Mặt dữ tợn đầy máu ép tới trước mắt, giơ cao lòng bàn tay hướng thẳng lên huyệt thiên linh cái (đỉnh đầu) của nàng, nàng lăn tại chỗ một vòng, ngân châm ở đầu ngón tay bắn nhanh như điện ẩn hiện nhập vào trong lòng bàn tay hắn, Vương công công không quan tâm lòng bàn tay đau đớn khoan tin, năm ngón tay như trảo mang theo kình phong hung hăng giữ nàng lại, lệ khí hung ác này như muốn chui vào lồng ngực nàng, đào trái tim nàng ra.
Nàng lộn thân thể tránh được móng vuốt sắc nhọn của hắn, một trảo này xuyên qua nóc phòng, cổ tay hơi rung lên, nửa bên nóc phòng vỡ vụn, thân thể nàng lăn thẳng tắp rớt xuống, một ánh sáng bạc nhanh như điện chớp từ chỗ tối đánh thẳng về phía ngực nàng, Vương công công sau lưng không để ý bản thân bị thương tích tụ nội lực đánh một chưởng ra.
Tránh không thể tránh, không thể lui được nữa, tóc đen của nàng tung bay trong gió, tròng mắt lại lạnh nhạt nhìn nam nhân giống như không quan tâm đến, nàng đánh cuộc, đánh cuộc hắn chắc chắn cứu nàng!
Ngay cả vừa rồi không biết hắn phát điên gì ngăn cản nàng đi, nhưng nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối không trơ mắt nhìn nàng chết.
Tầm mắt hai người đụng vào nhau, tròng mắt sắc như đám sương trong nắng mai, sạch sẽ thuần khiết không mang bất kỳ tạp chất gì nhưng lại không nhìn ra tận cùng của nàng; mà tròng mắt của hắn lại như nước đầu mùa thu, lộ ra lạnh lẽo sờ không tới làm cho người ta có thể cảm nhận được lạnh lẽo của hắn.
Hắn quả nhiên phất tay áo qua, một nội lực thâm hậu mềm mại hóa nội lực của Vương công công thành vô hình, đưa tay giữ chặt vai nàng, thân hình chợt lui, mũi tên lướt qua cánh tay nàng mà chui vào trong tường, thân mũi tên phát ra tiếng vù vù.
“Phụt.” Vương công công định phi thân đuổi theo, nhưng độc đè nén trong người rốt cuộc phá tan chịu đựng tan vào kinh mạch, hắn lau vết máu màu đen nơi khóe môi, đáy mắt âm trầm nhìn theo hai người tan biến vào trong bóng đêm dày đặc.
“Vì sao phải cứu ta?” Trên sườn núi nhỏ ngoài mười dặm, nàng nghiêng người dựa vào cây kéo cánh tay hỏi hắn.
“…”
“Vì sao đã cứu ta lại muốn hại ta?” Hắn không trả lời, nàng tiếp tục hỏi.
“…”
“Vì sao hại ta cuối cùng lại cứu ta?”
“…”
“Ngươi không hiếu kỳ ta là ai, không hiếu kỳ ta ở đó làm gì?” Nàng thản nhiên đi đến bên cạnh hắn, trong giọng nói hàm chứa khiêu khích.
“Trở về chuyển lời cho chủ tử ngươi, lần sau phái người khôn khéo chút đến, đánh rắn động cỏ quá sớm có thể không có bất kỳ chỗ tốt nào.” Giọng hắn mang theo giễu cợt xoay người rời đi.
“Đợi chút, lời này của ngươi có ý gì?” Chân mày nàng nhíu lại, “Chủ tử” cái gì? “Đánh rắn động cỏ” cái gì? Chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đã xâm nhập vào quyền mưu ám đấu gì đó, để cho người ta sinh ra hiểu lầm?
“Thế nào, võ công không được chẳng lẽ ngay cả đầu óc cũng không dùng được?” Giễu cợt trong lời hắn càng sâu, “Thế mà lại phái ra một phế vật, ánh mắt nhìn người càng làm cho người ta lo lắng, thua trên tay người kia chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Các hạ, ánh mắt của ngươi cũng làm người ta rất lo lắng.” Nàng lạnh lùng ném xuống lời này tung người rời đi, dư âm lượn lờ trong bầu trời đêm bay lại, “Các hạ, ta nhất định sẽ chuyển lời lại với chủ tử, chỉ có điều chủ tử có cảm kích hay không thì có thể là chuyện khác.”
Nếu hiểu lầm, vậy cứ để cho hắn hiểu lầm hoàn toàn đi, qua hôm nay, bọn họ sẽ không gặp lại, những quyền mưu ám đấu âm mưu quỷ kế này không có chút quan hệ với nàng, nàng không ngại thay bọn họ quậy nước đến đục một chút.
Có cảm kích hay không? Hắn đương nhiên sẽ không cảm kích!
Tròng mắt sắc như nước hơi lạnh của hắn dần kết thành băng sương, ngay sau đó bốn phía vốn nhiệt độ hơi lạnh giống như cũng giảm theo.
“Vương gia, trong cung có tin báo về.” Bạch Ưng không tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn.
“Chuyện gì?”
“Người nọ bị thương.”
— ———- —–
“Vết thương Hoàng thượng như thế nào?” Đức Quý vẻ mặt lo lắng kéo ngự y sang bên cạnh hỏi.
“Công công yên tâm, vết thương trên đùi Hoàng thượng không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi chừng mười ngày nửa tháng là khỏi hẳn.”
“Trừ vết thương trên đùi Hoàng thượng ra còn có vấn đề gì khác không?” Đức Quý hỏi dò.
“Long thể Hoàng thượng mạnh khỏe, cũng không có vấn đề gì khác.” Lão ngự y hầu hạ nhiều năm trong cung, dĩ nhiên biết lời nào có thể nói lời nào không thể nói, mà nói đến điểm dừng nào, “Nếu công công không còn chuyện gì khác, lão phu xin cáo lui trước, thuốc này nhớ cho Hoàng thượng dùng sau khi Hoàng thượng tỉnh dậy nửa canh giờ.”
Đức Quý nghe lão nói như thế, tảng đá lớn trong lòng mới rớt xuống, lại nghiêm nghị nói, “Hoàng thượng mắc ‘Phong hàn’ hơi cấp bách, Tô ngự y có thể phải tận tâm tận lực, tranh thủ để Hoàng thượng sớm ngày bình phục.”
“Lão phu hiểu.” Tô ngự y khom người rời đi.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, Quân Hạo Thiên mơ màng tỉnh lại, suy nghĩ còn chưa rõ ràng, trong đầu lại đột nhiên xẹt qua khuôn mặt trước khi té xỉu, hắn bỗng nhiên mở mắt nhìn cảnh tượng bố trí bốn phía, tẩm điện * rộng rãi, màn trướng vàng sáng, hắn đã trở về trong cung?!
(*) tẩm điện: Chỗ vua ngủ.
“Đức Quý.” Hắn gầm lên, giùng giằng đứng dậy, lại bởi vì dùng sức mãnh liệt mà ngã thẳng từ trên giường xuống, vết thương mới vừa băng bó kỹ lại rỉ ra vết máu đỏ thẫm, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, vịn mép giường cắn răng đứng dậy.
“Hoàng thượng, ngài làm cái gì vậy?” Mới vừa bưng thuốc vào phòng, Đức Quý nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà sợ hết hồn hết vía, vội vàng tiện tay đặt thuốc ở bên cạnh bước vội lên nâng đỡ Hoàng thượng.
“Trẫm hồi cung khi nào? Ai cho phép ngươi đưa trẫm về cung?” Tròng mắt sắc lạnh lẽo của hắn nhìn Đức Quý, “Nhanh đi chuẩn bị xe ngựa, trẫm muốn xuất cung, trẫm phải về hồ Nguyệt Nha.”
“Hoàng thượng?” Đức Quý bị vẻ mặt của Hoàng thượng dọa sợ đến trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn yếu ớt khuyên nhủ, “Trước đó ngài bị té xỉu bên cạnh hồ Nguyệt Nha, nô tài sợ ngài gặp nguy hiểm mới tự tiện làm chủ đưa ngài trở về cung, nhưng hiện giờ ngài mới nghỉ ngơi mấy canh giờ, nếu bôn ba mệt nhọc nữa thân thể sẽ không chịu nổi.
“Câm miệng, trẫm nói phải đi thì phải đi, khi nào cần ngươi nhiều lời.” Hắn tự tay giữ chặt vết thương ở chân cứng cỏi chống đỡ đi ra ngoài điện, bởi vì cố nén đau mà trên gương mặt tuấn mỹ rỉ ra mồ hôi lấm tấm.
Quay lại một lần, ít nhất hắn phải làm lỡ hai ngày thời gian trên đường, mà thời gian hai ngày này Hà Nhi sẽ đi đâu? Vẫn ở hồ Nguyệt Nha, hay là đi chỗ khác, vĩnh viễn trốn tránh không gặp hắn?
Hắn không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Nhưng hắn nhất định phải tìm được nàng, nhất định phải đưa nàng trở ve, dù nàng hận hắn, hắn cũng phải ép nàng ở bên người đời đời kiếp kiếp không bao giờ tách ra!
Hoàng thượng.” Mục An ở cửa điện ngăn cản hắn.
“Tránh ra.” Quân Hạo Thiên đưa tay sang bên hông rút kiếm, kiếm sáng như tuyết nhắm thẳng vào cổ họng hắn, “Trẫm không muốn động thủ giết ngươi, nhưng nếu như ngươi ngăn cản đường đi của trẫm, trẫm nhất định không nương tay.”
“Hoàng thượng.” Mục gắn ở cửa điện ngăn ở trước người của hắn.
“Không phải thần muốn ngăn cản đường của Hoàng thượng.” Trong giọng nói của Mục An không hề khiếp đảm, hắn cung kính nói, “Thần chỉ muốn hỏi Hoàng thượng có cần mang theo Tô ngự y cùng đi để chăm sóc thân thể Hoàng thượng không.”
Quân Hạo Thiên ném kiếm lại cho hắn, lạnh lùng nói, “Không cần, chút thương thế nhỏ này trẫm có thể tự mình ứng phó.”
Đức Quý rối ren thu thập vài thứ đồ bước nhanh đuổi theo, lúc đuổi theo sau lưng Mục An thì hung tợn trừng mắt liếc hắn, “Mục thống lĩnh thật có cốt khí, kiếm Hoàng thượng vừa kề cổ thì lập trường lập tức thay đổi.”