Vấn đề thứ ba là :
– Bọn người lưu vong lạc lõng nơi đâu? Hậu quả ra làm sao?
Thanh âm khàn khàn trả lời :
– Sau khi vào Trung Thổ tất nhiên ẩn tính mai danh, vì tân Vương triều thành lập xong liền phái thích khách vào Trung Thổ để truy sát họ nhưng không đem lại kết quả nào. Nếu vị vương tử kia còn sống cho đến nay cũng đã thành người già sắp vào quan tài.
Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hồi lâu mới đưa vấn đề thứ tư ra :
– Nếu xảy việc cực kỳ khó khăn phải mời đến Tây Môn Xuy Tuyết ra tay thì dùng biện pháp nào mới lung lạc được y?
Lần này trong động im lặng một hồi lâu mới đưa ra bốn chữ :
– Chẳng có cách nào.
* * * * *
Những món Trúc Diệp Thanh, Tiểu Ngưu Nhục, Ngũ Mai Cáp Tử, Ngự Dương Song Tiên ở Thượng Lâm Xuân trong thành đều là những thứ nổi tiếng xa gần nên bọn Lục Tiểu Phụng liền tìm đến tửu lâu này.
Lục Tiểu Phụng là người nghiên cứu những món ăn nên rất sành về nghề đó.
Chàng lẩm bẩm :
– Chẳng có cách nào thì còn nói làm gì?
Chàng uống chung rượu Trúc Diệp Thanh rồi nhăn nhó cười nói :
– Cả một bàn rượu thịt này nhiều lắm mới hết năm lạng bạc. Thế mà bọn quỷ sứ trả lời một câu lấy những năm chục lạng.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi :
– Họ bảo không có cách nào chẳng lẽ không có cách nào thật ư?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tây Môn Xuy Tuyết đã giàu tiền lại có danh vọng và là con người rất tự phụ. Trước nay hắn không can thiệp vào việc của người khác. Hơn nữa, lục thân hắn còn không nhìn nhận, dưới mắt chẳng có ai. Đối với con người như vậy thì có biện pháp nào nữa?
Hoa Mãn Lâu nói :
– Nhưng có lúc hắn vì một người chưa từng quen biết mà chạy ba ngàn dặm đường để báo thù giùm.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đó là cái thích của hắn. Khi hắn không thích thì đến thiên lôi cũng không bẫy được hắn đi.
Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười nói :
– Dù sao thì chúng ta đi chuyến này cũng không phải là vô ích, vì đã biết được một ít chuyện về Đại Kim Bằng Vương.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Lão nói đúng nên chúng ta chẳng thể không can thiệp vào vụ này. Chúng ta đã muốn can thiệp thì không có Tây Môn Xuy Tuyết không xong.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Kiếm pháp của hắn quả có ghê gớm như lời người ta thương đồn đại trên chốn giang hồ không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tại hạ e rằng còn đáng sợ hơn là lời đồn đại. Hắn động thủ lần đầu tiên ngày mới mười lăm tuổi. Cho đến bây giờ chưa một ai có thể toàn thân rút lui dưới lưỡi kiếm của hắn.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Vậy vụ này nhất định phải có hắn mới được hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đúng thế! Vì chúng ta phải đối phó với hạng người khác thường mà lại không phải chỉ có một người.
Chàng uống chúng rượu rồi nói tiếp :
– Nếu Độc Cô Nhất Hạc quả là đại lão bản ở Thanh Y lâu thì dưới trướng hắn có ít ra là năm, sáu chục tay thủ hạ khó bề đối phó. Huống chi bản thân phái Nga Mi cao thủ đã đông như kiến.
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Tiểu đệ cũng nghe nói bọn Nga Mi thất kiếm, Tam anh, Tứ Tú đều là những kiếm khách tân tiến trong võ lâm hiện nay.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Hoắc Thiên Thanh, Tổng quản ở “Châu quang bảo khí các” của Diêm Thiết San lại càng khó đối phó hơn là bảy người trong bọn họ. Cha này chưa nhiều tuổi nhưng địa vị cực cao. Nghe đồn Quan Trung đại hiệp Sơn Tây Nhạn cũng kêu hắn một điều sư thúc, hai điều sư thúc.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Sao hạng người này lại chịu làm thủ hạ cho Nghiêm Lập Bản?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Vì ngày trước hắn bị người ám toán đến thành trọng thương ở Kỳ Liên sơn, Nghiêm Lập Bản đã cứu mạng cho hắn.
Hoa Mãn Lâu nói :
– Hoắc Hưu thường thường hành tung bất định, vậy tài sản đồ sộ của lão dĩ nhiên phải có người tin cậy được trông nom cho. Những người này hẳn cũng khó bề đối phó.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đúng thế!
Hoa Mãn Lâu nói :
– Vì vậy chúng ta phải tìm cho bằng được Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Nhất định là thế.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm hỏi :
– Chúng ta có thể dùng cách khích tướng để hắn so tài cao thấp với bọn cao thủ kia không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Không được!
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Tại sao vậy?
Lục Tiểu Phụng nói :
– Vì hắn là người chẳng những không ăn lời khích bác, mà lại thông minh tuyệt đỉnh, chẳng khác gì tại hạ.
Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói tiếp :
– Người nào dùng cách khích tướng đối với tại hạ cũng chẳng ăn thua gì hết.
Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu rồi thủng thẳng nói :
– Tiểu đệ có một cách, hãy thử xem sao.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Cách gì?
Hoa Mãn Lâu chưa kịp nói cách gì thì đột nhiên nghe ngoài cửa nhốn nháo cả lên, những tiếng kêu gọi om sòm.
Một người loạng choạng từ ngoài cửa tiến vào Thượng Lâm Xuân. Một người máu!
Tháng Tư, trời đã quá Ngọ. Ánh tà dương từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên thân người này làm cho máu đỏ lại càng đỏ tươi, khiến người ta lạnh đến xương tủy.
Máu tươi từ mười bảy, mười tám chỗ trong người chảy ra. Trên đỉnh đầu, trong lỗ mũi, lỗ tai, lỗ miệng, cổ họng, trước ngực, cổ tay, đầu gối, bả vai đều có máu chảy.
Cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy ai bị nhiều vết thương như thế bao giờ, chẳng những không thấy mà còn không dám nghĩ tới nữa.
Người này ngó thấy Lục Tiểu Phụng, đột nhiên xông lại trước mặt chàng. Y dùng đôi bàn tay nhuộm đỏ máu hồng nắm lấy vai chàng. Cổ họng y bật lên những tiếng òng ọc dường như có điều chi muốn nói.
Nhưng y không nói được tiếng nào vì cổng họng đã bị cắt đứt một nửa.
Có điều y vẫn còn sống.
Đây là một kỳ tích. Nguyên lúc lâm tử y mong được gặp Lục Tiểu Phụng để nói với chàng một lời.
Lục Tiểu Phụng ngó bộ mặt co rúm hung dữ của y, đột nhiên bật tiếng la thất thanh :
– Tiêu Thu Vũ!
Cổ họng Tiêu Thu Vũ vẫn vang lên những tiếng òng ọc không ngừng. Cặp mắt y đầy máu chảy lại ra chiều nóng nảy, khiếp sợ, bi phẫn và cừu hận.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Phải chăng ông bạn có điều muốn nói?
Tiêu Thu Vũ gật đầu. Đột nhiên y phát ra một tiếng hô thê thảm, tuyệt vọng giống như tiếng gầm rú của con chó sói bị thương, cô độc, đói khát, sắp chết ở giữa nơi băng thiên tuyết địa phát ra.
Sau lại thấy y đột nhiên người co rúm lại tựa hồ một ngọn roi vô hình đang quất túi bụi vào mình y.
Y định cáo tố vơi Lục Tiểu Phụng một điều bí mật và hiển nhiên là điều bí mật đáng sợ, nhưng vĩnh viễn y không nói ra được nữa.
Lúc Tiêu Thu Vũ té xuống, tứ chi y đã co quắp lại vì đau khổ. Máu tươi dần dần thành tím thẫm.
Lục Tiểu Phụng dậm chân xuống, rung động hai cánh tay. Tấm thân cao lớn của chàng coi như con chim bằng bay lướt qua bốn năm cái bàn, lại qua trên đầu người vọt ra ngoài cửa sổ.
Những phiến đá xanh lát đường còn dính lại một dây máu tươi từ giữa đường vào đến cửa.
Chàng tự hỏi :
– Vừa rồi có cỗ xe ngựa chạy lướt qua. Phải chăng Tiêu Thu Vũ từ trên xe ngựa bị đẩy xuống? Cỗ xe đó là xe nào?
Bỗng nghe tiếng người nói :
– Cỗ xe ngựa chạy nhanh quá, người dong xe mặc áo xanh.
Người khác hỏi :
– Xe chạy về bên nào?
Người kia đáp :
– Chạy qua mé hữu.
Lục Tiểu Phụng chẳng nói gì, cứ nhìn về phía bóng tà dương mà rượt theo.
Chàng chạy qua đường phố dài, đột nhiên nghe mé tả có tiếng la kinh hoảng vọng lại rồi tiếng người nhốn nháo.
Một cỗ xe ngựa đen sì vừa đâm vào tiệm thuốc đánh té bốn, năm người lại xô đổ hai cái bàn.
Con ngựa ngã lăn ra, miệng sùi bọt trắng.
Người đánh xe cũng té xuống rồi, miệng hộc máu tươi màu tím đen đang nhỏ giọt xuống vạt áo.
Quần áo người này bằng vải xanh. Mặt gã co rúm lại, hình thù đã biến đổi. Sắc mặt vàng lợt đen xạm lại.
Lục Tiểu Phụng mở cửa xe ra thấy trên chỗ ngồi còn treo một cặp ngân câu. Một mảnh vải gai buộc ở đầu ngân câu coi chẳng khác lá cờ chiêu hồn. Trên mảnh vải này viết năm chữ lớn bằng máu tươi “Lấy máu trả nợ máu”.
Phía dưới chua thêm một câu: “Đây là kết quả về chuyện can thiệp vào việc của người ta.”
Cặp ngân câu lấp loáng ánh hàn quang.
Hoa Mãn Lâu sờ vào cặp ngân câu thủng thẳng hỏi :
– Công tử cho cặp câu này là của Câu Hồn Thủ?
Lục Tiểu Phụng gật đầu mấy cái.
Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy nhưng cũng biết chàng đồng ý. Gã hỏi tiếp :
– Có phải Câu Hồn Thủ chết về tay Tiêu Thu Vũ không?
Lục Tiểu Phụng thở dài đọc lại những chữ viết trên tấm vải vàng :
“Lấy máu trả nợ máu. Đây là kết quả về chuyện can thiệp vào việc của người ta.”
Hoa Mãn Lâu nói :
– Câu dưới hiển nhiên họ cảnh cáo chúng ta đừng can thiệp vào việc của họ.
Lục Tiểu Phụng cười lạt nói :
– Nguồn tin ở Thanh Y lâu thật mau lẹ! Đúng là bọn họ nhận lầm người. Thanh Y lâu kể ra không nên làm việc vụng về này. Chẳng lẽ họ cứ thế là hăm được người ta?
Chàng dừng lại một chút rồi tiếp :
– Họ làm như vậy chỉ lợi cho một người.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Lợi cho ai?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đại Kim Bằng Vương.
Trên đời thường có những người bản tính rất cương ngạo, thà rằng chịu bẻ gẫy chứ không chịu cong lưng. Càng hăm dọa để họ đừng can thiệp vào một việc gì thì họ càng nhất quyết can thiệp cho bằng được. Lục Tiểu Phụng cũng vào loại người này.
Bây giờ dù ai đem một trăm tám mươi lưỡi đao kề vào cổ chàng, chàng cũng không chịu bỏ qua.
Lục Tiểu Phụng nắm lấy cặp ngân câu nói :
– Đi! Chúng ta đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết. Tại hạ đã nghĩ ra được cách đối phó với y.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Cách gì?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Chuyến này y mà nhất định không chịu ra tay, tại hạ sẽ phóng hỏa đốt Vạn Mai sơn trang của y.
* * * * *
Vạn Mai sơn trang dạo này không có hoa mai.
Trời đang vào tiết tháng tư, hoa đào và hoa Đỗ Quyên đua nở trên sườn núi.
Phía đối diện, hoa tươi khắp chỗ. Hoa Mãn Lâu cơ hồ không muốn dời khỏi nơi đây. Nét mặt gã rất bình tĩnh, an tường, chợt tươi lên không bút nào tả xiết, tựa hồ mới luyến ái thiếu nữ mà được gặp tình nhân.
Lục Tiểu Phụng không nhẫn nại được nói :
– Tại hạ chẳng muốn ngắm phong cảnh chi hết, vì một khi trời tối là Tây Môn Xuy Tuyết không tiếp khách nữa.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Cả đến công tử mà y cũng không tiếp kiến hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Dù là ông trời con y cũng không tiếp.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Biết y có ở nhà hay không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Nhất định là y ở nhà. Mỗi năm nhiều lắm là y ra ngoài bốn chuyến và chỉ lúc giết người y mới dời khỏi trang trại.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Thế thì mỗi năm y giết tối đa là bốn người phải không?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Đúng thế. Y đã giết ai là đáng tội cả.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Ai là người đáng giết? Ai quyết định người ta đáng giết hay không đáng giết?
Đột nhiên gã thở dài nói :
– Một mình công tử đi kiếm y thôi. Tiểu đệ tình nguyện ở đây chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Chàng đã hiểu tính gã rồi.
Trước nay chưa một ai thấy Hoa Mãn Lâu nổi nóng, nhưng y đã quyết định điều gì thì không một ai làm cho y thay đổi chủ ý được.
Gã ngó những hoa tươi đầy sườn núi thủng thẳng nói tiếp :
– Khi công tử gặp y, hay hơn hết là hãy thử đưa biện pháp của tiểu đệ ra rồi hãy dùng đến biện pháp của công tử.
Ở trong nhà không nhìn thấy hoa, nhưng mùi hoa thơm sức nực đầy nhà, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì thoang thoảng. Mùi hoa cũng chập chờn giống Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng ngồi ghé xuống cái ghế kết bằng dây xanh mà nhìn mình. Rượu trong chung màu biếc lợt, xiêm áo mặc trong người chàng trắng như tuyết vừa nhẹ nhàng vừa mềm nhũn.
Từng hồi sáo thổi vi vu nhẹ nhàng hơn gió xuân, phảng phất như gần như xa mà không nhìn thấy người thổi sáo.
Lục Tiểu Phụng thở dài, cất tiếng hỏi :
– Suốt đời huynh đài không có lúc nào phiền não thật ư?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
– Không có.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Trên đời này có điều gì huynh đài muốn mà không được chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
– Cũng không có.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Huynh đài quả là người hoàn toàn thỏa mãn mọi điều thật ư?
Tây Môn Xuy Tuyết hững hờ đáp :
– Vì những ước muốn của tiểu đệ chẳng có gì cao xa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Trước nay huynh đài có cầu khẩn ai bao giờ không?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
– Chưa từng có.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Nếu có người đến yêu cầu huynh đài việc gì, huynh đài cũng không ưng chịu hay sao?
Tây Môn Xuy Tuyết đáp :
– Tiểu đệ đã muốn đi làm việc gì thì chẳng cần ai đến cầu cạnh. Bằng không thì bất cứ là ai cầu tiểu đệ cũng không nghe.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Huynh đài không nghe mà người ta phóng hỏa đốt nhà thì sao?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại :
– Ai đốt nhà tiểu đệ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Chính là tại hạ.
Tây Môn Xuy Tuyết cười xòa.
Y là người rất ít cười, nên nụ cười của y lột vẻ trào phúng khôn tả.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Bản ý tại hạ đến đây là để yêu cầu huynh đài đi làm giúp một việc mà tại hạ đã hứa với người ta. Nếu huynh đài không chịu đi, tại hạ phóng hỏa đốt nhà huynh đài cháy cho kỳ hết.
Tây Môn Xuy Tuyết ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng hồi lâu mới thủng thẳng đáp :
– Tiểu đệ vốn không có mấy bạn hữu, khi nào nhiều lắm là được ba người. Công tử là bằng hữu của tiểu đệ.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Vì thế tiểu đệ mới đến cầu huynh đài.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
– Cũng vì thế mà tại hạ chẳng cần chi hết. Lúc nào công tử muốn đốt nhà thì cứ việc động thủ phóng hỏa đi.
Lục Tiểu Phụng chưng hửng. Chàng dã hiểu rõ Tây Môn Xuy Tuyết. Lời y thốt ra như mũi tên bắn đi không bao giờ trở lại.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :
– Nhà sau là một cái kho chứa củi khô và tùng hương. Tại hạ đề nghị công tử hay hơn hết là bắt đầu đốt căn phòng đó. Ban đêm phóng hỏa lại càng tốt vì nơi đó phát hỏa tất nhiên sáng lắm.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên hỏi qua chuyện khác :
– Huynh đài đã nghe ai nói đến Đại Thông, Đại Trí bao giờ chưa?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng đáp :
– Nghe nói hai nhân vật này chẳng có vấn đề gì là không phúc đáp được. Chẳng lẽ họ biết hết mọi chuyện trong thiên hạ thật ư?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Huynh đài không tin chăng?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
– Công tử tin như vậy hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
– Tiểu đệ đã hỏi họ dùng cách gì mới lung lạc được huynh đài thì bọn họ đáp là chẳng có cách nào hết. Tại hạ không tin, nhưng bây giờ tại hạ nhận thấy họ hiểu rõ huynh đài hơn ai hết.
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng cười khà khà nói :
– Thế thì chuyến này họ lầm rồi.
Lục Tiểu Phụng “Ủa” một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Tây Môn Xuy Tuyết lại nói :
– Chẳng phải là công tử chẳng có cách gì lung lạc tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Tiểu đệ còn cách gì nữa?
Tây Môn Xuy Tuyết mỉm cười nói :
– Hễ công tử cạo hết mọi sợi râu đi thì làm gì tại hạ cũng theo ngay.
Từ nay bọn bằng hữu ngó thấy Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra chàng, vì nguyên trước chàng có bốn hàng lông mày, mà bây giờ môi nhẵn thín như đứa nhỏ sơ sinh.
Chỉ đáng tiếc là Hoa Mãn Lâu không ngó thấy.
Dĩ nhiên gã cũng không nhìn thấy Tây Môn Xuy Tuyết cùng đi với Lục Tiểu Phụng, nhưng gã mỉm cười hỏi :
– Tây Môn trang chúa đấy ư?
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi lại :
– Hoa Mãn Lâu phải không?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :
– Đáng tiếc là tại hạ bị tàn tật không nhìn thấy phong thái của kiếm khách đương thời.
Tây Môn Xuy Tuyết chú ý nhìn gã hỏi :
– Các hạ không nhìn thấy thật ư?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Tưởng trang chúa đã từng nghe nói tới Hoa Mãn Lâu tuy có mắt mà đui mù như giống dơi.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
– Chẳng lẽ các hạ nghe tiếng bước chân mà biết tại hạ?
Y cũng giống Độc Cô Phương về điểm này nên mới hỏi câu đó. Y vốn tự phụ về khinh công và kiếm pháp tuyệt vời của mình.
Thực ra khinh công của y đáng làm cho y tự phụ.
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Theo chỗ tại hạ biết thì trong thiên hạ hiện nay chỉ có bốn năm người lúc hành động hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động nào. Trang chúa là một trong những nhân vật này.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
– Nhưng các hạ lại biết tại hạ đã tới thì sao?
Hoa Mãn Lâu cười rất tươi đáp :
– Cái đó là vì trên mình trang chúa mang làn sát khí.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
– Sát khí ư?
Hoa Mãn Lâu thản nhiên đáp :
– Lợi kiếm rút ra khỏi vỏ tất có sát khí. Trong đời trang chúa đã giết nhiều người thì sao lại không mang sát khí?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
– Thảo nào các hạ qua cửa cũng không vào nhà, té ra các hạ chịu không nổi mùi sát khí?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đáp :
– Chỗ này hoa tươi rất đẹp, hiếm thấy ở nhân gian. Nếu trang chúa có thể ở đây lâu một chút thì làn sát khí đó dần dần mất hết vào trong chỗ vô hình.
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :
– Hoa tươi tuy đẹp nhưng làm sao đẹp bằng huyết hoa lúc giết người được?
Hoa Mãn Lâu “Ủa” lên một tiếng ra chiều kinh ngạc.
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên khóe mắt lộ ra những tia kỳ quang nói :
– Trên cõi đời này vĩnh viễn không giết hết được bọn bội tín bất nghĩa. Giả tỷ các hạ lúc phóng kiếm đâm vào cổ họng chúng, nhìn rõ huyết hoa trên thanh kiếm trong nháy mắt thì thấy nó rực rỡ huy hoàng không biết đến thế nào mà kể, mới hiểu huyết hoa là một thứ tuyệt mỹ trên đời không còn cái gì bì kịp.
Y nói rồi đột nhiên xoay mình đi ngay không ngoảnh cổ lại.
Giữa lúc bóng chiều mờ ảo, Tây Môn Xuy Tuyết biến vào trong cảnh sắc huỳnh hôn phảng phất như một tấm sa mỏng giữa đám rừng hoa.
Hoa Mãn Lâu không nhịn được nhẹ buông tiếng thở dài nói :
– Bây giờ tiểu đệ mới hiểu y luyện thành kiếm pháp này trong trường hợp nào.
Lục Tiểu Phụng nói :
– Ủa!
Hoa Mãn Lâu nói :
– Vì y đã coi việc giết người là một cảnh mỹ lệ rất thiêng liêng. Y hiến thân cả cuộc đời mình cho sự nghiệp đó. Chỉ có lúc giết người mới là lúc sống chân thực của y. Ngoài lúc đó, y hoàn toàn ở trong tình trạng chờ đợi.
Lục Tiểu Phụng trầm tư, nhẹ buông tiếng thở dài đáp :
– May ở chỗ y giết toàn những người đáng giết.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười không nói gì nữa.
Lúc này bức màn đêm đã buông xuống trần gian không một tiếng động.
Mảnh trăng hạ huyền treo trên ngọn cây ở phía xa xa với những chòm sao thưa thớt khiến cho cảnh sắc ban đêm vừa thần bí vừa mỹ lệ.
* * * * *
Hoa Mãn Lâu chậm chạp đi trên sườn núi phảng phất như người lạc vào cõi mộng thần bí và mỹ lệ.
Lục Tiểu Phụng không nhịn được cất tiếng hỏi :
– Tại sao huynh đài chẳng hỏi gì đến chuyến đi vừa rồi của tiểu đệ có thu lượm được kết quả nào không?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :
– Tại hạ biết công tử đã lung lạc được y rồi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Làm sao huynh đài lại biết được?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Y đã không giữ công tử, lại chẳng đưa chân mà công tử không tức giận thì dĩ nhiên hai vị đã ước hẹn chỗ gặp nhau.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Huynh đài có biết tại hạ dùng cách gì không?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Dĩ nhiên công tử theo biện pháp của tại hạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Tại sao thế?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Vì tuy y vô tình, nhưng công tử hữu tình. Y biết chẳng khi nào công tử đốt nhà y. Hơn thế nữa, công tử có đốt thật y cũng chẳng quan tâm.
Tiểu Phi mỉm cười, thở dài nói :
– Bất luận huynh đài ghê gớm đến đâu thì cũng có việc vĩnh viễn không nghĩ ra được.
Hoa Mãn Lâu hỏi :
– Việc gì?
Lục Tiểu Phụng đưa tay lên sờ chỗ để râu nói :
– Huynh đài thử đoán coi. Đoán không trúng tiểu đệ sẽ cho hay.
Hoa Mãn Lâu cười hỏi :
– Tại hạ đã đoán thì cần gì công tử cho hay nữa?
Lục Tiểu Phụng chưa kịp mở miệng, đột nhiên thấy Hoa Mãn Lâu mỉm cười một cách bình tĩnh, an tường rồi trong nháy mắt gương mặt biến thành cương ngạnh khôn tả.
Chàng không nhịn được cười hỏi :
– Huỳnh đài đã phát hiện ra điều gì?
Hoa Mãn Lâu chưa đáp mà cũng không nói gì, vì gã phảng phất nghe có thanh âm thần bí từ đàng xa vọng lại. Thanh âm này chỉ có gã mới nghe thấy.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên thay đổi phương hướng đi về phía sau.
Lục Tiểu Phụng đi theo gã. Bóng đêm càng ảm đạm. Trăng sao đều lặn xuống phía sau ngọn núi.
Đột nhiên chàng nghe tiếng hát nỉ non ra chiều lo buồn ai oán khiến cho người nghe phải rầu ruột.
Tiếng hát thê lương, mỹ lệ mà xúc động lòng người.
Khúc hát của một thiếu nữ đa tình lúc sắp chết tự sự với tình nhân về cuộc đời phiêu bạt và bất hạnh của mình.
Lục Tiểu Phụng không chú ý nghe giọng ca này. Chàng thấy Hoa Mãn Lâu lộ vẻ rất kỳ quái, không nhịn được hỏi :
– Dường như huynh đài đang nghe khúc hát kia?
Hoa Mãn Lâu gật đầu đáp :
– Tại hạ đã được nghe qua.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
– Huynh đài nghe ai hát?
Hoa Mãn Lâu đáp :
– Thượng Quan Phi Yến.
Lục Tiểu Phụng thường nói những cái ở trên đời có thể khiến cho chàng hoàn toàn tin tưởng cộng được mười hai thứ trong đó có l64 tai của Hoa Mãn Lâu.
Những cái mắt người khác trông thấy có khi còn sai trật, nhưng Hoa Mãn Lâu trước nay chưa nghe trật bao giờ.
Tuy gã không nói ra nhưng trông mặt gã chẳng khác gì đã cho Lục Tiểu Phụng hay là người hiện đang hát lúc này chính là Thượng Quan Phi Yến.