Buổi tối của một ngày nọ, Hà Hoa Tử trở về nhà sau một ngày dài đi gặp Du An Kỳ. Vừa đặt chân vào nhà, cô đã thoáng bất ngờ khi trong nhà không có ai. Dưới đất lại được trải dài bằng cánh hoa hồng và ánh nến như đang dẫn lối cho cô. Đi theo sự chỉ dẫn của chúng, cô đã đứng trước một bàn ăn thịnh soạn với ánh nến lấp lóe được đặt giữa bàn. Lý Đông Lượng từ đâu xuất hiện, ôm lấy Hoa Tử từ phía sau.
– Ôi, làm giật mình.
– Anh đợi em lâu rồi đó vợ à.
– Những thứ này là gì vậy?
Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Có vẻ Lý Đông Lượng rất coi trọng ngày hôm nay.
– Em quên rồi sao? Hôm nay là kỷ niệm nửa năm chúng ta kết hôn.
” Nửa năm kết hôn cũng phải làm kỷ niệm nữa sao? ” – Hoa Tử thầm nghĩ
Nói rồi, anh kéo Hoa Tử ngồi xuống ghế. Không biết Lý Đông Lượng đã mất bao lâu để làm buổi kỷ niệm này? Đúng là kỳ công! Hoa Tử đầy cảm thán. Anh đưa cho cô ly rượu có màu vàng nhạt, cả hai cùng nhau chạm ly rồi uống.
– Đây là rượu gì vậy?
Hoa Tử vừa nhấp môi, cô có chút kinh ngạc, không ngờ nó lại ngon như vậy. Vị rượu ngọt nhẹ, đi đến cổ họng vẫn còn chút cảm giác lưu luyến hương thơm của nó. Hơn nữa sau khi uống, cả người cảm thấy ấm lên hẳn. Thấy cô uống cạn ly rượu, anh lại nở nụ cười. Cô không sợ uống nhiều, mất đi ý thức, anh sẽ làm gì cô sao?
– Có ngon không?
Hoa Tử gật đầu không ngừng.
– Đây là loại rượu gì vậy? Tại sao trước giờ tôi lại không biết chứ? Của Pháp? Tây Ban Nha? Hay Đức?
Hoa Tử càng nói lại càng nôn nóng biết đáp án. Một con người thích uống rượu như cô sao trước giờ lại chưa từng thử loại cực phẩm này chứ?
Biết cô đang muốn biết câu trả lời, Lý Đông Lượng lại vô cùng thản nhiên. Anh trả lời bằng cách lắc đầu, sau đó nói:
– Đều không phải.
Đây là rượu của Trung Quốc, tên là Trúc Diệp Thanh.
– Trúc Diệp Thanh? Là rượu cổ sao?
– Đúng vậy.
Anh vừa nói dứt, cô lại lén lấy rượu đổ thêm vào ly nhưng lại bị anh phát hiện. Anh nắm lấy tay cô hòng ngăn lại.
– Rượu này em chỉ nên uống ít thôi.
– Oh.
Hà Hoa Tử lại giở gương mặt thất vọng mà đáp lại.
Lý Đông Lượng dùng điện thoại để bật một bài nhạc. Anh đặt điện thoại lên bàn xong liền cúi người, đưa tay ra mời cô:
– Vị phu nhân này, tôi có thể mời cô khiêu vũ một bài không?
Hoa Tử không thể không cười trước sự bày trò của anh. Cô đáp lại anh bằng cái nắm tay.
Giọng hát vang lên, cả hai cũng bước những bước khiêu vũ. Âm nhạc du dương, hai người lại kề bên nhau mà sánh bước.
– Em vẫn còn ngại sao?
– Có lẽ là do thường ngày ít gần gũi với anh.
Khi nhạc đến đoạn cuối cũng là cảnh Lý Đông Lượng đã lấy eo Hoa Tử, còn cô ngã người về sau. Đợi đến lúc cô không để ý, anh lại tóm lấy thời cơ mà hôn cô đầy say đắm. Do cả hai vừa uống rượu nên làm cho Hoa Tử bị mê hoặc.
Vừa hôn xong, Lý Đông Lượng đã vội bế lấy Hà Hoa Tử làm cô chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh đạp thẳng cửa phòng vì chẳng thể nào đợi được nữa. Do quá gấp gáp nên suýt nữa cửa phòng đã bị anh đá văng ra.
Từ lúc vào phòng đến khi Lý Đông Lượng đặt cô trên giường, đồ của hai người đã nhanh chóng nằm dưới sàn. Anh vội chiếm lấy cơ thể Hoa Tử nhưng lại bị cô ngăn lại.
Cô hỏi anh:
– Anh… có nhớ lúc trước tôi dặn gì không?
Anh từ từ nhớ lại.
Có một hôm Hà Hoa Tử với tâm trạng vui vẻ, tràn đầy năng lượng mà nói với anh rằng: Nếu sau này, mỗi lần anh ” muốn ” cô thì nhớ phải sử dụng biện pháp. Lý do là vì hiện tại cô chưa chuẩn bị tinh thần làm mẹ.
Nhớ ra, Lý Đông Lượng liền nói rồi kéo ngăn tủ ra.
– Anh có chuẩn bị rồi.
Anh mang ra 5 cái bsc, xé một cái, mang vào rồi đặt 4 cái còn lại trên bàn ở bên cạnh giường. Hà Hoa Tử cũng thắt mắc hỏi:
– Sao anh mua nhiều vậy? Để sau này không cần ra tiệm mua sao?
Lý Đông Lượng với gương mặt thản nhiên, giọng điệu không nhanh không chậm trả lời lại:
– Không! Năm cái này đều là dùng trong đêm nay.
Gì cơ?
Hoa Tử vừa trợn tròn mắt đã bị anh đâm mạnh vào.
Mấy tiếng sau, cả năm cái đều đã được Lý Đông Lượng sử dụng. Những tưởng mọi chuyện đã kết thúc, Hà Hoa Tử trộm thở phào nhẹ nhõm.
– Đồ cũng hết rồi, đêm nay đến đây thôi…
Hộc… hộc…
– Anh vẫn chưa thấy thỏa mãn.
Lý Đông Lượng đáp.
– Nhưng hết rồi!
– Vậy chúng ta không dùng đến nó nữa.
Gì chứ?
Vừa nói dứt, anh lại đâm cự long vào hoa huy*t của cô. Không những vậy, Lý Đông Lượng còn nói với cô bằng giọng đầy phấn khích, thỏa mãn.
– Quả nhiên là lần này sướng hơn năm lần trước.
Trong lúc đó, Hoa Tử lại thầm mắng anh trong lòng.
” Lý Đông Lượng chết tiệt!… “