Miếu Âm Hồn nằm không xa hang Tý Ngọ bao nhiêu nhưng chẳng bao giờ có người lai vãng đến đó vào ban ngày đừng nói chi đến đêm khuya canh vắng. Trước kia miếu Âm Hồn còn có ít người tới cúng bái, sau này xảy ra sự kiện Thần Hổ xuất hiện giữa ban ngày cắn chết khách chiêm bái thì hoàn toàn hương khói tiêu điều. Phía trước miếu có một khoảng đất trống rất rộng, đúng là địa điểm cho một cuộc gió tanh mưa máu sắp xảy ra.
Trời đêm tự nhiên trở gió mạnh hơn những ngày thường khiến từ xa Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn đã thấy được những ánh đuốc lập loè tạt ngang. Vị Bang chủ hừ trong cổ họng :
– Ta tưởng Thượng Dương động oai phong thế nào, hóa ra huy động cả đám lâu la tiểu tốt ra thị uy.
Công Tôn Chấn cùng ý nghĩ nên lẳng lặng gật đầu tán đồng. Ngờ đâu cả hai lướt tới gần một chút liền giật mình cười khổ. Hai bóng người ngồi xếp bằng giữa khoảng đất trống đương nhiên là Tây Vực song hung nhưng chung quanh không có ai khác.
Tất cả mấy chục ngọn đuốc vừa thấy ngoài xa được chế tạo một cái cán cắm sâu xuống đất. Nghe tiếng tà áo lất phất, Tây Vực song hung đồng loạt mở mắt ra, nhãn quang chói lọi như điện chớp :
– Nhị vị thật đúng giờ, không hổ là cao thủ Trung Nguyên thấy chết không sợ.
Cung Tào Nghiệp trước kia ở Hồng Lô Bình Đài sử dụng “Mạn Kinh Phiêu” oai chấn quần hùng thì bây giờ cũng vận toàn lực tung người lên cao, thân hình đảo nhẹ như lá khô rồi hạ xuống từ từ vô cùng đẹp mắt.
Vừa đúng lúc đó Công Tôn Chấn lướt tới cung tay trầm trầm đáp lễ :
– Không dám nhận lời khen, nhị vị là Tây Vực song hung?
Hỏi là do quen miệng thực ra chỉ nhìn hai gương mặt đen xám với bộ râu rậm cứng như rễ tre là đủ biết ngay không phải nhân vật Trung Nguyên. Chẳng biết do tự tạo hay vô tình mà tên nào cũng có mấy vết sẹo đỏ hỏn kéo ngang mặt khiến sự dữ tợn lộ hẳn ra ngoài. Một tên có vẻ già dặn hơn một chút lạnh lùng trả lời :
– Ta là Dương Hung, còn nghĩa đệ là Âm Hung. Các ngươi không cho người ngoài đi theo đấy chứ?
Cung Tào Nghiệp nổi hùng tâm tráng khí, cất tiếng cười khằng khặc :
– Lão mỗ cho rằng khác đấy, các ngươi là người Tây Vực, mới chính là người ngoài tại sao xâm phạm Trung Nguyên gây hấn?
Song hung đứng bật dậy như chiếc lò xo, rất tức giận vì luôn luôn mang mặc cảm man di mọi rợ. Dương Hung cũng rất giọng cười the thé trước khi trả lời :
– Các ngươi tưởng rằng chỉ có Trung Nguyên mới sản sinh nhân tài võ học hay sao.
Nói thực cho ngươi biết chúng ta hiện giờ chính thức là Tả Hữu Đại Tiên của Thượng Dương động đấy.
Công Tôn Chấn giả vờ giật mình :
– Thế ra Tả Hữu Đại Hung mà ta không biết. Chẳng hay người Tây Vực qui phục lão ác ma Trung Nguyên từ bao giờ thế nhĩ?
Tây Vực song hung không hiểu lời nói kháy của Công Tôn Chấn, kiêu ngạo gật đầu một cái :
– Đối với chúng ta thì hai chữ Đại Hung thích thú hơn Đại Tiên vô bổ, nếu không có lệnh phải giết hai ngươi bằng đuợc thì ta sẽ mời lão già hay ho này đi uống rượu cảm tạ đặt tên rồi đó.
Thấy chưa gì Tây Vực song hung đã nói trắng ra ý định sát nhân, Công Tôn Chấn tức đến râu tóc dựng ngược, quắc mắt nhìn không chớp :
– Được lắm, để xem ai sẽ chết trước nào. Ta báo trước, mắt thấy các ngươi nát thịt xương ta cũng không nhỏ lệ đâu.
Âm Hung từ nãy tới giờ chưa có dịp xen vào, cười khẩy một cái lạnh lùng đỡ lời :
– Hay ho gì bốn chữ Kiến Tử Vô Khốc mà cứ khoe khoang mãi.
Trong khi song phương bắt đầu trở giọng khích bác nhau, Bạch Thiếu Hồng ngấm ngầm luồn người sau một bụi cây nhìn ra. Trong bụng chàng hơi lo lắng bởi cự ly khoảng đất khá xa, lại ngăn cản bằng hàng rào đuốc lập lòe, vạn bất đắc dĩ rất khó tiếp trợ.
Chàng đang xoay chuyển đầu óc thì chợt nghe Công Tôn Chấn trầm trầm lên tiếng :
– Hay ho hay không, ngươi chưa đủ tư cách đâu, hãy gọi Đại Sát Ma Thần ra đây nói chuyện với Bang chủ ta đi.
Tây Vực song hung đứng sờ sờ ở đó lấy đâu ra Đại Sát Ma Thần để kêu gọi nhưng Bạch Thiếu Hồng khen thầm Công Tôn Chấn bởi vì lão dò hỏi rất khéo. Dương Hung sầm mặt quát lớn :
– Bên ngươi hai người ta có một đôi, cần gì tới Động chủ phải ra tay. Bây giờ từng cặp đấu hay xông vào một lượt thì nói ra đi.
Công Tôn Chấn dò hỏi không xong, ngấm ngầm lo ngại địch nhân kéo dài thời gian làm chuyện mờ ám nên liếc Cung Tào Nghiệp trước khi cười gằn :
– Giết loài sâu kiến chẳng cần thứ tự, hãy cùng lượt giao đấu tiện hơn.
Tây Vực song hung chợt ngửa mặt cười sằng sặc, âm thanh ghê rợn như ma kêu quỉ hú. Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn vội vàng vận công lực lên chờ đợi. Quả nhiên tiếng cười ma quái kia hạ thấp đã thấy thân ảnh Song hung thấp thoáng, chưởng lực chớp mắt theo bộ pháp cuồn cuộn bay tới. Cung Tào Nghiệp không dám khinh thường quát trầm “Giỏi lắm” rồi xuất phát chiêu “Lôi Động Chấn Thiên” ra đón đỡ chưởng lực của Dương Hung.
Song phương đều dùng dương cương nên chân khí chạm nhau phát ra âm thanh cực kỳ dữ dội.
Miếu Âm Hồn không có đá sỏi chỉ toàn nền đất, lập tức cát bụi xoáy lốc cuồn cuộn che lấp cả thân ảnh bốn tay cao thủ. Bởi vì đây là chiêu đầu để dọ dẫm công lực đối phương nên đôi bên đều không đánh tiếp, mau lẹ dựa vào phản chấn cách ly luôn.
Cung Tào Nghiệp ngầm rà xét kinh mạch thấy chẳng chỗ nào bế tắc mới liếc mắt nhìn Công Tôn Chấn. Lão đại hộ pháp biết ý cười dòn :
– Hà, tưởng Song hung ghê gớm thế nào, hóa ra Hàn Âm chưởng tầm thường mà thôi.
Câu nói này bao hàm ý báo cho Cung Tào Nghiệp biết Âm Hung sử dụng chân khí âm còn Dương Hung sử dụng hỏa dương chưởng.
Cung Tào Nghiệp đáp ứng cười khằng khặc lớn tiếng đáp :
– Hay lắm, thế thì qua mặt Liên Hoàng miên chưởng của Đại hộ pháp sao được. Hỏa Dương chưởng của lão ngoại bang thối tha cũng không làm gì được Chu Cáp Hắc Thần này đâu.
Thì vô tình Dương chọi Dương, Âm đối phó với Miên chưởng, kẻ tám lạng, người nửa cân rất xứng tay.
Dương Hung không hiểu ý địch nhân báo tin cho nhau, nghĩ là mình bị khinh thường nên cau mặt cười quái dị :
– Các ngươi đừng kiêu ngạo vội, chỉ vài chiêu nữa tha hồ mà cười với diêm vương.
Bản tánh Song hung cực kỳ độc ác, nên lời nói chưa dứt đã chia nhau ra tấn công liền.
Lần này song phương vận dụng mười thành công lực khiến chớp mắt miếu Âm Hồn biến ra một rừng sấm sét dậy đất. Những âm thanh của dương cương chạm vào nhau pha lẫn âm thanh trầm khô của Âm cực khiến cả một vùng đêm tối náo loạn.
Hầu như bụi đất mờ mịt che phủ toàn bộ, Bạch Thiếu Hồng không thể nhận ra từng chiêu từng thức. Chàng chỉ do âm vọng ước đoán thế trận quân bình thì yên tâm di chuyển một vòng để quan sát.
Bạch Thiếu Hồng nhận ra ngoài Tây Vực song hung, Thượng Dương động chẳng cắt cử thêm ai mai phục thì không vui, giật mình tự nghĩ :
– Biết đâu đúng như Thiên Quân lão nhân dự đoán, lúc này Đại Sát Ma Thần đang kéo toàn bộ thuộc hạ đến tổng đàn Hắc Chu bang uy hiếp.
Càng nghĩ chàng càng nản chí muốn rời bỏ hiện trường trở về ngay song như thế chẳng yên tâm tí nào. Sát khí tự nhiên nổi lên cuồn cuộn khiến đôi mắt bắn ra những tia lửa vô hình, gằn giọng tự nói với mình :
– Đã thế ta chẳng cần tai tiếng giang hồ, cứ mạnh tay xông vào đánh chết luôn Song hung rồi cả ba cấp tốc chạy về là tiện nhất.
Bạch Thiếu Hồng luôn luôn nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm rút khỏi giang hồ nên chẳng coi trọng thể diện bao nhiêu, gia dĩ nơi rừng hoang miếu vắng này có ai biết đâu mà sợ. Vì vậy chàng đề khí vượt qua nóc miếu luôn, chưa kịp nhìn kỹ thì đột nhiên Song hung cùng quát lớn một câu khác nhau :
– Hãy xem Phi lôi tinh đạn của ta mùi vị thế nào.
– Ma Hỏa hiển linh ngăn chặn kẻ tiếp trợ đi.
Thì ra Đại Sát Ma Thần và Tây Vực song hung đã thừa biết thế nào Bạch Thiếu Hồng cũng đi theo, lời nói bộc lộ rất rõ ràng.
Chàng toan quát trả, đột nhiên trước mắt chói lòa đầy màu sắc đỏ vàng rực cháy.
Thì ra lúc này Dương Hung mới sử dụng tới sự ảo diệu của Hỏa Dương chưởng. Những ngọn đuốc cắm chung quanh chính là cái mồi lửa để chân khí Cực dương của hắn bùng nổ thành bức tường nóng rực ngăn cản Bạch Thiếu Hồng.
Đồng thời Âm Hung nhanh tay bắn ra hai viên Phi lôi tinh đạn nhắm vào ngực Công Tôn Chấn lẫn Cung Tào Nghiệp, vừa cản trở họ công kích Dương Hung, vừa nhằm ý định hạ sát nếu cả hai kém tài.
Dù đã có sửa soạn trước, Công Tôn Chấn chưa kịp đeo Hắc Quỷ thủ vào hai tay thì hai viên phi lôi tinh đạn đã vi vu bay tới trước ngực, tốc độ mau lẹ vô cùng.
Công Tôn Chấn vội vàng quát lớn :
– Bang chủ hãy cẩn thận.
Lão đại hộ pháp hơi nghiêng người, uốn cổ tay tả chộp một cái cho thực chính xác. Viên phi lôi tinh đạn nóng như than hồng cứ rung động vo vo hoài nhưng nằm trong Hắc Quỷ Thủ chẳng đủ áp lực bùng nổ. Vì vậy Công Tôn Chấn thừa đủ thời gian ném vút nó ra ngoài, lão vận sức ném rất mạnh nên viên tinh đạn xuyên qua màn lửa bay thẳng ra ngoài mất dạng, chẳng biết nó có nổ hay không. Công Tôn Chấn chỉ chộp được một viên, riêng viên thứ hai nhắm người Cung Tào Nghiệp bay tới thì không sao bắt kịp.
Do đó nó còn cách người năm tấc thì đột nhiên nổ một cái chói mắt. Mấy chục viên đạn nhỏ bắn tỏa ra thành một chùm xanh lè, bao phủ toàn bộ thân hình Cung Tào Nghiệp trong chớp nhoáng. Lão Bang chủ có nghe Công Tôn Chấn hô hoán song tuổi cao sức yếu nên phản ứng chậm đi mất nửa giây, trước mắt đã thấy chói lòa nhãn quang và hơi nóng phủ tới. Tuy vậy không hổ danh Chu Cáp Hắc Thần, Cung Tào Nghiệp dùng một thân pháp kỳ lạ gọi là Lão Mộc Tồi Đảo, đột ngột ngã ngửa người xuống đất giống hệt cây khô bị trốc gốc.
Bình thường để đối phó với chưởng lực thân pháp Lão Mộc Tồi Đảo trăm lần không sai một bởi vì một phần nhờ vào sức đánh tới của chưởng lực, thân hình ngã sát đất mau lẹ không thể tưởng tượng được. Riêng trong trường hợp này, phi lôi tinh đạn có sức đẩy rất nhẹ nên Cung Tào Nghiệp không kịp tránh né hết mấy chục tia lửa lân tinh xanh lè. Lão Bang chủ chỉ thấy mắt mình chói đau vì mấy chục viên đạn bay vút qua rồi đùi phải đau nhức tột cùng, một viên thấp nhất đã đâm sâu vào da thịt.
Trong đời lăn lộn giang hồ, Cung Tào Nghiệp ít ra năm bảy lần trúng kiếm hoặc võ khí đối phương song có thấu tới xương cũng chẳng hề kêu la mất thể diện. Vậy mà lần này lão phải rú lên một tiếng thảm khốc thì đủ biết sự đau đớn tới mức nào.
Viên tiểu lân tinh vào trong da thịt lại còn kêu lên xèo xèo mấy tiếng nho nhỏ rồi bốc hẳn một lằn khói mới theo máu thoát ra ngoài, cực kỳ bá đạo. Sau tiếng rú đau nhức lại càng tăng thêm vì vậy Cung Tào Nghiệp lập tức ngã lăn ra đất lăn lộn rất thảm khốc.
Nói riêng về Bạch Thiếu Hồng, chàng bị màn lửa ngăn chặn thì ngẩn người trong tích tắc. Đầu óc linh mẫn của chàng nhận ra hai điều nguyên ủy của ma hỏa. Thứ nhất phải có tia lửa thực sự là những cây đuốc để làm mồi, thứ hai chưởng lực Hỏa Dương chưởng phải cô động đè ép lẫn nhau tới mức nóng bỏng cực độ, thì khi gặp tia lửa mới bùng nổ phát sinh màn lửa chói mắt này. Chàng không chậm trễ, tay trái sử dụng chiêu Thiên Hoàng Đoạt Mạng để chân khí biến thành một vòng tròn sắc bén phát ngang chân của mấy ngọn đuốc. Trong khi đó tay hữu dồn mười thành công lực xuất phát chiêu Trường Ba Lạc Nhạn đánh thẳng vào màn lửa.
Chiêu thức này bắt đầu bằng chữ Trường tức là chiêu thứ hai mươi tám, cuối cùng trong bài thơ Xuân Tứ nên lực đạo hùng hậu vô song. Nó lại toàn âm nên khắc chế hẳn hỏa dương chưởng của Dương Hung. Chỉ nghe một âm thanh cực kỳ dữ dội, không ra sấm cũng chẳng phải sét lập tức màn Ma hỏa của địch nhân bị xé rách làm đôi, tạt hẳn qua hai bên. Chớp mắt Ma hỏa cũng không tồn tại bởi vì vừa lúc đó chưởng lực “Thiên Hoàng Đoạt Mạng” cũng đã tiện đứt năm sáu ngọn đuốc, hất bắn nó bay đi xa mấy trượng.
Lửa đã tắt, lối vào rộng mở, chàng nhún chân dùng kinh công Nhãn Vô Quỷ Ảnh xẹt vào hiện trường, quát lớn :
– Ác ma chớ lộng hành.
Chẳng phải sợ lời hăm dọa này mà Tây Vực song hung dừng tay, hai ác ma rúng động đến tâm can sững sờ nhìn Bạch Thiếu Hồng không chớp mắt. Trong cuộc đời ác ma của bọn chúng, họ chưa bao giờ thấy ai phá rách được màn Ma Hỏa, nhất là người đó lại là một tiểu tử, lại chỉ sử dụng có một chiêu thôi.
Thấy Tây Vực song hung sững sờ, Bạch Thiếu Hồng quay sang Công Tôn Chấn nói mau :
– Tiền bối cắt luôn phần thịt bị cháy ngay đi, kẻo nó lay lan sang phần khác không tốt.
Công Tôn Chấn gật đầu nhanh lẹ nhảy vọt tới điểm vào huyệt cho Cung Tào Nghiệp bất động rồi rút trong người ra ngọn chủy thủ, bắt tay hành động.
Bạch Thiếu Hồng lạnh lùng xoay qua Tây Vực song hung gằn giọng nói to :
– Các ngươi tưởng rằng đất Trung Nguyên không có ai đủ tài trí hay sao mà dám lộng hành. Có giỏi thì cứ tiến lên nào.
Tây Vực song hung nhìn nhau gật đầu một cái rất bí mật, thong thả cất tiếng cười :
– Hai ta ở Côn Luân nghe đồn ngươi có võ công độc bá võ lâm thì không tâm phục tí nào. Bây giờ lần lượt chúng ta giao đấu thử xem lời đồn có thực hay không.
Bạch Thiếu Hồng nóng ruột như lửa đốt, gằn giọng khiêu khích ngay :
– Chậm lắm, chậm lắm. Hai người các ngươi cùng xông lên liên thủ thì may ra mới thắng nổi ta được.
Dương Hung chợt lắc đầu cười :
– Tiểu tử cao ngạo thật, đáng lẽ là như vậy nhưng riêng hôm nay ta muốn từng người tỉ thí mới học hỏi được sự cao siêu của ngươi. Vả lại Tây Vực song hung hợp bích đánh chết ngươi thì có hay ho gì đâu.
Bạch Thiếu Hồng có cảm giác Tây Vực song hung chậm chạp kéo dài thời gian nên quyết định tốc chiến tốc thắng luôn.
Chàng vận sức quát trầm :
– Hay lắm, tiếp chưởng đi, đây cũng là chưởng lực Dương cương đấy.
Đối với Song hung, chàng chẳng hề có tí nhân đạo nào, vì vậy lập tức vận mười thành công lực lên, song chưởng xuất phát cùng một chiêu Xuy viễn tích lịch. Một chiêu đã là dương cương huống gì hai tay cùng sử dụng một lúc nên chân khí cọ sát nhau bắn ra những tia sấm sét nho nhỏ lóa mắt, chưa tới nửa chừng đã phát xuất âm thanh ù ù rất kinh người.
Dương Hung không ngờ địch nhân thiếu niên còn hung dữ hơn mình, nói xong là ra tay liền, biến sắc đưa song chưởng ra đón đỡ.
Ba luồng chân khí toàn dương chạm nhau phát sinh ra một áp lực vô tiền khoáng hậu khó mà diễn tả nổi.
Thực sự có âm thanh nhưng phải là người ở xa mới nghe thấy còn năm nhân vật trong cuộc chỉ nhận được một âm vang mãnh liệt ù điếc cả tai. Cảm giác này chưa kịp nhận thức thì cuồng phong nổi lên hết sức hung bạo, đất cát cuốn xoáy vô cùng mù tịt.
Ngoài xa còn có lẫn tiếng răng rắc của mái ngói miếu Âm Hồn chấn động sắp sụp hẳn xuống. Khiến vôi cát còn mù mịt hơn nữa.
Trong đám hỗn độn kinh người đó chỉ nghe được tiếng rú tắc nghẹn của Dương Hung chứ không thấy thân hình của hắn bắn đi đường nào. Đến lúc đột ngột, có một âm thanh trầm đục, mọi người mới phát giác ra tên ác ma đã đập lưng vào vách miếu một cái thực mạnh. Thân hình của hắn ưỡn lên một cái, bàn tay còn chút cử động vừa đưa lên tỏ ý cầu cứu thì đột nhiên toàn bộ cái miếu chịu đựng không nổi chấn động, sụp đổ hẳn xuống, vùi lấp luôn thân hình dãy chết của hắn.
Thêm tiếng sầm vang lên, tung bụi mịt mù chẳng ai còn thấy gì con người Dương Hung. Miếu Âm Hồn trở thành nấm mồ vĩ đại chôn vùi một kẻ ác ma hung dữ.
Gần như Âm Hung lặng chết cả tâm trí vì diễn biến kinh hồn này, đôi mắt trân trối nhìn đống gạch vụn đến khi cát bụi lặng hẳn xuống mới giật mình xoay qua Bạch Thiếu Hồng.
Tuy sắc diện của Âm Hung xanh lè không còn giọt máu, nhãn quang của hắn vẫn đỏ lừ sát khí. Tiếc rằng chạm phải uy vũ phi phàm của Bạch Thiếu Hồng, sát khí này chợt tắt ngấm. Âm Hung run giọng nói :
– Tiểu tử… ngươi ác độc thật… Ta phải sống chết với ngươi để trả thù cho nghĩa huynh ta.
Bạch Thiếu Hồng dùng tới toàn lực để tốc chiến tốc thắng, thực sự chân khí chưa kịp bồi bổ sung mãn đầy đủ nên lợi dụng cơ hội trả lời luôn :
– Ngươi cho rằng ta ác độc, vậy hỏi rằng ngươi đã giết chóc bao nhiêu người thì có ác độc hay không? Vả lại đêm nay các ngươi chủ trương khiêu chiến thì còn than vãn gì nữa.
Âm Hung chợt sững mày nói một câu rất kỳ lạ :
– Được rồi, miệng lưỡi người Trung Nguyên khéo léo, ta chẳng cãi lại, chỉ biết rằng rốt cuộc rồi ngươi cũng sẽ táng mạng dưới tay ta, Động chủ mà thôi.
Bạch Thiếu Hồng nhíu mày hỏi gằn :
– Ta muốn táng mạng dưới tay Đại Sát Ma Thần ngay đêm nay, lão ác ma hèn hạ trốn lánh ở đâu thì kêu gọi ra đi.
Âm Hung coi Đại Sát Ma Thần như ân nhân, khó mà nghe lọt lời nhục mạ của chàng, nên quát lớn :
– Tiểu tử khốn nạn thực, ngươi biết Động chủ không có ở đây nên cả gan mạt sát.
Nói thực cho ngươi biết, giờ này Động chủ đã biến Hắc Chu bang thành bình địa rồi.
Không riêng Bạch Thiếu Hồng giật bắn người mà Công Tôn Chấn cũng nhảy dựng lên một cái :
– Thì ra là thế, thảo nào bọn ngươi cứ thủng thỉnh kéo dài thời gian.
Lão đại hộ pháp xoay qua Bạch Thiếu Hồng nhanh miệng hối thúc :
– Công tử hãy để ác ma đó cho lão, mau mau về tiếp trợ Thiên Quân lão nhân đi.
Bạch Thiếu Hồng còn nóng nảy gấp mấy lần song đầu óc tính toán rất mau, gằn giọng trả lời :
– Chưa chắc hắn đã giải quyết được Thiên Quân lão nhân trong thời gian ngắn như vậy. Sự thể đã lỡ rồi thì chúng ta trừ diệt nốt tên đại ác này cho tiện, chẳng mất bao giây phút đâu.
Lão quyết định rất nhậm lẹ gật đầu một cái là đề khí tung người lên cao. Thân hình còn đang lơ lửng đã quát lớn :
– Hay lắm, thi hành đi thôi.
Thực ra đúng là tác phong ngày xưa của tay sát tử nổi tiếng, có điều là bây giờ theo nẻo sáng đối phó với ác ma mà thôi. Dĩ nhiên Bạch Thiếu Hồng còn mau lẹ hơn nhiều, thấy Công Tôn Chấn uốn người chận đường rút lui của Âm Hung liền cấp tốc đẩy song chưởng ra. Chàng cũng vẫn giữ ý định tốc chiến tốc thắng nên chẳng cần để ý Âm Hung đón đỡ bằng chưởng lực âm hay dương. Tay tả dùng chiêu Thanh Âm Dục Sát, tay hữu xuất thủ Thanh Dương Cuồng Khả, khiến chưởng lực hợp bích thành một luồng di sơn bài đảo.
Da mặt Âm Hung đã xanh lại còn xanh hơn pha lẫn màu tai tái, bóng dáng tử thần. Ác ma hung hãn chia hai tay ra chống đỡ Công Tôn Chấn và Bạch Thiếu Hồng luôn chứ chẳng thèm tránh né. Đương nhiên tối nay, chàng hung hãn, càng mau chết, vì vậy âm thanh “ầm” vừa phát ra đã thấy thân hình Âm Hung bay ngược như diều giấy.
Tốc độ phản chấn của hai tay đại cao thủ mạnh tới mức đẩy bắn ác ma bay vút vào bóng tối mất dạng. Có lẽ cái chết tới quá mau, quá mạnh bạo nên tên ác ma không hề kêu rú được tiếng nào, vong mạng theo nghĩa huynh ngay tức khắc.
Bạch Thiếu Hồng thu thân khí về nói nhanh :
– Phiền đại hộ pháp dìu đỡ Bang chủ về sau, tại hạ phải đi trước một bước đây.
Công Tôn Chấn gật đầu hối thúc thêm :
– Công tử hãy đi mau, lão và Cung bang chủ chầm chậm một chút cũng không sao.
Lời nói chưa dứt hẳn thân ảnh Bạch Thiếu Hồng đã chớp động vụt vào bóng tối mất dạng.
Công Tôn Chấn chắc lưỡi khen thầm khinh công tuyệt thế của chàng, thở dài một cái :
– Chỉ mong chưa có sự gì đáng tiếc xảy ra nếu không võ lâm giang hồ tất xảy ra một trường máu tanh vì thiếu niên này mất.
Lão đại hộ pháp than thở xong ôm ngang người Cung Tào Nghiệp nhắm hướng Nhạc Dương chạy theo luôn. Thực ra lão Bang chủ bị vết thương không nặng lắm nhưng trúng vào chân khó mà di chuyển được, Công Tôn Chấn lại e sợ đau đớn tổn hại đến kinh mạch nên vẫn giữ nguyên tình trạng mê man cho tiện việc di chuyển.