Lời nói lúc trước của Phong Liệt cũng không có ý tứ kiêng kỵ đối phương, chỉ có khoảng cách trên trăm trượng tự nhiên cũng truyền đến trong tai đoàn người Lý U Nguyệt, sắc mặt của vị Nhạc công tử kia đã sớm âm trầm như nước, nghe lời này của Phong Liệt lại càng tức giận dâng trào, bước chân dần dần trầm trọng hơn, tựa hồ tùy thời chuẩn bị tiến lên phía trước đem Phong Liệt cắt thành tám đoạn.
Mà Lý U Nguyệt nghe Phong Liệt nói không che đậy chút nào, gương mặt xinh đẹp càng thêm hồng nhuận thêm mấy phần, giống như một quả táo chín mọng rất mê người, thẹn thùng đồng thời còn mơ hồ lộ ra tình ý nhè nhẹ, làm cho Phong Liệt thấy vậy ngón trỏ đại động, tâm dương khó nhịn.
Mọi người nói chuyện một lúc, Lý U Nguyệt cùng với đám người Nhạc công tử kia cũng dần dần đi tới khoảng cách chừng mười trượng trước mặt mọi người rồi mới đứng lại, ngoại trừ Lý U Nguyệt, sắc mặt những người khác đều không khỏi cảnh giác quan sát đám người Phong Liệt, sắc mặt rất là bất thiện.
Phong Liệt quơ quơ bả vai, đem Kim Câu đã rất là nặng đuổi lên thiên không, sau đó tung người nhảy khỏi chiếc lưng rộng rãi của Đại Sơn, sải bước thật rộng đi về phía Lý U Nguyệt, đối với những người còn trực tiếp làm như không thấy.
Lại không nghĩ hắn vừa động, lập tức dẫn dắt động tác của mọi người đối diện.
Cả đám Nhạc công tử cùng với bốn thị nữ của Lý U Nguyệt cơ hồ đồng loạt rút ra binh khí “Bá” một tiếng, chỉ vào Phong Liệt ở phía xa xa kia, tựa hồ chỉ cần Phong Liệt tiến lên nữa một bước liền lập tức động thủ.
Lý U Nguyệt vốn là thấy Phong Liệt ở chỗ này có chút thất thần, trong lúc nhất thời trong lòng hoảng hốt không dứt, nhưng lúc này thấy người chung quanh muốn động thủ đối với người trong lòng của mình, nhất thời phục hồi tinh thần lại, vội vàng nũng nịu quát bảo ngưng lại:
-Làm gì vậy? Dừng tay cho ta!
Nghe Lý U Nguyệt quát lớn, sắc mặt bốn thị nữ của nàng nhất thời sửng sốt, sau đó đều nghe lời thu hồi binh khí, nhưng người của Nhạc công tử cũng là vẫn giương cung bạt kiếm, âm thầm nhìn sắc mặt của Nhạc công tử.
Những người này thân là hạ nhân, tự nhiên hiểu được sát ngôn quan sắc, bọn họ thấy tình địch của chủ tử mình xuất hiện, cũng rõ ràng biết mình nên làm như thế nào.
Cả đám Triệu Trang vừa nhìn điệu bộ này không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cũng dần dần áp sát vào bên cạnh Phong Liệt, tay cầm đao kiếm đề phòng đối phương. Bất quá khi bọn họ thấy đối phương thậm chí có tám tên cường giả Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên với khí thế mạnh mẽ, cũng âm thầm nuốt nước miếng.
Phong Liệt nhìn thoáng qua đám người Triệu Trang, cười cười nói:
-Triệu huynh, các ngươi đứng ở một bên nhìn là được, ta có thể ứng phó được.
Ánh mắt của Triệu Trang khe khẽ lóe lên, mặc nhiên không nói, vẫn tiến lên mấy bước.
Phong Liệt nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nói chuyện nữa, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
-Đứng lại, ngươi là ai?
Nhạc công tử thanh âm lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói, vừa bước vẹo mấy bước tới chắn trước người đám người Lý U Nguyệt, sắc mặt xấc láo ngó chừng Phong Liệt, cũng là có chút khí thế.
Phong Liệt khẽ cau mày, thân hình đứng lại ở ngoài ba trượng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhạc công tử một cái, nói:
– Phong Liệt của Ám Vũ Viện! Đều tránh ra cho ta!
-Phong Liệt? Hắn chính là cửu phẩm thiên tài Phong Liệt của Ám Vũ Viện?
-Nguyên lai là tên biến thái thích nhìn lén nữ nhân tắm a! Ha ha ha!
-Cửu phẩm thiên tài Phong Liệt? Hừ, cũng không có gì đặc biệt cả.
-Bất kể hắn là ai! Nếu là dám để cho công tử gia nhà ta không thoải mái, Nhạc Phong ta là người thứ nhất không đáp ứng!
-Tiểu thư, ngươi thật sự quen biết Phong Liệt? Ta nghe nói hắn thường xuyên nhìn lén nữ nhân tắm a.
-Ha ha ha ha!
“…”
“…”
Một đám thuộc hạ của Nhạc công tử nghe được Phong Liệt tự giới thiệu, đầu tiên là cả kinh, nhưng ngay sau đó cũng cười lên một cách khoa trương, ngay cả mấy thị nữ của Lý U Nguyệt cũng ồn ào theo, rõ ràng đối với thanh danh của Phong Liệt rất là giễu cợt.
Trên trán Phong Liệt không khỏi xuất hiện một trận hắc tuyến, không nghĩ tới loại chuyện chính mình nhìn lén nữ nhân tắm thậm chí ngay cả người của những viện phái khác cũng biết, trong lòng hắn âm thầm quyết định chủ ý, sau khi trở lại Ám Vũ Viện nhất định phải tra ra là cái tên hỗn đản nào dám bại hoại danh tiếng của mình, tuyệt đối không tha cho hắn!
-Phốc xuy.
Thấy vẻ mặt khó chịu kia của Phong Liệt, Lý U Nguyệt không khỏi cười ra tiếng.
Phong Liệt vừa nhìn Lý U Nguyệt dường như đối chuyện này không hề để ý, nhất thời yên tâm không ít, chỉ cần nữ nhân của mình không ngần ngại, người khác nói làm sao cũng không sao cả.
-Hừ! Nguyên lai ngươi chính là tên cặn bã kia của Ám Vũ Viện! Hôm nay nếu để cho Bổn công tử đụng phải, Bổn công tử liền thay các tiền bối quản giáo của Ám Vũ Viện quản giáo ngươi!
Nhạc công tử luôn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên nặng nề hừ lạnh một tiếng, sau đó phân phó cho thị vệ, nói:
-Người đâu! Đánh gãy tay chân của hắn cho ta!
Muốn nói ở trước mắt bao người giết cửu phẩm thiên tài như Phong Liệt, cho dù là Nhạc công tử hắn cũng có chút không dám, nhưng đánh gãy tay chân của Phong Liệt, hắn cho rằng vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của chính mình.
Bất quá đối với Long Vũ Giả mà nói, bị cắt đứt tay chân giống như phế đi tu vi, ngoại trừ huyết mạch còn có chỗ dùng thì không khác gì phế vật, dụng tâm của tên Nhạc công tử này không thể nói là không ác độc.
Tám tên thuộc hạ Nguyên Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên của hắn lập tức lên tiếng, trong nháy mắt vây quanh Phong Liệt, không chút do dự liền muốn huy động binh khí tấn công Phong Liệt, ngay cả bọn người Triệu Trang cũng muốn cùng nhau thu thập.
Ánh mắt Phong Liệt trở nên lạnh lẽo, nhưng trong lòng thì không khỏi âm thầm kêu khổ, lấy tình huống thân thể lúc này của hắn thật sự không thích hợp động thủ. Mà đám người Triệu Trang tất cả đều khẩn trương không dứt nắm lấy binh khí, tùy thời chuẩn bị đánh.
-Chậm đã!
Lý U Nguyệt sắc mặt nhất thời quýnh lên, vội vàng bước nhanh tới ngăn cản trước người Phong Liệt, sắc mặt bực tức nhìn Nhạc công tử nói:
-Nhạc Đông Thần, ngươi muốn làm gì?
Nhạc công tử thấy Lý U Nguyệt thế nhưng lại bảo vệ Phong Liệt, sắc mặt lại càng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói:
-U Nguyệt, hắn là ai, ngươi tại sao muốn che chở hắn như vậy?
Lý U Nguyệt cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm khẽ nhếch, sắc mặt hơi có chút do dự, trong lúc nhất thời lại thật không biết nên giới thiệu Phong Liệt như thế nào.
Phong Liệt cười lạnh nhìn Nhạc Đông Thần, hắn cũng không đợi Lý U Nguyệt nói chuyện, liền thân thủ nắm lấy eo nhỏ nhắn của Lý U Nguyệt nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, khẽ cười nói:
-Ngươi ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra sao? Ta là phu quân của nàng, nàng là vợ của ta, ngươi nói đây là cái gì?
Cảm nhận được một bàn tay to đang nắm lấy eo nhỏ của mình, thân thể mềm mại của Lý U Nguyệt rõ ràng run lên, bản năng muốn kháng cự, nhưng bên tai nghe được lời của Phong Liệt, cũng chỉ có thể bỏ qua sự kháng cự chút ít, cái đầu cụp xuống, phía trên mặt phấn đỏ bừng một mảnh, đây không thể nghi ngờ là ngầm đồng ý lời nói của Phong Liệt.