Ma Kiếm Lục

Chương 26 - Tiền Trần Vãng Sự, Nhất Sanh Đích Hạnh Phúc

trước
tiếp

Một người bên ngoài càng tỏ ra vui vẻ thoải mái, thì bên trong lại thường rất cô độc.

(Cổ Long – Luận)

Chưa kịp gặp mặt xem A Cửu sống chết ra sao, Liễu Dật đã bị Mạc Anh sai đi hái lá thuốc, còn Thập Kiệt Nhất thì cho trở về làm công việc hộ hoa sứ giả như ý muốn của hắn. “Này, cầm lấy cái xẻng này đi, có một số dược thảo rất quý hiếm cần phải chịu khó đào lên.”, Cát Lợi Nhi lên giọng kẻ cả bảo Liễu Dật. Liễu Dật lúc đó chợt cảm giác như là “Hổ xuống đồng bằng”, mới hiểu được vì sao lão hổ lại phải cất tiếng than thở như vậy. Cát Lợi Nhi thảy cho Liễu Dật một cái gói vải: “Bên trong là lương khô, nếu chúng ta gặp chuyện gì không thể về kịp, thế nào cũng phải qua đêm ở bên ngoài.” Liễu Dật nghe xong liền hỏi: “Trước đây muội cũng vẫn làm như thế à?” Cát Lợi Nhi gật đầu: “Muội đã chẳng nói là tịch mịch lắm ư?” Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi thầm nhủ: “Nha đầu này đúng là làm khó người khác.” Cát Lợi Nhi vỗ tay: “Tốt lắm, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta lên núi nhé. A Cửu tỷ tỷ cần dùng rất nhiều thảo dược nhằm tiêu diệt hết trùng độc bên trong huyết dịch, chúng ta phải nhanh lên mới được, số thảo dược còn dư chẳng còn được bao nhiêu nữa.” Nói rồi, liền phủi mông đi trước dẫn đường Liễu Dật xách theo lương khô, nhìn Cát Lợi Nhi lắc đầu nhủ thầm: “Làm thế nào mà nha đầu này trông lúc nào cũng vui vẻ như thế?” Mang theo nghi vấn đó, hai người đi dần về phía ngọn núi ở phía sau lều tranh.

Đường lên trên núi rất dốc, không có mấy dấu chân người, Cát Lợi Nhi vừa đi vừa huyên thuyên: “Ngọn núi này cũng có tên đấy nhé.” Liễu Dật không thông thuộc đường núi nên mỗi bước đi đều thật khó khăn: “Tên gọi là gì?” “Nguyệt Thương Sơn” Nghe qua ba chữ đó, Liễu Dật trong lòng chợt chấn động, tiềm thức báo cho Liễu Dật rằng ba chữ này dường như rất đỗi quen thuộc, chỉ là y không thể nhớ ra lai lịch của nó mà thôi. Cát Lợi Nhi một mặt vẫn chăm chỉ leo núi, một mặt tiếp tục huyên thuyên: “Ngọn núi này có một truyền thuyết ái tình rất cảm động, người trong tộc chúng tôi ai ai cũng rất thích câu chuyện này.” Liễu Dật chỉ sợ không trụ được nữa, nhìn xuống bên dưới, được lắm, vận khởi chân khí, dùng yếu quyết chữ “Trầm” của Ẩn Toàn Cửu Ảnh, tiếp tục leo núi, không cần phải nói cũng biết là cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, tựa như bước trên đất bằng vậy. Đột nhiên Cát Lợi Nhi quay ngoắt đầu lại hỏi: “Này, huynh có nghe muội nói gì không?” Liễu Dật vội vã gật đầu: “Có nghe, chẳng phải nói truyền thuyết gì đó hay sao? Huynh chỉ nghe muội nói đến đó mà thôi.” Cát Lợi Nhi tìm một cái cây rồi ngồi dựa vào đấy: “Hãy nghỉ một lát, mỗi lần leo núi thế này, muội đều phải dừng lại ba bốn lần, khá cao đấy.” Một mặt nói một mặt phủi bụi bàn tay rồi vuốt mồ hôi trên mặt. Bên cạnh chẳng có chỗ nào khả dĩ ngồi được, Liễu Dật đành ngồi xuống đối diện với Cát Lợi Nhi, dốc núi này chỉ có gốc cây đại thụ đó là chỗ tốt nhất mà thôi. Liễu Dật phe phẩy quạt một hồi cho mát rồi nói: “Nhân tiện chúng ta cũng đang nghỉ chân, muội hãy kể luôn câu chuyện lúc nãy cho xong đi.” Cát Lợi Nhi bèn kể: “Truyền thuyết này muội cũng không biết có từ bao giờ, lúc đó muội cũng chưa được sinh ra, chỉ sau này nghe gia gia và người trong tộc kể lại mới biết đã từng có một câu chuyện như thế.” Liễu Dật cười giễu: “Mấy câu chuyện kinh điển kiểu này, lưu truyền từ rất lâu, chắc không phải lại có một nam một nữ cùng tự sát ở đây chứ?” Cát Lợi Nhi liền quay đầu hỏi lại: “Huynh đã nghe rồi à? Làm sao mà huynh biết họ chết ở đây?”

Liễu Dật cười hì hì: “Huynh chỉ đoán thế thôi, những chuyện đó đều chỉ có một dạng như vậy thôi, chạy trốn bất thành, không còn lối thoát, đành phải tự sát.” Cát Lợi Nhi nói tiếp: “Kết cục thì đúng là như vậy, nhưng diễn tiến thì không như huynh nói, nam nhân đó tên là Vị Linh Phong, nữ nhân chính là Quỳnh Diệp Ty.” Vốn Liễu Dật định tiếp tục giễu cợt câu chuyện, nhưng nghe đến đây, trong đầu chợt xuất hiện những hình ảnh kỳ quái, mơ hồ, không thấy rõ ràng, Liễu Dật rất thắc mắc muốn biết đó là chuyện gì liền vội hỏi: “Muội kể tiếp xem.” “Quỳnh Diệp Ty thuộc Tiên tộc tại Côn Lôn, là ái nữ của môn chủ Thần Môn, Vị Linh Phong là tộc trưởng của Ma tộc, cũng là đệ nhất cao thủ trong Ma Môn. Hai người một người ở chân trời, một người ở góc bể, căn bản vốn không có cơ hội để gặp gỡ… Thế nhưng, ai mà biết được bánh xe vận mệnh đưa đẩy về đâu? Cho nên chuyện người đời không thể tưởng được đã nảy sinh, cái gọi là ái tình đã đem hai người ở xa chân trời về ngay trước mắt, và họ đã đem lòng yêu nhau.” Nói đến đây, Cát Lợi Nhi mơ màng mỉm cười: “Huynh có biết không, có lúc chỉ cần hai người gặp nhau thoáng chốc, thì đã đủ để phát sinh một tia sáng rực rỡ lóa mắt, đó chính là ái tình, không thể nào diễn tả được.” Liễu Dật quay đầu lại, chạm ngay khuôn mặt hàm tiếu man mác buồn của Cát Lợi Nhi, nhãn thần bi thương ấy… có lẽ đó chính là tia sáng rực rỡ lóa mắt ấy hay chăng? Cát Lợi Nhi vội vã quay đầu sang hướng khác, kể tiếp: “Vì một vài nguyên nhân, Thần Môn và Ma Môn trước giờ luôn có xung đột vì quyền lợi, Thần Môn môn chủ thấy ái nữ của mình yêu thương Vị Linh Phong của Ma Môn, liền dùng mọi cách để ngăn cản… Cuối cùng, dưới sự khiêu khích của môn chủ Thần Môn Quỳnh Bá, những kẻ quyền cao chức trọng của cả ba giới đều chĩa mũi dùi về phía Vị Linh Phong, chẳng lý gì đến chuyện Vị Linh Phong trước đó phạm phải tội gì, cứ đổ cho ông ta hàng đống tội trạng không có thực, và như thế, chuyện đáng sợ đã xảy ra… Người trong tộc nói, đêm ấy trời không có trăng, ánh trăng như sợ nhìn thấy ái tình chân chính chố thế gian hư ảo này tiêu tán mất, đã kéo mây để che mắt mình… Thế nhưng cho dù có không nhìn thấy thì chuyện vẫn cứ xảy ra, mọi người lòng đầy dục vọng ích kỷ, xông đến Nguyệt Thương Sơn, trong trận hỗn chiến, Quỳnh Diệp Ty vì cứu Vị Linh Phong, đã đỡ lấy một thương của phụ thân. Vị Linh Phong mất đi người yêu dấu nhất đời, chàng thấu hiểu nỗi bất lực chốn trần thế, liền tự vẫn trên đỉnh Nguyệt Thương Sơn…”

Trong đầu Liễu Dật bỗng nhiên dâng lên một nỗi cảm thông sâu sắc, không biết vì lẽ gì, như là quen thuộc lắm vậy, khẽ thở dài cất tiếng ngâm:

“Long khiếu mã tê kiếm như sương,

Tung hoành giang hồ thùy nhân kháng,

Huyết lệ than thở nhân vô trợ,

Cùng quân cộng ẩm Mạnh Bà Thang” (1)

“Đây đúng là một câu chuyện hay. Có lẽ ái tình trong tim của họ, không ai có thể chia lìa được. Có lẽ kiếp sau đoàn tụ cùng nhau, bọn họ có thể sẽ hạnh phúc hơn.” Nói xong, Liễu Dật quay đầu nhìn về hướng Cát Lợi Nhi. Đằng sau, Cát Lợi Nhi mắt rưng rưng lệ, dáng vẻ thật bi thương. Liễu Dật quay đầu đi, hỏi tiếp: “Muội nhất định là rất thích câu chuyện này?” Cát Lợi Nhi gật đầu: “Phải, mỗi lần muội nghe câu chuyện này phảng phất cảm thấy như là chuyện của chính mình đã trải qua, rất sống động, tưởng chừng vừa mới xảy ra hôm qua; cảm giác Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ty lẽ ra phải được sống thật hạnh phúc mới phải, vì cớ gì mà lại không được như ý?” Liễu Dật không hiểu tại sao bỗng nhiên cùng với Cát Lợi Nhi cũng có chung cảm giác tương tự như thế, phảng phất cảm thấy như đó là chuyện đã xảy ra với mình. Lắc đầu trấn tĩnh lại, Liễu Dật nói: “Dĩ nhiên là truyền thuyết được lưu truyền lâu như vậy, thì câu chuyện này cũng phải có một ngụ ý nhất định.”, Liễu Dật thận trọng vào đề, một mặt cố không suy nghĩ lung tung, một mặt không muốn làm cho Cát Lợi Nhi buồn thêm. Cát Lợi Nhi khẽ khàng dụi dụi mắt, giọng nói liền chuyển thành nhẹ nhàng ôn nhu: “Đương nhiên, người trong tộc nói, đôi tình nhân nào có thể đến được đỉnh núi cao nhất ở đây, nhất định sẽ được hồn thiêng của Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ty phù hộ, sẽ được hạnh phúc suốt đời. ” Liễu Dật phe phẩy quạt, mỉm cười bảo: “Tốt, vậy chúng ta chỉ cần cùng nhau đến nơi cao nhất ấy, là được hạnh phúc mãi mãi.”

(1) Rồng ngâm ngựa hí kiếm như sương,

Tung hoành giang hồ ai dám chống.

Huyết lệ khóc than ai để ý,

Cùng người chung uống Mạnh Bà Thang.

Nguyên lai câu này vốn ban đầu chỉ có ý đùa cợt một chút, thế nhưng sự cởi mở hồn nhiên của nữ tử ngoại tộc này lại làm Liễu Dật thật chẳng biết nói thế nào. Cát Lợi nở nụ cười, nhẹ nhàng tựa vào người Liễu Dật rồi bảo: “Hay quá, vậy thì chúng ta hãy trải nghiệm cái cảm giác hạnh phúc đó, muội chưa từng thử qua bao giờ.”

Nói rồi, quả quyết đứng dậy hướng về phía trước tiếp tục hành trình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.