Hồ Thiết Sanh vung tay như chớp điểm vào huyệt đạo Cổ Thương, lão liền ngã lăn ra đất, đoạn nói :
– Lý Anh, Hồ mỗ bằng lòng trao đổi, nhưng Hồ mỗ không tin thị.
Bạch Diêu Hồng cả kinh xen lời :
– Sanh ca làm sao có thể tin lời thị. Y thị đã có thể tuyệt tình với Cổ Thương, làm sao thủ tín với Sanh ca, Sanh ca đừng để mắc lừa.
Lý Anh đảo tròn mắt :
– Ngươi hãy yên tâm, bổn cô nương tuyệt đối giữ chữ tín, vì bổn cô nương hận thấu xương Bang chủ Thiên Nhất bang, phải cậy vào uy lực của Ma đao lấy mạng y thị Hồ Thiết Sanh trầm giọng :
– Thôi được, Hồ mỗ để Ma đao trên mặt đất, thị điểm huyệt Bạch Diêu Hồng và cũng để nàng trên đất, chúng ta cùng lúc lấy đao lấy người.
Lý Anh lại đảo tròn mắt :
– Cũng được.
Đoạn vung tay điểm huyệt Bạch Diêu Hồng, để nàng nằm dưới đất.
Hồ Thiết Sanh cũng để Ma đao xuống đất. Hai người đi về phía đối phương, Lý Anh đi đến bên Cổ Thương, vung chân đá nhẹ vào người lão, huyệt đạo của lão liền giải khai.
Hồ Thiết Sanh thấy vậy cả kinh, vội lướt đến bên Bạch Diêu Hồng, lẹ làng giải huyệt cho nàng.
Lúc này Lý Anh đã cầm Ma đao lên, Cổ Thương cũng đã đứng bật dậy, trầm giọng nói :
– Lý Anh, lão phu không ngờ ngươi độc ác thế này.
Lý Anh đã có Ma đao trong tay, chẳng chút ngán sợ, cười nói :
– Bây giờ biết cũng chẳng muộn.
– Lão phu muốn lấy mạng ngươi chẳng phải là chuyện khó khăn.
– Câu ấy nếu nói ra trước đây thì quả có lý, nhưng giờ thì…
Lý Anh vung đao lên, ánh đỏ tỏa sáng khắp phòng, trầm giọng nói tiếp :
– Cổ Thương, ngươi hãy thông minh một chút, hai ta cùng đứng về một phía họa may mới có thể an toàn rút lui, và có thể còn lấy lại được chút vốn liếng. Còn như ngươi chống lại bổn cô nương, e khó mà thoát thân khỏi đây.
Cổ Thương là người tinh ranh xảo quyệt, nhận thấy tình thế trước mắt qủa đúng là vậy, cũng đành ra mặt dạn mày dày ngậm miệng làm thinh.
Hồ Thiết Sanh cười lạnh lùng :
– Lý Anh, cuộc trao đổi giữa chúng ta đã xong, giờ Hồ mỗ phải ra tay đoạt đao đây.
Lý Anh cười khẩy :
– Bổn cô nương đang muốn thử ngọn đao này sắc bén đến mức nào, ngươi không sợ chết thì cứ việc động thủ.
Hồ Thiết Sanh cởi vỏ đao ra, co ngón tay búng nhẹ, liền vang lên tiếng coong rền rĩ, thầm khấn :
– Sư phụ trên trời cao linh thiêng, xin hãy phò hộ cho đồ nhi đoạt lại Ma đao để trừ hại cho giới võ lâm.
Lý Anh thấy chàng lấy vỏ đao làm binh khí, cười khinh miệt nói :
– Hồ Thiết Sanh, ngươi tưởng là vỏ đao lại có thể xuất hiện kỳ tích hay sao? Ngươi thật quá ấu trĩ.
Bạch Diêu Hồng lo lắng nói :
– Sanh ca, chúng ta lui đi thôi.
Lý Anh cười gằn :
– Lui đi đâu? Hãy thử bảo đao của bổn cô nương trước đã.
Đột nhiên, Cổ Thương nhanh như chớp vung tay, chộp lấy mạch môn cổ tay phải Lý Anh, trầm giọng quát :
– Lý Anh, buông tay mau.
Lý Anh cả kinh, biết nếu buông bảo đao, Cổ Thương rất có thể sẽ giết mình trước. Y thị tâm cơ hơn người, liền lẳng lơ nói :
– Cổ huynh nghĩ Lý Anh này là người bạc tình hay sao?
Cổ Thương cười khẩy :
– Ngươi khỏi phải lắm lời nữa.
– Cổ huynh lầm rồi, tiểu muội biết Hồ Thiết Sanh chắc chắn không dám hạ sát Cổ huynh vì sợ tiểu muội hạ sát Bạch Diêu Hồng, nên tiểu muội mới cố ý buông lời khích hắn đó thôi.
Cổ Thương trầm giọng nói :
– Lão phu tuyệt đối không tin, ngươi còn chưa mau buông tay ư?
Lý Anh nguýt lão một cái, õng ẹo nói :
– Cổ huynh đành lòng hạ thủ không?
Cổ Thương tiếp xúc với ánh mắt y thị, lòng bất giác xao động. Ma nữ này có sức quyến rũ đặc thù, Cổ Thương đã từng nếm mùi, không sao cưỡng lại được sự cám dỗ của y thị.
Lý Anh thấy Cổ Thương lộ vẻ do dự, liền tấn công tiếp :
– Nếu Cổ huynh mà đoạt lấy Ma đao, tiểu muội sẽ vĩnh viễn không màng đến Cổ huynh nữa, còn như Cổ huynh buông tay ra, rời khỏi lăng tẩm này, hai ta sẽ tìm một nơi kín đáo yên tĩnh, sống bên nhau trọn đời.
– Lão phu làm sao tin lời thị được?
Lý Anh nghiêm mặt :
– Cổ huynh không tin thì chẳng còn cách nào hơn. Thử nghĩ trong Thiên Nhất bang có biết bao người đeo đuổi theo tiểu muội, nhưng tiểu muội chỉ thân với mỗi mình Cổ huynh, vậy còn chưa đủ chứng minh tiểu muội yêu Cổ huynh hay sao?
Đoạn ném cho Cổ Thương một cái liếc mắt câu hồn nhiếp phách.
Cổ Thương đang phân vân do dự, Lý Anh giục :
– Buông tay mau, chả lẽ Cổ huynh không muốn…
Đồng thời đôi mắt câu hồn nhiếp phách nhìn Cổ Thương đăm đắm.
Cổ Thương thở dài :
– Thôi được, lão phu đành mạo hiểm thêm một lần nữa.
Đoạn liền buông tay, lui ra ba bước.
Lý Anh ngoảnh lại mỉm cười với lão :
– Vậy mới là người tốt của tiểu muội chứ. Cổ huynh hãy đứng sang bên trước, để tiểu muội lấy mạng tên tiểu tử này rồi hẵng tính.
Hồ Thiết Sanh lòng hết sức hồi hộp, không biết vỏ đao lần này có thể tái hiện kỳ tích hay không?
Lý Anh từ từ tiến tới nói :
– Tiểu tử, xem đao đây.
Chỉ thấy một làn sáng đỏ phủ chụp xuống đỉnh đầu, Hồ Thiết Sanh không dám dùng vỏ đao đón tiếp, lập tức thi triển Trung tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm.
Tuyệt học thi triển ra, Lý Anh tuy có bảo đao trong tay, nhất thời cũng không thể giành được ưu thế.
Lý Anh thấy Hồ Thiết Sanh công lực bất phàm, lớn tiếng nói :
– Cổ huynh, hãy bắt lấy ả nha đầu kia trước.
Cổ Thương là người không có chủ kiến, đâu có tình sư đồ, lập tức lao bổ vào Bạch Diêu Hồng.
Bạch Diêu Hồng quát :
– Sư phụ, hãy khoan.
Cổ Thương chững người đứng lại, trầm giọng hỏi :
– Ngươi có gì để nói nữa?
Bạch Diêu Hồng nghiêm giọng :
– Sư phụ danh liệt là Hắc Bạch tứ tuyệt, anh danh một đời có được chẳng dễ, xin đừng đồng lõa với nữ ma đầu này…
Cổ Thương tức giận quát :
– Im ngay, ngươi dám giáo huấn lão phu hả? Ngươi đã bội phản sư môn thì lão phu cũng chẳng còn tình nghĩa sư đồ gì nữa, lấy mạng ngươi trước rồi hẵng tính.
Bạch Diêu Hồng thản nhiên :
– Nếu đồ nhi là sư phụ thì đã thừa cơ thoát khỏi lăng tẩm này, phải biết là nhiều nhân vật bạch đạo hiện đang có mặt tại đây, nếu gặp phải, sư phụ khó thể bảo toàn tính mạng.
Cổ Thương giật mình :
– Họ là những ai?
– Văn Thân Dã Tẩu Tư Mã Ngưu, Động Đình Thần Quân Tề Cảnh Úy, Hắc Đao Khách, Thiên Đài Kỳ Si, Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ…
– Hắc hắc! Những người ấy lão phu chẳng ngán sợ…
– Tục ngữ có câu “hảo hớn không chống nổi đông người”, hơn nữa lại còn có hai vị cao nhân tuyệt thế sắp sửa đến đây.
Cổ Thương kinh hãi :
– Họ là ai?
– Phong Lôi Tẩu Lý Phụng Các và Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân.
Cổ Thương kinh hoàng thầm nhủ :
“Nếu hai người ấy cùng đến, quả tình là mình khó thể thoát thân, chi bằng sớm rời khỏi đây thì hơn”.
Nghĩ vậy nhưng vẫn thản nhiên nói :
– Ngươi tưởng lão phu sợ họ hay sao?
Bạch Diêu Hồng biết rõ lão trong lòng khiếp sợ, bèn nói :
– Tục ngữ có câu “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, tuy sư phụ có phần tàn ác với đồ nhi, nhưng đồ nhi vẫn không quên công ơn dưỡng dục, mong sư phụ hãy nghĩ suy cặn kẽ.
Lúc này Hồ Thiết Sanh đã thi triển Nội tam kiếm, vì chàng không dám để vỏ đao chạm vào Ma đao nên hết sức thất thế, hơn nữa võ công của Lý Anh cũng chẳng phải tầm thường, nên chàng thủ nhiều công ít.
Bạch Diêu Hồng giục :
– Sư phụ rời khỏi đây mau đi.
Cổ Thương ngụy biện.
– Không phải lão phu sợ họ, mà là đã nhìn thấy con người của Lý Anh, không dám ở bên y thị. Thôi được, lão phu đi đây.
Đoạn liền phóng đi ra ngoài, Bạch Diêu Hồng cươi thầm, khinh bỉ nói :
– Thì ra lão cũng là người lòng sói gan thỏ.
Bỗng Lý Anh lớn tiếng nói :
– Cổ Thương, ngươi dám bỏ đi trước hả?
Cổ Thương làm ngơ, loáng cái đã ra khỏi phòng.
Lý Anh thấy tình thế không ổn, toàn lực bổ ra mấy đao, chỉ nghe keng một tiếng, hai người cùng bật lùi năm sáu bước.
Lý Anh nhìn xuống, thấy ngọn Ma đao trong tay đã gãy mất phân nửa, bất giác sững sờ, vội tung mình ngược ra sau, phóng đi ra ngoài.
Hồ Thiết Sanh cũng kinh ngạc đến ngẩn người, quả nhiên lại xảy ra kỳ tích, vỏ đao vẫn lợi hại hơn Ma đao.
Chàng thấy Lý Anh bỏ chạy, liền quát to :
– Chạy đâu cho thoát?
Đồng thời tung mình đuổi theo.
Lý Anh trở tay ném ra một vệt sáng đỏ quát :
– Hãy đỡ.
Hồ Thiết Sanh vội lách tránh, Lý Anh đã ra khỏi phòng.
Hồ Thiết Sanh vừa định đuổi theo, Bạch Diêu Hồng vội nói :
– Sanh ca khỏi phải đuổi theo, hẳn là họ không dám ở lại trong lăng tẩm này, chúng ta hãy tiếp tục tìm kiếm lối ra thì hơn.
Nàng vừa dứt lời, bỗng nghe một giọng sắc lạnh từ phía sau vang lên :
– Đưa đây.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng giật mình quay phắt lại, chỉ thấy hai người bịt mặt đang đứng sóng vai cách họ chừng ba trượng. Trong số có một người chính là Phó bang chủ Thiên Nhất bang, còn người đàn ông thì mới gặp lần đầu, nhưng Hồ Thiết Sanh biết hẳn là sư huynh của nữ nhân bịt mặt.
Người đàn ông bịt mặt với giọng như quỷ hú nói :
– Chính là tiểu tử này ư?
Nữ nhân bịt mặt gật đầu :
– Không sai, chính hắn, Ma đao đang ở trong tay hắn.
– Ngay cả một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng không dẹp nổi, vậy mà cũng dám sáng lập bang giáo.
– Cứ mỗi lần sắp bắt được hắn thì lại có cao thủ xuất hiện, nên mới bị y đào thoát, tiểu muội rất lấy làm xấu hổ.
– Lấy làm xấu hổ là xong ư?
– Tiểu muội xin chịu tội với sư huynh.
– Lui ra.
Người đàn ông bịt mặt nói năng rất hống hách, không hề giống giọng điệu của sư huynh đối với sư muội.
Nữ nhân bịt mặt cuồng ngạo dường nào, nhưng không dám cãi lời, lẳng lặng lui ra sau ba bước.
Người đàn ông bịt mặt cười lạnh lùng nói :
– Tiểu tử, lão phu để cho ngươi chém một đao.
Hồ Thiết Sanh sửng sốt :
– Hồ mỗ không bao giờ ra tay đả thương một người không hoàn thủ.
Người đàn ông bịt mặt cười khẩy :
– Ngươi tưởng là có thể đả thương lão phu ư?
– Ngọn đao này cực kỳ sắc bén, dù là sắt thép cũng không dám tự phụ đến vậy.
– Lão phu sống đến chán ngấy rồi, ngươi cứ chém một đao thử xem?
Hồ Thiết Sanh lớn tiếng :
– Chả lẽ tôn giá đứng yên để cho Hồ mỗ chém ư?
– Đúng vậy, nếu lão phu mà hoàn thủ là ngươi táng mạng ngay.
Hồ Thiết Sanh kinh hãi, thầm nhủ :
“Cao thủ tuyệt thế như sư tổ và Bạch tiền bối cũng chưa dám đứng yên cho kẻ khác đâm chém, huống hồ lại là một bảo đao, chả lẽ người này biết tà thuật hay sao?”
Người đàn ông bịt mặt lại cười khẩy nói :
– Theo như lão phu biết, con trai của Lạc Kỳ là Lạc Dật hết sức can đảm, đã giành được nhã hiệu Vô Sao Kiếm, hẳn đồ tôn của lão không phải là kẻ gan bé như chuột.
Hồ Thiết Sanh nghe đối phương ngợi khen sư tổ và sư phụ, bất giác hào khí bừng dậy, cười to nói :
– Tôn giá xem trọng bổn môn như vậy, chứng tỏ không phải là người cuồng ngạo, Hồ Thiết Sanh này tuy xuất đạo chưa lâu, nhưng cũng biết giới võ lâm trọng nhất là võ đức, tôn giá hào khí thế này, nếu tại hạ từ chối đâm ra có ý khinh thường trưởng bối, tôn giá hãy chuẩn bị.
Người đàn ông bịt mặt trầm giọng :
– Ngươi còn nhỏ tuổi mà thật lắm trò, theo ngươi thì vậy là chiếm phần lợi thế, nhưng theo lão phu thì khác hẳn…
– Tôn giá đã cho là tại hạ chiếm phần lợi thế, vậy thì tại hạ xin cáo từ.
Hồ Thiết Sanh ôm quyền thi lễ, nắm tay Bạch Diêu Hồng quay người bỏ đi.
Người bịt mặt cười khẩy :
– Tiểu tử, quay lại ngay. Ngươi tưởng có thể chạy thoát được sao?
Hồ Thiết Sanh trầm giọng :
– Tôn giá nói mà không giữ lời, lớn tuổi mà không biết tự trọng, tại hạ không dám tin lời tôn giá.
– Ngươi dám sỉ nhục lão phu hả?
Hồ Thiết Sanh lớn tiếng :
– Tôn giá muốn tại hạ chém vào đâu?
– Đao phủ khi giết người chém vào đâu?
Hồ Thiết Sanh sửng sốt :
– Chả lẽ chém vào cổ ư?
– Chỉ có để cho ngươi chém vào cổ thì mới có thể khiến ngươi tâm phục khẩu phục.
Đoạn liền khom người, vươn dài cổ ra.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng bán tín bán nghi nhìn nhau, Hồ Thiết Sanh hất hàm, ra ý bảo nàng ra ngoài cửa đứng, vạn nhất mình bất định, nàng hãy mau đào tẩu.
Bạch Diêu Hồng đâu chịu nghe theo, vẫn đứng yên tại chỗ.
Hồ Thiết Sanh thấy vậy cũng chẳng biết sao hơn, đành vung đao quát :
– Tôn giá, hãy chuẩn bị.
Dứt lời đã toàn lực bổ xuống, chỉ nghe keng một tiếng, Ma đao bị bật lên cao, hổ khẩu nóng ra, Ma đao suýt vuột khỏi tay.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng cùng bật lên một tiếng thảng thốt, lùi sau ba bước, trên cổ người bịt mặt hiện ra một vệt trắng, chỉ chốc lát đã tan biến, người bịt mặt ngửa mặt cười vang.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng kinh tâm động phách, biết người này nếu không phải bàng môn tả đạo thì công lực của lão cao đến mức không sao đo lường được.
Người bịt mặt lạnh lùng quát :
– Tiểu tử, hãy ngoan ngõan dâng ra Ma đao đi thôi.
Đột nhiên, một chuỗi cười to từ ngoài cửa vọng vào nói :
– Giết chó đâu cần phải dùng đến dao mổ trâu. Lão phu chẳng tin Đồ Ngưu đao không chém đứt nổi đầu chó.
Dứt tiếng, chỉ thấy Bạch Long Xuyên hai tay chắp sau lưng ung dung đi vào.
Hai người bịt mặt cùng giật mình lùi sau một bước, người đàn ông trầm giọng nói :
– Bạch Long Xuyên, ngươi có muốn thử không?
Bạch Long Xuyên cười khẩy :
– Lão phu muốn chém đứt đầu chó của ngươi đâu cần phải nhờ đến Đồ Ngưu đao, mà chỉ bằng vào Ma già của lão phu cũng đủ khiến đầu chó của ngươi rơi xuống đất, ngươi dám thử không?
Người đàn ông bịt mặt cười khẩy :
– Ngươi chớ tự kiêu tự đại, hiện đường lui của các ngươi đã đứt, hẳn ngươi phải chôn cùng với Minh Đế rồi.
Bạch Long Xuyên thản nhiên :
– Bằng vào huynh muội hai người mà dám buông lời khoác lác như vậy ư? Nào, hai người hãy liên thủ thử xem.
Người đàn ông bịt mặt cười khẩy :
– Muốn lấy mạng ngươi, hà tất hai người liên thủ, một mình lão phu cũng đủ rồi.
Đoạn từ trong tay áo lấy ra một đôi Lưu Tinh thủ cỡ nắm tay, hình dạng như bàn tay người, năm ngón ánh bạc lấp lánh.
Hồ Thiết Sanh chợt hiểu ra, quay sang Bạch Diêu Hồng nói :
– Hẳn muội đã biết người này là ai rồi phải không?
Bạch Diêu Hồng lắc đầu :
– Tiểu muội vẫn chưa biết.
– Lão chính là Kim Bột (cổ) Ngân Thủ Hùng Côn, thủ đồ của Thiết Ông Xung.
Bạch Diêu Hồng sửng sốt :
– Thảo nào cổ lão không sợ bảo đao.
– Thật ra trên cổ lão có vật bảo hộ, chẳng có gì lạ, có điều tuyệt kỹ Lưu Tinh thủ của lão rất lợi hại.
– Nữ nhân bịt mặt này đã là sư muội của Hùng Côn, Sanh ca hẳn biết bà ta là ai phải không?
Hồ Thiết Sanh lắc đầu :
– Sanh ca không nghe nói Thiết Ông Xung có nữ đồ, chẳng biết bà ta là ai?
Lúc này Bạch Long Xuyên đưa Ma già ngang ngực nói :
– Hùng Côn, lão phu nhường ngươi ba chiêu rồi mới hoàn thủ.
Nữ nhân bịt mặt tức giận, buông tiếng quát vang, tung mình lao tới.
Hồ Thiết Sanh cười khẩy :
– Thân phận là chủ một bang phái thì ra cũng chỉ biết cậy đông thủ thắng.
Đồng thời Ma đao trong tay vung lên cản y thị lại, thi triển Truy Hồn thập tam đao giao chiến với mụ.
Kim Bột Ngân Thủ cũng tung Lưu Tinh thủ ra, hệt như sao xẹt, nhắm vào mặt Bạch Long Xuyên, một cái khác bay vòng trong tay, sẵn sàng tung ra.
Lưu Tinh thủ là một loại binh khí ngoại môn, dây nối dài hơn hai trượng, tuy thuộc loại binh khí nhuyễn, nhưng uy lực hung mãnh, công lực kém không sử dụng được.
Bạch Long Xuyên vừa lách người tránh khỏi, một Lưu Tinh thủ khác đã bay vút đến hạ bàn. Bạch Long Xuyên tung mình lên cao hơn trượng, ung dung tránh khỏi.
Nhưng ngay khi Bạch Long Xuyên người đang trên không, Lưu Tinh thủ thứ nhất đột nhiên năm ngón vươn ra, móng nhọn mỗi ngón đều dài hơn tấc, chỉ nghe tiếng rít gió ghê rợn, năm chiếc móng tay bay ra nhanh như chớp.
Bạch Diêu Hồng kêu lên một tiếng thảng thốt, chỉ thấy Bạch Long Xuyên bỗng lộn người, đầu dưới chân trên, tay cầm Ma già đưa lên môi hít mạnh, liền nghe choang choang mấy tiếng, năm chiếc móng tay sắc nhọn đã dính chặt vào đầu Ma già.
Bạch Long Xuyên nhẹ nhàng hạ xuống đất, nghiêm giọng nói :
– Hùng Côn, ba chiêu đã qua, lão phu không muốn hơn thua với ngươi. Còn về việc sư huynh muội ngươi bôi bác danh dự của lão phu và Lạc Kỳ, lão phu hai người sẽ tính toán với Thiết Ông Xung.
Kim Bột Ngân Thủ thấy đối phương đã phá Lạc Anh Giáp của mình, lòng thầm kinh hãi, biết trong những năm qua võ công của Bạch Long Xuyên đã tinh tiến hơn rất nhiều, càng thêm không dám khinh suất, buông tiếng quát vang, hai Lưu Tinh thủ cùng lúc tung ra, kình phong rít lên vang dội, và mười vệt sáng bạc lại như tia chớp bay ra.
Thì ra móng nhọn trên mười ngón Lưu Tinh thủ vô cùng vô tận, cùng lúc bay ra hệt như một làn mưa tuyết.
Bạch Long Xuyên cũng không dám khinh suất, ngọn Ma già trong tay vung lên thành vô số vòng sáng đen, đón lấy Lạc Anh Giáp, chỉ nghe tiếng keng keng liên hồi, những mảnh bạc lả tả rơi xuống đất.
Nhưng Lưu Tinh thủ vẫn không ngừng bắn ra Lạc Anh Giáp, và đôi Lưu Tinh thủ của Kim Bột Ngân Thủ lại biến chuyển khôn lường, Bạch Long Xuyên trong nhất thời cũng chưa giành được thế thượng phong.
Hồ Thiết Sanh có Ma đao trong tay hệt như hổ dữ xổ chuồng, tột cùng uy mãnh, lúc thì thi triển Truy Hồn thập tam đao, lúc thì thi triển Phong Lôi bát cước, lúc lại thi triển Thánh Giả Chi Kiếm.
Trăm chiêu qua đi, y phục của nữ nhân bịt mặt đã bị chém rách hai đường, lộ ra làn da trắng nõn.
Hồ Thiết Sanh lòng tin càng tăng cao, thi triển Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm, liền tức ánh đỏ tỏa rộng, đúng là tuyệt học phối hợp với bảo đao, uy lực cực kỳ hung hãn, áp đảo nữ nhân bịt mặt thoái lui lia lịa.
Bỗng soạt một tiếng, ngực áo nữ nhân bịt mặt lại bị chém rách một đường dài.
Liền theo đó Hồ Thiết Sanh toàn lực thi triển chiêu cuối cùng của Nội tam kiếm, ánh đao đỏ rực như lửa, hàn khí buốt xương, ngay cả Bạch Diêu Hồng cũng bất giác rùng mình.
Cùng lúc, Hồ Thiết Sanh thi triển Phong Lôi bát cước, tay trái với chiêu kỳ học do Dư Mộng Chân truyền dạy chộp vào khăn che mặt của nữ nhân bịt mặt.
Nữ nhân bịt mặt y phục bị rách mấy chỗ vốn đã cuống quýt, không sao tránh được, chỉ nghe soạt một tiếng, khăn che mặt rơi xuống, mặt thật lộ ra.
Hai người bốn mắt chạm nhau, cùng sửng sốt lùi sau ba bước, đứng thừ tại chỗ.
Hồ Thiết Sanh cơ hồ không dám tin vào mắt mình, chỉ thấy đối phương tóc búi cao như chiếc chậu bạc, ánh mắt uy nghiêm, mũi thẳng môi đào, chỉ có điều hai hàng mày liễu chếch lên, ngập đầy sát khí.
Hồ Thiết Sanh ấp úng :
– Bà… thật ra là ai?
Nữ nhân ấy nghiến răng, mắt rực lửa căm thù :
– Tiểu tử, hôm nay lão thân quyết không nương tay nữa.
Đoạn cất bước từ từ tiến tới, Bạch Long Xuyên ha hả cười to, vừa động thủ, vừa nói :
– Tiểu tử, ngươi không ngờ y thị còn trẻ tuổi như vậy phải không? Y thị chính là Vi Ngọc Cầm đấy.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng sửng sốt thoái lui :
– Chả lẽ đây là Từ Tâm Bồ Tát Vi Ngọc Cầm tiền bối ư?
Vi Ngọc Cầm giọng sắc lạnh :
– Không sai, tiểu tử nạp mạng đây.
Hồ Thiết Sanh thoáng phân thần, vội vàng vung chưởng đón tiếp, chỉ cảm thấy chưởng lực đối phương mạnh khôn tả, bị đẩy lùi ba bước dài.
Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói :
– Tiền bối, khoan hãy động thủ, vãn bối có điều cần nói?
Vi Ngọc Cầm gằn giọng :
– Nói mau đi, rồi lão thân đưa ngươi đi gặp sư phụ Lạc Dật của ngươi.
– Tiền bối có ngoại hiệu là Từ Tâm Bồ Tát, chứng tỏ khi xưa hiệp danh lừng lẫy, cả võ lâm cùng kính ngưỡng, chẳng hay vì lẽ gì tiền bối lại trở nên…
Vi Ngọc Cầm cười lạnh lùng ngắt lời :
– Nói ra ngươi cũng chẳng hiểu, xem chiêu.
Lại là một chiêu kỳ học, Hồ Thiết Sanh lách sang bên một bước vẫn bị chưởng kình xô đến người bị loạng choạng tức giận nói :
– Tiền bối đừng tưởng Hồ Thiết Sanh này khiếp sợ, chẳng qua…
Chưa kịp dứt lời, chưởng lực của Vi Ngọc Cầm lại đã ập đến, chàng đành toàn lực thi triển Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm ứng phó.
Nhưng Vi Ngọc Cầm đã động sát cơ, mỗi lần tung ra một chưởng đều khiến gian nhà rung chuyển, đá vụn văng bay tứ tán.
Hồ Thiết Sanh toàn lực ứng phó cũng chỉ có thể giữ được tình thế tạm thời chưa bại, Bạch Diêu Hồng lẳng lặng lao đến, thi triển Phong Lôi bát cước tới tấp tấn công.
Bỗng nghe keng một tiếng, Ma già chạm nhau với Lưu Tinh thủ, Lưu Tinh thủ bật bay trở về, Kim Bột Ngân Thủ lùi sau một bước.
Bạch Long Xuyên trầm giọng :
– Ngươi hãy tiếp lão phu thêm hai chiêu nữa.
Đoạn lại nghe keng keng hai tiếng, Hùng Côn lại lùi sau một bước dài.
Bỗng Hùng Côn quát to :
– Lui.
Lúc này y đang đứng ngay cửa, Lưu Tinh thủ bắn ra mấy mươi vệt sáng bạc, tung mình ra ngoài, Vi Ngọc Cầm cũng toàn lực tung ra một chưởng, tung mình theo sau.
Bạch Long Xuyên vội nói :
– Hai ngươi hãy theo lão phu.
Rồi liền tung mình đuổi theo, Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng ra đến bên ngoài, chỉ thấy nhà cửa ngang dọc, không biết họ đã chạy vào cửa nào.
Hồ Thiết Sanh tung mình đến một đầu hành lang, đưa mắt nhìn, không có lối ra lại tung mình đến đầu kia, vẫn không có lối ra.
Bỗng khói mù từ trong những cửa ngõ bốn phía ngùn ngụt bốc ra, hai người cả kinh. Hồ Thiết Sanh vội bồng Bạch Diêu Hồng phóng vào một cửa nhỏ.
Đây là một gian nhà nhỏ có cửa sau, ra khỏi cửa sau lại là một hành lang dài, khói mù chẳng rõ từ đâu bốc ra, dần không còn mở mắt ra được nữa.
Hồ Thiết Sanh bồng Bạch Diêu Hồng trên tay càn bừa phóng đi, thầm nhủ :
“Phen này thì chết thật rồi”.
Bạch Diêu Hồng bỗng nói :
– Sanh ca, chúng ta hãy thử nữa xem, không chừng có thể tìm được lối ra cũng nên. Lăng mộ này được bố trí theo kỳ môn dị trận, rất tiếc là chúng ta không thạo về môn này.
Hai người đi qua hết gian nhà này đến gian nhà khác vẫn không tìm thấy lối ra, thậm chí cả lối đến khi nãy cũng lạc mất.