Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Chương 27 - Chương 27

trước
tiếp

Nghe Lý Đông Lượng kể xong. Bất giác Hà Hoa Tử nghĩ đến hai nhân vật trong phim mà mình vừa xem đêm qua. Một người là chủ vị trung cung, một người là chưởng sự cung nữ của bà. Tuy ở thời phong kiến, đó là quan hệ chủ tớ, phân biệt rõ ràng, nhưng Hà Hoa Tử lại cảm thấy vị Hoàng Hậu này chẳng hề bạc đãi cung nữ của mình. Vị chưởng sự cung nữ này cũng một lòng với nương nương của mình. Cho đến khi bà bị Hoàng Đế phế hậu, bị giam trong nơi cung cấm lạnh lẽo, vị cung nữ này cũng chưa từng bỏ rơi bà. Một đêm tháng tám, vị nương nương này qua đời, bà ra đi đầy thanh thản, vị chưởng sự cung nữ này cũng nguyện chết theo chủ. Loại tình cảm này, trên đời mấy ai còn chứ?

Hà Hoa Tử đã xem lại bộ phim này không biết đã bao nhiêu lần. Cô luôn bị ám ảnh bởi kết thúc của nó. Cái giá mà vị vua này phải trả, chính là sự ân hận và cô đơn của quãng đời còn lại.

Tuy Lý Đông Lượng tập trung lái xe, nhưng anh vẫn để ý đến Hà Hoa Tử. Từ khi anh kể chuyện của bà nội và Hàn quản gia xong, cô liền như người mất hồn.

– Hoa Tử, em sao thế?

Lý Đông Lượng lấy tay khều cô, hỏi.

– Không sao, chỉ là mãi nghĩ về một số chuyện.

Hà Hoa Tử nghĩ, trong lúc chờ đèn đỏ, cô cũng nên nói gì đó với anh.

– Lượng, em cảm thấy, khi một người làm vua, ở trên vạn người nhất định sẽ rất cô độc. Vậy, anh có biết vì sao lúc trước em không đồng ý hôn sự này không?

Lý Đông Lượng như hiểu được một phần ý câu trước của Hà Hoa Tử, nhưng lại không biết đáp án câu hỏi của cô.

Cô đáp.

– Từ nhỏ, em phải sống trong cảnh ba mẹ đều đi làm, bản thân lại luôn ở một mình, cô độc trong ngôi nhà rộng lớn. Lúc đó em liền nghĩ, sau này khi lớn lên, không cầu mong người mình yêu có gia thế địa vị, chỉ cần cùng người khỏe mạnh hạnh phúc, một đời như vậy cũng chẳng uổng phí.

Cho đến tận thời điểm này, Hà Hoa Tử cũng chẳng dám tin rằng mình và Lý Đông Lượng thật sự đã kết hôn. Vì đối với suy nghĩ lúc nhỏ của cô, hoàn toàn trái ngược. Không biết có phải gọi là ghét của nào, trời trao của đó?

– Người khác cầu mong lấy được tấm chồng giàu có để có chỗ dựa, em thì chỉ muốn lấy một người không gia thế, đúng là không như em mong muốn.

– Anh có từng nghe nói, người nghèo thì cần tiền, còn người giàu lại cần thời gian không? Em nghĩ, họ cần thời gian để được ở bên cạnh gia đình của mình.

– Vậy có phải anh nên bán công ty, bán luôn biệt thự chúng ta đang ở để đổi lại cho em cuộc sống bình thường như em mong muốn không?

Hà Hoa Tử đứng hình khi nghe Lý Đông Lượng trêu chọc mình. Hơn nữa, anh mà bán những thứ đó chẳng phải sẽ có nhiều tiền hơn sao? Cổ phiếu của Lý Thành ngày càng tăng, giá đất biệt thự cô đang ở cũng đã lên đến chín con số. Thật không dám tưởng tượng nếu anh thật sự bán chúng.

Thấy vợ yêu không nói gì thêm nữa, Lý Đông Lượng mới nói:

– Có thứ này cho em, nhất định sẽ rất thích.

Ánh mắt cô tròn lay láy, đầy hứng khởi khi nghe có quà, cứ như một đứa trẻ con. Một đứa trẻ con trong thân hình người lớn.

Lý Đông Lượng lấy ra một chiếc túi hồ sơ màu vàng, đưa cho Hà Hoa Tử. Cô không biết bên trong đó là thứ gì, liền mở ra xem. Có một tờ giấy ở trong, là giấy chuyển nhượng cổ phần.

Hóa ra, món quà anh dành cho cô chính là giấy chuyển nhượng lại toàn bộ cổ phần mà anh đã lấy của Hà gia.

Đúng như anh dự đoán. Vì chuyện này mà Hà Hoa Tử đã lao đến ôm lấy cổ anh. Cô xúc động, không biết nên nói gì lúc này.

Đèn đỏ đã chuyển màu. Cả hai người cứ thế tức tốc chạy về nhà.

Chưa vào đến phòng ngủ, Lý Đông Lượng đã ôm lấy cơ thể cô, hôn lấy hôn để.

Vừa vào đến phòng, cả hai liền ngã lên giường. Khi bàn tay hư hỏng của Lý Đông Lượng vừa luồn qua áo Hà Hoa Tử liền bị cô ra sức ngăn cản.

– Lượng, em, em muốn để đến hôm chúng ta làm lễ cưới. Sau đó…

Nét mặt Lý Đông Lượng lỗ rỏ vẻ không vui, anh nói:

– Ít nhất anh cũng phải được đền đáp bằng thứ gì đó.

– Lượng…

Nghe giọng nói nũng nịu năn nỉ của cô, cuối cùng anh cũng siêu lòng. Không thì làm được gì nữa chứ. Đúng là có chút mất hứng.

– Thôi được rồi, anh đi tắm trước.

Nói rồi, anh liền rời đi. Không biết có phải là do mình quá nhạy cảm hay không? Chỉ là, cô thấy anh hình như đã giận mình.

Sau khi tắm xong, Lý Đông Lượng lạnh nhạt bước lên giường, chẳng thèm đoái hoài gì đến Hoa Tử.

Tối đó, thấy anh ngủ nhưng lại chẳng ôm mình. Không khí trong phòng lúc này làm cho Hoa Tử cảm thấy khó chịu. Được rồi. Anh không ôm cô, vậy cô ôm anh. Nghĩ xong, Hà Hoa Tử liền bám chặt lấy người Lý Đông Lượng.

– Em làm trò gì vậy?

Cánh tay vừa đặt lên người anh liền nghe có giọng nói nghiêm nghị phát ra.

– Lượng, anh giận em sao?

– Không có.

– Không có? Vậy sao hôm nay anh không ôm em chứ?

– Vì em đang ôm anh.

Lý Đông Lượng vừa nói dứt, liền xoay người lại, mặt đối mặt với Hà Hoa Tử.

Đúng là anh có giận cô, nhưng lại không cách nào dứt bỏ cô.

Anh vòng tay ôm lấy người Hoa Tử, như cô mong muốn.

– Lượng, nhẫn cưới của em đâu?

Câu hỏi đầy đột ngột, Lý Đông Lượng cũng chẳng biết tìm đâu ra nhẫn cho cô.

Anh nhớ đến mình có giữ một thứ cũng giống như vậy, liền đi lấy nó.

Lý Đông Lượng mở chiếc hộp vuông nhỏ được làm bằng gấm. Bên trong là một chiếc nhẫn, bên trên có gắng cẩm thạch. Anh nói, chiếc nhẫn này là anh mua được ở buổi đấu giá. Là món có giá trị nhất trong các món đấu giá hôm đó. Vì phần cẩm thạch này vốn chỉ có ở triều đại nhà Thanh. Lý Đông Lượng đã tốn không ít tâm tư mới mua được nó.

Ngay khi nhận chiếc nhẫn, Lý Đông Lượng liền cho người khắc chữ cái đầu tiên trong tên của hai người ở trong của nhẫn. Biểu hiện cho hai người làm gì cũng có nhau.

Anh lấy ta và đeo nó vào ngón áp út của cô. Nói:

– Tuy hiện tại anh vẫn chưa chuẩn bị nhẫn cưới, nhưng anh hy vọng em sẽ thích chiếc nhẫn này.

Hà Hoa Tử sau khi nghe Lý Đông Lượng nói liền hết sức cảm động. Tình cảm anh dành cho cô, cô đã thấy được, quyết không phụ.

Có lẽ, cô không cần nhẫn kết hôn nữa. Bởi vì, chiếc nhẫn này đã nói cho cô biết tất cả tình cảm anh dành cho mình rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.