Dương Việt Bân im lặng nghe Lý thái thái giải thích cặn kẻ.
– Cảm ơn Lý thái thái đã chỉ dạy. Nhưng con vẫn sẽ cố hết sức để cạnh tranh để có được Hoa Tử.
– Vậy hãy cố gắng hết mình. Đừng làm những việc trái lương tâm, đến lúc đó có quay lại cũng chẳng kịp.
Lý thái thái không quên nhắc nhở anh.
– Những lời chỉ dạy này, con sẽ ghi nhớ. Bây giờ con phải về rồi.
– Về cẩn thận, ta còn chút việc nên không thể tiễn con. Hàn quản gia, giúp ta tiễn Dương thiếu gia.
Sau khi tiễn Dương Việt Bân, Hàn quản gia quay trở lại phòng để hầu Lý thái thái. Bà luôn thắt mắc liền hỏi:
– Thái thái, Dương thiếu gia đó rõ ràng là tình địch của Thiếu gia nhưng tại sao người lại chỉ dạy cậu ta hết lời như vậy?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý thái thái chậm rãi đáp:
– Tôi chỉ muốn nó biết, cho dù có cạnh tranh ra sao cũng chẳng thể có được Hoa Tử. Tôi muốn nó biết khó mà lui nhưng không ngờ tiểu tử này lại nhất kiến chung tình đến vậy.
Hàn quản gia liền lo lắng, hỏi tiếp:
– Vậy Lý thái thái, tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?
– Gọi điện cho Đông Lượng, nói với nó, nếu không nhanh đến đây thì vợ sẽ bị người ta cướp mất.
Một giờ sau…
Một chiếc xe lớn chạy với tốc độ lớn lao nhanh đến trước Lý gia. Lý Đông Lượng từ trên xe bước ra, anh hớt hải chạy vào nhà tìm gặp Lý thái thái.
– Bà nội, chuyện này là sao?
Vừa nói, anh vừa thở gấp gáp, trán anh đầy mồ hôi, giọng lại đầy lo lắng. Lý thái thái vừa liếc sơ qua cũng đã đoán được rằng vừa nhận được điện thoại anh liền chạy đến.
– Tiểu tử Dương Việt Bân đó vừa đến đây thăm Hoa Tử, còn nói chuyện với bà. Vậy nên hãy mang vợ con về và giữ cho kỹ, nếu không có ngày để mất không hay.
Lý thái thái vừa chăm chú đọc một bộ hồ sơ, vừa nói với Lý Đông Lượng. Anh có chút kinh ngạc, anh chuyển giọng vui vẻ hẳn ra, nói:
– Bà cho con đưa cô ấy về thật sao?
– Ừ. Nhớ là phải trân trọng con bé, nó… chắc cũng nhớ con rồi!
Lý thái thái cố tình nói thế, cũng nhướng mắt lên xem thái độ của Lý Đông Lượng thế nào. Ngay lập tức, anh chạy đến nơi Hà Hoa Tử ở. Tuy Lý Đông Lương biết đường tắt và đã đi con đường ấy nhưng anh vẫn thấy quãng đường thật dài. Suốt ba tháng qua không gặp mặt cũng chẳng thể gọi điện, không biết cô thế nào?
Khi đến nơi, anh thấy Hà Hoa Tử đang đứng cạnh hồ nước để cho cá ăn. Anh chầm chậm bước đến, Hoa Tử cũng nhận ra có người đi đến liền ngước nhìn. Khoảnh khắc ánh mắt cả hai giao nhau, những cánh hoa trên cây đồng thời cũng rơi xuống tạo nên một khung cảnh đầy lãng mạn.
” Tại sao anh ấy lại đến đây? ”
Hà Hoa Tử vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng liền ngưng việc bỏ thức ăn cho cá xuống. Anh tiến đến gần cô hơn. Dường như khi đứng đối diện với Hà Hoa Tử, gan anh chợt nhỏ lại. Anh cảm thấy có chút xấu hổ, cúi mặt hồi lâu, giọng nói đầy ngượng ngùng, hỏi:
– Hi! Em vẫn khỏe chứ? Em… Em quay về có được không? Anh thật sự rất nhớ em.
Ba tháng qua, tuy gặp mặt cũng chẳng gọi điện. Dù lòng vẫn còn giận Lý Đông Lượng nhưng chưa bao giờ Hà Hoa Tử ngừng nhớ đến anh.
Cô cúi đầu, khẽ gật đầu đồng ý. Ngay lúc này, trong lòng Lý Đông Lượng vui khôn xiết. Anh đi đến trước mặt cô, lấy tay nhặt lấy một cánh hoa đang nằm trên tai cô. Anh lấy tay nâng mặt, nhẹ nhàng bao phủ lấy môi cô bằng một nụ hôn chứa đựng sự nhớ thương sau nhiều tháng xa cách. Hà Hoa Tử cũng không hề tỏ ra kháng cự, cô chỉ đơn giản thưởng thụ những gì anh mang đến cho mình.
Sau một lúc lâu, Lý Đông Lượng mới chịu rời môi Hoa Tử, để cô nói chuyện.
– Lý Đông Lượng, chúng ta… chúng ta đến gặp bà nội đi.
– Được!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Đông Lượng lập tức nắm lấy tay cô và đưa đến thư phòng. Vào đến nơi, tỏ ra đầy khép nép, anh mở lời nói trước.
– Bà nội, con muốn đưa Hoa Tử về nhà.
Thấy bà vẫn im lặng, cô cũng lên tiếng nói giúp Lý Đông Lượng.
– Bà nội, con ở đây cũng đã lâu rồi, đã làm phiền bà nhiều rồi. Có lẽ cũng đã đến lúc con phải về rồi.
Thấy Hoa Tử lên tiếng, bà nội mới chịu nói chuyện.
– Vậy còn chuyện ly hôn thì sao?
– Con không ly nữa.
Lý thái thái nghe vậy liền mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm đạm. Bà nghĩ một hồi, sau đó thở dài nói:
– Đến Lý Đường thắp hương đi rồi hẳn về.
– Dạ!
Cả hai người lúc này đồng thanh đáp lại.
Sau khi cùng nhau thắp hương xong, Lý thái thái mới nói với Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử:
– Sau này nhớ đến thăm ta thường xuyên đó.
– Dạ.
Bà nói tiếp.
– Còn nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe, mau chóng sinh cho ta một đứa cháu.
Về điều này, Lý Đông Lượng nhanh miệng đáp lại:
– Bà nội yên tâm, việc này bà sẽ không phải đợi lâu đâu.
Vừa dứt lời, Lý Đông Lượng kéo lấy vai Hà Hoa Tử vào sát người mình khiến cô thấy xấu hổ đến đỏ hết mặt.
Hành lý của Hà Hoa Tử nhanh chóng được chuyển lên xe. Trước khi rời đi, cô không nỡ xa vòng tay của Lý thái thái, cũng không quên Hàn quản gia mấy tháng nay đã dành thời gian chỉ dạy mình. Khi chiếc xe dần mất hút khỏi mắt Lý thái thái, Hàn quản gia mới có thể mở miệng nói với bà:
– Thái thái, vẫn còn một người chưa giải quyết.
– Người đó sao? Cứ để tiểu tử này giải quyết.
Trên đường trở về, Lý Đông Lượng lúc đầu có chút ngượng, nhưng sau đó mới cất lời.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
– Hoa Tử, anh xin lỗi vì không đến Lý gia, cũng không gọi điện hỏi thăm em.
– Không sao! Tôi vốn cũng không trách anh, anh cũng là bị bà nội uy hiếp thôi.
Lý Đông Lượng nói tiếp.
– Anh xin lỗi vì hôm đó không nghe em giải thích.
Cô im lặng hồi lâu, tựa đầu vào phía sau ghế, hai mắt nhắm lại như muốn nghĩ ngơi, đáp lời:
– Chuyện qua rồi, bỏ đi.
Anh nhìn cô đầy biết ơn. Tay anh thầm lặng di chuyển, sau đó nắm lấy tay cô.
– Anh sẽ không bao giờ từ bỏ em, cũng xin em đừng từ bỏ anh.
Hà Hoa Tử không trả lời. Nhưng trong một thoáng, anh dường như thấy cô đang mỉm cười với vẻ mặt đồng ý về lời đề nghị của anh.