Một lát sau, Huyết Tứ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng sắc mặt tái nhợt dị thường, đồng thời mái tóc đen cũng biến thành huyết hồng.
Trên mặt đất cũng chằng chịt những vết kiếm trải rộng sang hai bên, cũng có một vết kiếm cực lớn dài bảy tám trượng.
– Vậy mà có thể tiếp được ba kiếm của ta. Xem ra ngươi so với lời đồn còn mạnh hơn không ít. Đã như thế việc liên thủ ta đáp ứng. Nhưng đến lúc đó nếu đoạt được nhiều hơn hai quả trứng Thiết Vũ Điêu, ta muốn lấy hai phần ba. Điểm này ngươi không có ý kiến gì chứ!
Nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông lên tiếng, trường kiếm trong tay cũng được tra vào vỏ ở sau lưng.
– Không thể tưởng được, kiếm thuật của ngươi đã tu luyện đến loại cảnh giới này. Thực lực của ta không bằng ngươi, tất cả đều theo như ngươi nói mà làm.
Huyết Tứ nâng một đầu cánh tay lên, khóe miệng có một dòng tiên huyết, cười khổ một tiếng trả lời.
– Rất tốt! Hai chúng ta liên thủ, đối phó mấy con Thiết Vũ Điêu này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nữ đệ tử Thiên Nguyệt Tông gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn sang dốc núi dựng đứng cách đó không xa, trên mặt lộ ra một tia sát khí mơ hồ.
…
Ở biên giới đỉnh núi cao nhất ở chính giữa, trên bệ đá Cao Trùng và Phong Thiên cùng với bảy tám tên đệ tử khác của chư tông tụ tập lại một chỗ. Nhưng bọn họ không có ra tay đối phó với nhau, ngược lại thấp giọng trò chuyện với nhau về điều gì đó.
Trong đám người bọn hắn thỉnh thoảng lại có người không nhịn được quay đầu nhìn lên đỉnh núi cao lớn ở sau lưng không xa, trên mặt tràn đầy vẻ tham lam.
…
Trong sơn động dưới chân núi, Lôi Chân toàn thân lượn lờ hồ quang điện, hai tay cầm một cái chùy nhỏ màu bạc cũng lóe lên hồ quang điện điên cuồng bổ xuống cự thạch đen sì khảm trong thạch bích phía đối diện.
Mỗi một lần huy động đều có một đạo ngân cung vừa thô vừa to bắn ra, hung hăng nện xuống đá lớn khiến cự thạch có chút rung động, mặt ngoài hiện lên vết rách cũng từ từ rộng dần ra.
Thời gian một bữa cơm trôi qua, Lôi Chấn lại hét lớn một tiếng, hung hăng bổ xuống một kích. Lúc này hồ quang điện bên ngoài cơ thể cũng thu vào, chùy bạc cũng đã được thu lại, Lôi Chấn khoanh tay ngồi xuống ngay tại chỗ điều tức, thổ nạp.
Lúc này, khí tức trên người hắn rất yếu, có lẽ Pháp lực của hắn đã tiêu hao quá lớn. Nhưng lúc này một màn quỷ dị phát sinh trên cự thạch màu đen.
Trên cự thạch hiện ra những vết rạn do Lôi Chấn công kích bắt đầu từ từ liền lại.
Không bao lâu sau, cự thạch màu đen lại trở về như cũ, mặt ngoài trở bóng loáng vô cùng. Chỉ là thể tích tựa hồ nhỏ hơn trước kia một vòng.
Mấy thời thần sau, hai mắt Lôi Chấn lại mở ra, khí tức trên người cũng khôi phục lại như cũ. Hắn tiện tay nhặt một khối đá vụn bên người vung tay ném về phía cự thạch màu đen.
– Oanh!
Khối đá vụn vừa đến gần cự thạch màu đen hơn một trượng thì bỗng nhiên rung lên bị một cỗ lực lượng vô hình biến thành phấn vụn. Đồng thời tất cả bột phấn đều bay vào bên trong cự thạch màu đen, hóa thành một bộ phận ở trong đó.
– Không được, còn chưa hạ thấp xuống tình trạng có thể thừa nhận, phải tiếp tục thêm nữa mới có thể lấy bảo vật ở bên trong ra.
Lôi Chấn thì thào một tiếng, ánh mắt không cam lòng nhìn về phía cự thạch màu đen.
Cự thạch màu đen này là hai ngày trước trong lúc vô tình đuổi theo một đầu yêu thú cấp thấp mà Lôi Chấn phát hiện ra. Lúc con yêu thú kia tiếp cận cự thạch màu đen liền biến thành một vũng máu chui vào trong cự thạc. Lôi Chấn lập tức đoán được đây chính là một kiện bảo vật.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng dùng lực lượng Lôi Điện mà hắn am hiểu nhất đánh lên cự thạch. Lôi Chấn muốn dùng lực lượng để lôi cự thạch này ra bên ngoài.
Nhưng đã hai ngày trôi qua hắn điên cuồng công kích mà không có hiệu quả, thật sự là khối cự thạch này quá quỷ dị. Chỉ sự không có mười ngày nửa tháng tuyệt đối Lôi Chấn không thể lôi nó ra được. Nhưng cũng may hắn không cần phải khiến cho khối cự thạch này mất hết lực lượng quỷ dị, chỉ cần có thể giảm bớt đến một trình độ nhất định là có thể cưỡng ép đến gần. Đến lúc đó hắn sẽ dùng Linh Khí trực tiếp đánh nát cự thạch lấy vật ở bên ra.
Tuy Lôi Chấn không biết bảo vật này có lai lịch gì nhưng biểu hiện của nó quỷ dị như vậy, hắn tin tưởng rằng chỉ cần đoạt được vật ấy, thu hoạch của mình ở trong Bí Cảnh tuyệt đối không thua kém những người khác.
…
Một thủy đàm được những bụi cỏ lớn che giấu, hai mắt Già Lam lưu động đứng trên bờ cùng với một con thú ba sừng đang ở trong nước, toàn thân là lân phiến màu xanh ở vào thế giằng co.
Con thú này có ba sừng, bốn trảo vững vàng dẫm trên mặt trước không hề lắc lư, sáu mắt chớp động lam quang nhìn thẳng Già Lam không hề tỏ vẻ sợ hãi chút nào. Dường như con yếu thú này trời sinh đã có Tinh Thần Lực cường đại.
Mà ở sau lưng con thú, trong thủy đàm có một đóa liên hoa màu lam nhạt phiêu phù ở trên mặt nước. Nguyên khí bốn phía xung quanh thủy đàm cũng ngưng tụ hết ở đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Già Lam đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình không khỏi tự động lùi về sau hai bước. Ánh mắt con thủ ba sừng cũng chớp động lam quang, thân hình cũng run rẩy lùi về sau một bước. Già Lam liếc mắt nhìn con thú ba sừng, thân hình khẽ động nhập vào bụi cỏ sau lưng, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Đối với nàng mà nói có thể ở trong Bí Cảnh phát hiện ra một đóa Thủy Nguyên Liên có tác dụng to lớn đối với bản thân là một chuyện đại hỉ đầy bất ngờ. Vật ấy đối với nàng có tác dụng to lớn nhưng con yêu thú ba sừng thuộc tính thủy không biết tên này mặc dù khó chơi khiến nàng có suy nghĩ bỏ qua.
Chỉ là thời gian lưu lại trong Bí Cảnh còn rất nhiều, thùy đàm lại được che giấu rất kỹ, nàng ngược lại không cần gấp gáp trong lúc nhất thời dốc sức liều mạng với con yêu thú này. Đợi đến khi nghĩ được biện pháp thỏa đáng, nàng lại tới cũng không muộn.
…
Sáng sớm hôm sau, Liễu Minh ngồi ở trong một sơn cốc được che giấu cẩn thận mở hai mắt ra. Tinh khí cùng một thân Pháp lực của hắn đều đã khôi phục đến thời kỳ đỉnh phong.
Các Liễu Minh không xa, ba người Dương Kiền cũng đang ở trong trạng thái thổ nạp điều tức.
Liễu Minh tỉnh lại tựa hồ cũng kinh động đến ba người. Chỉ một lát sau, ba người cũng đình chỉ điều tức, hai mắt mở ra.
– Vân huynh! Thể lực của ngươi khôi phục thế nào! Hôm nay có khả năng tái chiến hay không.
Dương Kiền có chút ân cần hỏi thăm thanh niên mặt đen một câu.
Dương Kiền dò xét động tĩnh của cự viên trên đỉnh núi xong, đến tối hôm qua mới trở về tụ hội cùng với đám người Liễu Minh.
– Yên tâm. Ta đã khôi phục hoàn toàn, tuyệt đối sẽ không làm hỏng đại sự!
Thanh niên mặt đen đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, tin tưởng trả lời.
– Rất tốt! Đã như vậy hôm nay cứ dựa theo kết hoạch hôm qua đã bàn mà làm. Ta lại đi lên núi, dùng đầu lâu của cự viên ngày hôm qua dẫn đám cự viên ở trên núi xuống, cũng tận lực khống chế số lượng ở trong khoảng hai đến ba con. Nếu chỉ có hai con, Vân huynh cùng ta trực tiếp đối phó, Kim sư đệ và Bạch sư đệ ở một bên phụ trợ là được. Nếu là ba con, hai vị sư đệ trước tiên giữ chân một con. Ta cùng Vân huynh sẽ cố gắng trong thời gian nhanh nhất hợp lực giết chết một con rồi lập tức tới trợ giúp các ngươi.
Dương Kiền ngưng trọng nói.
Đối với lời nói của Dương Kiềm đám người Liễu Minh tự nhiên không có dị nghị gì.
Tiếp đó, Dương Kiền vác đầu lâu cự viên lên vai, một lần nữa rời khỏi sơn cốc.
Ba người Liễu Minh đi ra ngoài sơn cốc một đoạn không xa, phân biệt tìm một vài địa phương bí ẩn mà ẩn nấp. Trong đó Liễu Minh ẩn thân ở trên một đại thụ tán cây rậm rạp. Kim Vũ ẩn thân ở trong một đám loạn thạch chồng chất.
Khiến Liễu Minh im lặng chính là thanh niên mặt đen dĩ nhiên ngông nghênh đứng ở trước cửa sơn cốc, sau đó thả ra một đầu khôi lỗi Xuyên Sơn Giáp.
Thân hình đầu khôi lỗi này khẽ động đặt thanh niên mặt đen vào bên trong, tiếp đó ngoài thân lại biến hình một hồi hóa thành một khối cự thạch.
Hình tượng của hắn rất thật, cho dù ở sát gần đó cũng không phân biệt ra được thật giả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết bao lâu sau, bên ngoài cửa vào sơn cốc ẩn ẩn truyền đến từng tiếng gào thét. Mặt đất bắt đầu rung chuyển giống như có quái vật khổng lồ đang nhanh chóng đến gàn.
Liễu Minh hít sâu một hơi, không nói hai lời, một tay vỗ vào túi Dưỡng Hồn bên hông, một đạo hắc khí bay ra, Bạch Cốt Hạt ở trong tử khí xuất hiện bên dưới đại thụ.
Liễu Minh dùng thần niệm câu thông, Bạch Cốt Hạt nhanh chóng chui xuống bùn đất, biến mất không thấy đâu.
Ở trong loạn thạch chồng chết, Kim Vũ cũng vung tay lên, ba viên cầu màu sắc khác nhau lăn một vòng, lẳng lặng nằm im ở dưới chân bất động.
Ngược lại thanh niên mặt đen ẩn thân trong Xuyên Sơn Giáp đang biến thành một khối cự thạch lại không có bất cứ một hành động dị thường nào.
Một lát sau, tiếng gào thét vang lên càng lúc càng to. Bỗng nhiên ở lỗi vào một tiếng xé gió vang lên. Dương Kiền giống như một mũi tên từ bên ngoài bay vào trong. Hắn chỉ chớp động mấy cái liền bay ra ngoài vài chục trượng rồi mới dừng lại, sắc mặt ngưng trọng hét lớn một tiếng:
– Có ba đầu cự viên, lập tức theo kế hoạch mà hành động.
Vừa dứt lời, một tay Dương Kiền bấm niệm pháp quyết, túi da bên hông bay ra một đoàn hắc khí. Cốt quỷ đầu trâu thân người khổng lồ xuất hiện, đồng thời cũng gầm lên một tiếng nhìn về phía cửa sơn cốc.
– Oanh! Oanh! Oanh!
Ba tiếng nổ vang lên, ba đầu cự viên từ bên ngoài sơn cốc nhảy vào. Một đầu cao đến ba trượng, lông toàn thân đen nhánh. Hai đầu còn lại cao hai trượng, lông xám trắng, bộ dáng hoàn toàn giống với đầu cự viên ngày hôm qua.
Ba đầu cự viên vừa nhảy vào trong sơn cốc lập tức gào thét lao thẳng về phía Dương Kiền.
Dương Kiền hừ lạnh một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, hắc khí ngoài thân cuồn cuộn bốc lên, ngưng tụ ở trong không trung hóa thành một cự chưởng màu đen không khách khí tấn công cự viên toàn thân đen nhánh ở đối diện. Đồng thời cốt quỷ ở bên cạnh cũng nhanh chóng lao tới.
Cùng thời điểm đó, ở chỗ Kim Vũ ẩn thân một loạt những tiếng răng rắc vang lên, ba con khôi lỗi loại báo cao hơn trượng xuất hiện, thân hình khẽ động, như thiểm điện lao về phía một con cự viên màu xám.
Trong nháy mắt đã đánh tới nơi.
Bên kia, một đầu cự viên khác đang chạy tới, thân hình đột nhiên hơi nghiêng sang một bên lăn dưới đất một vòng. Chỗ cự viên vừa mới đứng, ở dưới đất xuất hiện hai cái càng lớn.
Nhưng không ngờ cự viên vừa mới đứng dậy trong hư không vang lên những âm thanh “xuy! xuy!”. Bảy tám đạo Phong Nhận từ chỗ Liễu Minh bắn ra, chỉ chợp động mấy cái đã đến gần cự viên.
Một đầu cự viên màu xám gầm lên giận giữ, đột nhiên hung hăng giẫm mạch xuống mặt đất, khiến mặt đất chấn động lắc lư. Một tường đất nhanh chóng dựng lên chắn trước người nó.
– Ba! Ba!
Vài tiếng vang lên, Phong Nhận công kích lên tường đất chỉ lưu lại vài vết chém mờ nhạt.
Đầu cự viên này bị chọc giận, thân hình nhảy mọt cái xa mấy trượng thẳng đến cho Liễu Minh.
Kể từ đó, ba đầu cự viên trong nháy mắt đều bị chia cắt.