Ma Kiếm Lục

Chương 19 - Đại Nạn Bất Tử, Xảo Đắc Thiên Niên Đan

trước
tiếp

Yêu Hồ dùng tay trái bóp miệng Liễu Dật, nhẹ nhàng thổi vào miệng Liễu Dật một đạo bạch khí, chỉ thấy trong đó có một quả cầu bạch sắc chầm chậm trôi dần, trôi dần, cuối cùng tan biến trong miệng Liễu Dật. Ngay lúc đó, bỗng phát sinh một sự việc kì quái, chỉ thấy sắc diện Liễu Dật từ từ khôi phục lại vẻ hồng nhuận, thân thể đã có chút phản ứng, hai bàn tay khẽ nhúc nhích. Thập Kiệt Nhất hai mắt sáng bừng, lấy lại tinh thần, hô lớn: “Lão đại… lão đại, huynh không sao rồi. Nhanh, mở mắt ra nhìn Thập Kiệt Nhất đi!” Tựa hồ Liễu Dật nghe được tiếng gọi của Thập Kiệt Nhất, chầm chậm mở mắt, hai tay yếu ớt đưa lên, thều thào nói: “Ta có phải đang nằm mơ không? Chắc chắn là nằm mơ rồi, thân thể ta hình như có gì đó khác lạ lắm.” Thập Kiệt Nhất kích động nói: “Lão đại, không phải là mộng, không phải mộng, là thực đó.” Liễu Dật lắc lắc đầu, chợt nhìn thấy Yêu Hồ, thân thể ả dường như cũng đã phát sinh biến hóa, trong khoảnh khắc biến thành già lão, nếp nhăn nhanh chóng hiện lên đầy mặt, thân hình run rẩy như sắp hiện nguyên hình, mái tóc đen dài biến thành bạc trắng, ánh mắt không còn toát lên sự tươi trẻ, ngược lại chỉ còn vẻ già lão, vô lực. Liễu Dật hoang mang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi làm sao vậy?” Yêu Hồ khẽ mỉm cười, đoạn thều thào nói: “Ta chỉ là dùng nội đan tu hành truyền cho công tử, giúp công tử tái sinh.” Liễu Dật lại hỏi: “Còn ngươi thì sao? Ngươi tại sao lại biến thành thế này?”

Yêu Hồ đáp: “Loài yêu chúng ta khi tu luyện, sinh mệnh toàn bộ nằm trong nội đan, nếu như không có nội đan, chúng ta có thể chết ngay lập tức.” Liễu Dật ngồi dậy, vội vã hỏi: “Sao ngươi khờ khạo vậy, tại sao lại muốn cứu ta?” Yêu Hồ yếu ớt lắc đầu: “Không phải, ta không khờ khạo. Liễu công tử là người tốt, không thể chết được. Còn ta trái tim đã chết rồi, ta hoàn toàn không còn tìm được lý do gì để tiếp tục sống. Vì vậy, ta còn muốn đa tạ công tử, là công tử đã cho ta câu trả lời, nếu như thế gian này thật sự không dung nạp chúng ta, thì hãy để chúng ta tách ra, có thể như vậy chúng ta sẽ hạnh phúc hơn.” Liễu Dật còn nói gì được nữa? Mà cũng còn có gì để mà nói nữa đây? Có lẽ, bản thân y cũng thường nghĩ tới tất cả đều không đúng, thời kỳ loạn lạc này, cái gì là đúng, cái gì là sai? Yêu quái thì không thể đúng sao? Là người thì nhất định đúng sao? Yêu Hồ tiếp tục nói: “Có lẽ lần này, chúng ta nhất định sẽ trầm luân trong bể khổ, đã làm bao nhiêu điều sai trái không thể bù đắp lại, ta cũng chẳng dám yêu cầu điều gì. Hy vọng duy nhất của ta là tại mười tám tầng địa ngục có thể nhìn thấy tướng công, thì dù có cực khổ đến đâu ta cũng vui lòng.” Dần dần, giọng Yêu Hồ càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng yếu ớt. Liễu Dật an ủi: “Nếu như ngươi đã có lòng hối cải, nhất định sẽ gặp lại được tình lang, nhưng không nhất định là gặp nhau tại địa ngục, biết đâu hai ngươi sẽ tái ngộ tại chốn Tây Phương cực lạc, cửa Phật luôn mở rộng, chẳng lẽ lại không thu nhận được hai người bọn ngươi sao?” Yêu Hồ gật đầu cười buồn, ánh mắt bỗng biến thành trống rỗng vô thần, yếu ớt nói: “Ta cảm thấy nhẹ nhẹ lâng lâng rồi, ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi một lúc.” Đoạn ả gượng người trở dậy, hướng về phía thi thể Hắc Hùng, chầm chầm đi tới, khoảng cách mỗi lúc một gần, thân thể mỗi lúc một hư nhược, cuối cùng cũng ngã gục vào lòng Hắc Hùng. Mặc dù Yêu Hồ không phải là do Liễu Dật giết, nhưng cũng vì hắn mà chết, hắn không khỏi cảm thấy có chút cảm thán, lắc đầu thở dài: “Thường Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc, đêm đêm tỏ lòng. Nếu đã sớm biết là thế này, hà tất khi xưa…” Liễu Dật quệt vết máu tươi bên khoé miệng, rồi quay sang phía Thập Kiệt Nhất nói: “Chúng ta hãy chôn cả hai bọn họ chung một chỗ.” Thập Kiệt Nhất gật đầu vâng lời, ba người hợp sức, cuối cùng cũng đắp xong được ngôi mộ cho cả hai ở bên ngoài sơn động, lập cho Hồ Ly cùng với Hắc Hùng chung một tấm mộc bia.

Liễu Dật ngẩng mặt nhìn trời, thấy mặt trời sắp mọc, nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi. Đầu tiên đến Phong Đà Động, thời gian không còn nhiều nữa rồi. Đại Đao Vương, chúng ta phải nhanh chân lên, có thể đến nơi vào đầu giờ chiều.” Đại Đao Vương tính toán một lúc, trong vòng ba canh giờ, nếu như đi nhanh, thì có thể được. Gã gật đầu nói: “Nếu như chúng ta có thể đi nhanh như đã nói, thì chắc là có thể.” Liễu Dật gật đầu nói: “Chúng ta xuất phát thôi!” Nói xong liền xăm xăm nhằm phía trước mà đi. Liễu Dật sau khi thoát chết, bỗng cảm thấy thân thể như nhẹ bỗng, đi bộ hầu như không tốn một chút khí lực nào, càng đi càng nhanh. Những sự kỳ dị này, ngay cả bản thân gã cũng không biết giải thích thế nào. Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương đi phía sau thấy vậy lấy làm lạ lắm, Liễu Dật chưa từng học qua võ công mà, tại sao mới bắt đầu đi đã đi nhanh như vậy? Thập Kiệt Nhất thì còn khả dĩ có thể theo kịp, chứ Đại Đao Vương thì hết chịu nổi, đi theo được một lúc, gã hổn hển nói lớn: “Liễu công tử, đi chậm lại một chút, ngươi đi nhanh như vậy, sẽ chết người đấy.” Liễu Dật chậm bước, quay lại nhìn hai gã, ngạc nhiên hỏi: “Ta có đi nhanh sao? Ta thì lại cảm thấy hai ngươi đi rất chậm.” Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương ngớ người nhìn nhau lắc đầu, Đại Đao Vương nói: “Liễu công tử, tại sơn động lúc trước đã phát sinh ra chuyện gì, công tử có thể kể lại cho bọn ta được không? Bao nhiêu việc xảy ra khiến ta chẳng hiểu gì cả, trở nên hồ đồ rồi.” Thập Kiệt Nhất cũng gật đầu phụ họa: “Phải đó, phải đó! Lão đại, đã phát sinh ra chuyện gì vậy? Tai sao huynh lại giúp con yêu quái đó thoát khỏi quyền của đệ?” Liễu Dật nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không sẽ tốn nhiều thời gian.” Hai người gật đầu đồng ý, Đại Đao Vương lại nói: “Phiền công tử đi chậm lại một chút, nếu không chúng tôi sẽ không theo kịp.” Liễu Dật gật đầu, và cứ như vậy, một mặt vừa đi, một mặt vừa kể lại mọi việc đã xảy đến với mình, hai người trố mắt lắng nghe, tưởng như tự mình chứng kiến sự tình trong sơn động. Đại Đao Vương nghe xong, kích động nói: “Sớm nghe nói Giang Nam có nhiều tài tử, nhưng Đại Đao Vương ta trước đây vẫn không tin là tài tử có thể dùng vào việc gì tại giang hồ, không ngờ hôm nay công tử lại cho Đại Đao Vương ta mở rộng tầm nhìn.”

Thập Nhất Kiệt khoái trá cười nói: “Ngươi còn phải học hỏi nhiều, lão đại ta còn biết bao nhiêu chuyện khác nữa kia.” Lúc này, Liễu Dất bỗng nhiên đi chậm lại. Không biết tại sao, cảm giác toàn thân đau đớn, nhưng không phải là kiểu đau như lúc vừa rồi thụ thương, toàn thân lúc thì cảm thấy lạnh giá như ở trong hang băng, lúc thì cảm thấy nóng bừng như có liệt hỏa thiêu đốt. Lúc lạnh, trong miệng Liễu Dật không ngờ lại thở ra luồng hơi trắng như sương; lúc nóng, thân thể y lại nóng bỏng như lò lửa khiến Đại Đao Vương cùng Thập Kiệt Nhất đều thất kinh, kêu trời kêu đất. Liễu Dật cảm thấy thân thể thập phần thống khổ, nóng nóng lạnh lạnh làm y không còn một chút khí lực nào nữa, đành ngồi phịch xuống một gốc cây khô tạm nghỉ. Thập Kiệt Nhất thấy biểu tình thống khổ của Liễu Dật, hấp tấp hỏi: “Việc gì vậy? Tại sao lại như vậy?” Đại Đao Vương nhận định: “Công tử có quá nhiều chân khí, xem ra trong thân thể không có gì để áp trụ đám chân khí này.” Thập Nhất Kiệt gật đầu, đặt hữu chưởng lên vai Liễu Dật, dùng chân khí của mình truyền qua người hắn. Dòng chân khí ôn hòa ấm áp vừa nhập vào thân thể của Liễu Dật, liền lập tức bị hai đạo chân khí một nóng một lạnh làm tan biến hết, tay Thập Kiệt Nhất phảng phất như gặp phải chấn lực cực đại, giống như có một lực lượng vô cùng mạnh mẽ đẩy tay hắn ra ngoài. Đại Đao Vương vội hỏi: “Sao rồi?” Thập Kiệt Nhất nói: “Trong thân thể y, có một đạo lãnh khí và một đạo nhiệt khí bài xích ta, ta không có cách nào truyện chân khí vào nội thể lão đại được. ” Đại Đao Vương cũng chẳng còn cách nào khác, làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ nhìn Liễu Dật lúc lạnh thì ôm lấy Thập Nhất, lúc nóng thì cởi hết y phục? Chuyện này đúng là một vấn đề lớn đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.