“Đúng là lấy được, chỉ có điều…” Trên vẻ mặt tuấn mỹ của Bạch Ưng hơi vặn vẹo, giống như cố gắng đè nén cảm xúc khó có thể khắc chế, “Thuộc hạ đề nghị ngài vẫn không nên nhìn thì tốt hơn.” Tuy hắn nói như thế, nhưng đồ gì đó cầm trong tay vẫn tùy ý rêu rao theo gió trước ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn.
Quân Dập Hàn lạnh lùng nhìn hắn, đưa tay cầm dây tơ hồng, mấy chữ sắc bén thanh thoát bay bổng uyển chuyển mang theo phóng túng tùy ý nồng đậm: Mong phu quân Quân Dập Hàn sớm lên chốn cực nhạc!
Quân Dập Hàn cười lạnh, giữ tơ hồng trong lòng bàn tay, khi mở ra thì gió thổi qua, một luồng khói hồng tan biến trong gió. Mặc dù biết nàng sẽ ước nguyện cái gì, nhưng lúc chân chính nhìn thấy thì hắn lại không kiềm chế được cơn tức giận dâng lên trong lòng, nữ nhân này lại mong hắn chết như vậy?
Chân mày hắn hơi nhíu lại nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó hỏi Bạch Ưng: “Những con rệp đáng ghét kia còn ở đó?”
“Bẩm Vương gia, những con rệp đang di chuyển lung tung quanh miếu Nguyệt Lão, tạm thời còn chưa đến đây. Có cần thuộc hạ để bọn họ chạy về?”
“Không cần, chạy trở về người nào đó sẽ nằm ngồi không yên, tùy bọn họ.” Sắc mặt Quân Dập Hàn mang theo chán ghét mơ hồ.
Ôn Noãn kéo thân thể mềm nhũn uể oải vòng hai vòng trong rừng cây không thấy nước và trái cây gì, ngược lại nhìn thấy tán cành lá rậm rạp của một cây cổ thụ mở thành hình bán nguyệt, tinh thần nàng lập tức chấn động, nhìn trái nhìn phải một chút không thấy ai, điểm nhẹ mũi chân nhảy lên nằm xuống đi ngủ.
Cành cây hình bán nguyệt chắc chắn đỡ thân thể của nàng, cây lá rậm rạp chắn ánh mặt trời chói mắt đồng thời che đi thân hình của nàng, nàng vừa nhắm mắt đã ngủ và ngủ cực kỳ ngọt ngào yên ổn.
Không biết bao lâu, Ôn Noãn chỉ cảm thấy quanh thân hơi lạnh, nàng khoanh tay cuộn tròn lật người, bỗng nhiên phía dưới trống không, nàng nhanh mắt nhanh tay trở tay bấy lấy cành cây vừa ngủ, ngước mắt nhìn sang chung quanh, chỉ thấy rừng cây bốn phía, mặt trời hơi ngả về tây.
Rừng cây…
Đầu óc hơi choáng váng vì ngủ giật nảy trong nháy mắt, hỏng bét, ném con ma ốm tha du bình Vương gia một thân mình ở trong đình hóng gió, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Mặc dù hắn chết cho nàng chuyện tốt, nhưng nếu “Chết ngoài ý muốn” vì đi ra ngoài cùng nàng, nàng sẽ chịu không nổi.
Ôn Noãn vội vàng đi về, tinh mặt lại phát hiện mấy trái cây, vài bước đi lên trước, hai chân nhảy lên thân cây hái mấy trái để phòng ngừa vạn nhất làm dáng một chút.
Ra khỏi rừng cây, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Quân Dập Hàn ngồi trên băng đá dựa vào cột, mặt nhìn về phía ánh nắng chiều rực rỡ.
Nhìn lên như thế, thật sự là mỹ nam tử yên tĩnh!
Tâm tình Ôn Noãn hạ xuống, bước chân hơi gấp tiến lên phía trước nói: “Vương gia, vi thê không cẩn thận bị lạc trong rừng cây, hại Vương gia ngồi không mấy canh giờ, Vương gia sẽ không trách phạt vi thê chứ?” Nàng nói xong cúi đầu thật thấp giống như thê tử làm sai lẳng lặng chờ phu quân mình khiển trách.
Vậy mà nàng đứng hồi lâu lại không thấy Quân Dập Hàn có bất kỳ động tĩnh gì, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng mi thon dài tạo thành bóng mờ dưới mí mắt, gương mặt ửng hồng còn đỏ tươi hơn nắng chiều ba phần, đỏ tươi xinh đẹp như lửa trong miếu Nguyệt Lão.
Ôn Noãn hơi thở dài nhìn dung mạo nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ tử, trái tim lại thấp thoáng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nàng nhíu mày, cặp mắt lại tỉ mỉ nhìn hắn, bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, người bình thường sao mặt lại đỏ đến mức này? Đưa tay sờ trán hắn, quả nhiên nóng bỏng!
“Vương gia, Vương gia, tỉnh.” Ôn Noãn nắm lấy bả vai hắn khẽ lay.
Quân Dập Hàn không có phản ứng.
“Vương gia tỉnh, chúng ta phải trở về.” Ôn Noãn lại tăng thêm lực lắc lắc, vẫn không có phản ứng.
“Vương gia.” Nàng lại thêm lực, lần này có phản ứng, bởi vì nàng dùng sức quá lớn, thân thể hắn đang tựa trên cột ngã thẳng vào trong ngực nàng.
Trong lòng Ôn Noãn vui vẻ, thân thể rách nát này quả nhiên không chịu được giày vò như vậy, Nguyệt Lão kia quả nhiên là vị thần tiên cần mẫn, nhanh như vậy đã để cho món hàng này chết hơn phân nửa. Nhưng ngay sau đó trái tim nàng lại thắt lại, giữa sườn núi không một bóng người, mắt thấy mặt trời chiều lặn về tây, ánh chiều dần tắt, nếu không nhanh chóng xuống núi, bọn họ chắc chắn bị vây khốn trên núi, ở trên núi không sao, nhưng nếu thân thể Quân Dập Hàn qua một đêm đến sáng mai thành một thi thể, khi đi thì đứng khi về thì ngang, nàng tất nhiên sẽ “Chôn theo”.
Phúc họa gắn bó, vui cũng tồn tại cùng lo buồn!
Ôn Noãn cắn răng cõng Quân Dập Hàn đi trên đường núi cong cong quẹo quẹo khó đi, mặc dù tục ngữ nói thật hay: Xuống núi dễ dàng lên núi khó khăn, nhưng với một nữ nhân suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, còn phải cõng một nam nhân thân cao chắc hơn thước tám, đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Nhiều lần đùi Ôn Noãn run lên thiếu chút vấp phải cây trồng bên rìa đường núi, may mắn nàng nhanh tay lẹ mắt vịn vào cọc gỗ bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Hao tổn sức lực quá độ khiến cho hai chân nàng như đổ chì không nghe sai khiến, nhưng mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, nàng chỉ đành phải cắn chặt hàm răng, cố hết sức tăng nhanh bước chân chạy về phía chân núi.
Quân Dập Hàn phủ phục trên lưng Ôn Noãn, hai tay rũ xuống trước ngực nàng, theo bước đi lại của nàng, tay của hắn hơi rung nhẹ, tiết tấu nhẹ nhàng chạm vào bộ ngực đầy hơi ưỡn lên của nàng, mà Ôn Noãn tâm tư đầy bụng gấp rút lên đường không phát giác ra điều gì.
Cảm xúc mềm mại lại đầy đặn từ tay đung đưa truyền đến trái tim hắn, tròng mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn khẽ mở ra lạnh lùng nhìn gương mặt ửng hồng đầm đìa mồ hôi trước mắt, hương thơm đậm đà của nữ tử theo mồ hôi càng thêm tỏa ra nồng đậm quanh quẩn ở chóp mũi hắn. Tròng mắt lạnh lùng hơi tối lại sau đó nhắm tiếp, nàng đã mong hắn chết như vậy, hắn cũng không nên để nàng thất vọng, như vậy với hồi báo “Hắn sắp chết” mà hắn để cho nàng như ý, chút công việc cực nhọc như vậy tính là gì.
Quân Dập Hàn rất yên tâm thoải mái mặc cho thân thể đơn bạc mảnh mai của Ôn Noãn cõng trên lưng, nhưng khi nghe tiếng thở càng ngày càng nặng, cảm nhận thân thể dưới người nàng hơi run truyền đến, sau khi nàng lảo đảo thiếu chút nữa trượt chân được hắn lấy nội lực âm thầm ổn định thân thể, cuối cùng chân mày ngọn núi của hắn nhíu lại, lòng bàn tay dao động trước ngực nàng tích thêm mấy phần nội lực, mượn dao động va chạm khe khẽ này truyền cho nàng.