẹp, tại Thiên Hồng Thành quả thật có thể bán được chút ít tiền, nhưng dù sao vẫn là một loại dã thú bình thường, không cần phải che dấu thận trọng đến mức như thế này chứ. Phải biết rằng trước kia hắn từng mang theo Hồ Ly đi vào Sa La giới, thế nhưng quang minh chính đại đi thẳng vào thành thì cũng chẳng có ai nhịn không được mà lập tức xông lên đoạt lấy a.
Mang theo một tia nghi hoặc Thẩm Thạch rời khỏi tửu quán. Chỉ có điều ba người lão Dương sau một hồi thương nghị liền hướng ngoại thành Thiên Tình thành đi tới. Thẩm Thạch có chút nhíu mày, gọi ba người bọn họ lại : “Các người muốn đi đâu đây?”
Lão Dương thản nhiên đáp: “Trong thành người đông, cũng chẳng thể cầm một đống linh tinh mà giao dịch, như vậy chẳng khác nào thu hút ánh nhìn của những kẻ liều mạng, chết cũng chẳng biết đã chết ra sao. Chúng ta ra khỏi thành, tùy tiện tìm một chỗ hoang vắng mà giao dịch.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nhẹ gật đầu.
Vì vậy bốn người đội mưa hướng ngoại vi thiên tình thành mà đi, mặc cho bên trong tửu quán có người chạy ra trông theo vài lần, bất quá có vài người do dự theo sau nhưng cuối cùng vẫn là buông bỏ ý niệm trong đầu.
Phạm vi bên ngoài thành trì thật sự là quá nguy hiểm, mọi sự tình đều có thể phát sinh.
Có lẽ có chút trùng hợp a, ba người lão Dương dẫn theo Thẩm Thạch nhắm thẳng đúng hướng Tây thành bước tới, đó cũng là nơi mà trước đó vài ngày Thẩm Thạch vẫn còn lăn lộn tìm kiếm bảo vật, bất quá cũng có lẽ là bởi vì phía Tây thành đặc biệt ít người.
Đi đến mảnh rừng quen thuộc bên ngoài, chung quanh đã không còn bất kỳ bóng người nào, Thẩm Thạch yên tĩnh theo sát phía sau bọn họ, lúc này bĩnh tĩnh nói:
“Có thể cho ta xem qua Bạch Hồ kia một chút được chưa? ”
Lão Dương cười cười, liếc mắt một cái ra ý với đồng bạn , người nọ liền đáp ứng một tiếng đem lồng sắt đặt trên mặt đất sau đó tháo miếng vải đen ra.
Khi Thẩm Thạch thấy được Hồ ly.
Hắn liền nhận ra đây là con hồ ly của hắn, nhưng trong khoảnh khắc hắn có chút ngơ ngác vì vẻ bề ngoài con hồ ly này trở nên rất lớn cùng thay đổi quái lạ. Không phải là da lông biến sắc mà là thoạt nhìn có chút hấp hối, dù là hiện tại một mực ngủ mê, có một vật cực kỳ tròn lớn thắt quanh nơi bụng.
Mới nhìn rất là cổ quái, chẳng biết tại sao. Thẩm Thạch cảm thấy có chút quái dị khó hiểu. Hắn đột nhiên ngây ngốc một khắc, nghĩ qua lúc trước hắn hoàn toàn lơ là vấn đề này:
Cái con hồ ly kia rốt cục cuối cùng là đực hay là cái đây?