“Không có gì, vừa rồi ta chỉ gặp một tiền bối đuổi giết một con Yêu thú, vô tình bị cuốn đi xa. Hiện giờ Yêu thú đó đã bị giết chết, vị tiền bối kia cũng đã rời đi, ta mới lập tức chạy trở về.” Liễu Minh cũng không có ý định giấu diếm toàn bộ, kể lại đại khái sự việc.
“Đuổi giết Yêu thú! Khó trách, thảo nào ta còn trông thấy một cái bóng màu xanh xẹt qua. Song vị tiền bối kia có thể làm ra thanh thế lớn như vậy, hẳn không phải là một vị Linh Sư bình thường. Bạch sư đệ, người đó có nói cho người biết tên hay không!” Mục Tiên Vân quay đầu nhìn thoáng qua Thạch Đà Sơn đã sụp đổ, trên mặt không kìm được mà hiện rõ vẻ hồi hộp, tim đập dồn dập.
“Ừm, vị tiền bối này hình như tên là ‘Diệp Thiên Mi’, dường như cũng không phải người bổn tông, sư tỷ đã từng nghe qua tên gọi này chưa?” Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi.
“Diệp Thiên Mi, ta chưa từng nghe ai nhắc tới cái tên này cả. Ô sư tỷ, ngươi đã từng đi lại ngoài tông môn trong một thời gian ngắn, có biết tông nào có tên vị tiền bối như vậy hay không?” Mục Tiên Vân lắc đầu, sau đó lại quay sang Ô sư tỷ hỏi một câu.
“Ta cũng chưa từng nghe qua cái tên này. Tuy nhiên cũng không có gì kỳ lạ, trong Đại Huyền quốc không biết có bao nhiêu tiền bối cao nhân mà chúng ta không biết tên, chúng ta chưa từng nghe qua cũng là chuyện rất bình thường. Trải qua kinh biến lần này, mấy người chúng ta đều bình yên vô sự đã là chuyện rất may mắn rồi.” Ô sư tỷ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời như thế. “Điều này cũng đúng.” Mục Tiên Vân thở dài một tiếng.
Mấy người cũng không tỷ mỉ truy hỏi Liễu Minh xem chuyện gì đã xảy ra, hiển nhiên cho rằng tiền bối cao nhân như thế sẽ không tiếp xúc gì quá nhiều với một gã Linh Đồ. “Đúng rồi, sau khi ta rời khỏi, Đỗ sư huynh và Mục sư tỷ có thu thập đủ số lượng Huyết Ti Quả không?” Liễu Minh lại nghĩ tới một chuyện, cất tiếng hỏi.
“Sau khi Thạch Đà Sơn sụp đổ, phần lớn Huyết Ti Quả đều bị chôn sâu dưới đống đá, ta và Mục sư tỷ phải tốn rất nhiều tâm tư mới thu được tổng cộng hơn tám mươi Huyết Ti Quả. Bạch sư đệ, lúc trước ngươi chắc cũng phải lấy được một ít chứ?” Đỗ Hải chậm rãi nói.
“Ở chỗ ta cũng có hơn hai mươi quả, vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ.” Liễu Minh cười trả lời.
“Thật tốt quá, như vậy thì cuối cùng chuyến này cũng không phải tay không mà về. Bây giờ chúng ta cùng trở về tông môn giao trả nhiệm vụ thôi.” Mục Tiên Vân tự nhiên cười nói.
Những người khác nghe vậy, tinh thần cũng hưng phấn hẳn lên.
Vì vậy năm người sau khi lại thương lượng vài câu, lúc này mới đua nhau triệu hồi đám mây của riêng mình bay về phía Man Quỷ Tông.
Mấy canh giờ sau, khi Liễu Minh cáo từ mấy người Mục Tiên Vân, rời khỏi Chấp Sự Đường, lúc này hắn đã có năm điểm cống hiện và hai mươi viên Linh Thạch.
Chưa cần nói tới tác dụng của Linh Thạch, năm giờ cống hiến này đã đủ để hắn tới Tuệ Thiên Đường nghe một vị Linh Sư giảng bài, hoặc là tiến vào “Hồn Đàm” trong thời gian một canh giờ rồi.
Tuy nhiên bây giờ Liễu Minh cũng không vội đi làm những chuyện này, mà lại nhanh chóng cưỡi mây bay về một hướng khác.
Ước chừng sau thời gian một chén trà nhỏ, hắn hạ xuống trong một khu rừng màu đỏ tím, phía trước là một lầu các màu trắng không lớn, toàn bộ đều được xây dựng bằng gỗ, không thấy bất cứ một khối đá nào.
Trên cửa chính lầu các có treo một bức hoành, trên đó ghi rõ ba chữ “Hồi Xuân Các” màu xanh.
Cửa chính lầu các đóng chặt, nhưng bên cạnh cửa lại có một giá gỗ cao cỡ một người trưởng thành, phía dưới treo một quả chuông nhỏ màu bạc nhạt, bên cạnh cũng có một cái búa nhỏ cùng màu.
Liễu Minh bước nhanh tới, sau một chút do dự liền cầm cái búa nhỏ màu bạc trên giá gỗ lên, gõ nhẹ vào quả chuông nhỏ một cái.
“Đương”, một tiếng chuông thánh thót vang lên.
Cửa chính lầu các vốn đang đóng chặt bỗng nhiên chậm rãi mở ra.
Liễu Minh hít sâu một hơi, sau đó đi nhanh vào, nhưng vừa mới tiến vào đại sảnh tầng một, sau khi đưa mắt nhìn quanh, hắn lại không kìm được mà ngẩn ngơ một hồi.
Chỉ thấy trong đại sảnh to như vậy, ngoại trừ một bàn gỗ màu đo và thiếu nữ áo xanh đang ngồi trên ghế trúc phía sau, không ngờ lại không có ai nữa.
Lúc này thiếu nữ đang cúi đầu đọc quyển sách khá mỏng trong tay, không hề ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói :
“Muốn chữa bệnh chữa thương lên tầng hai, muốn tiêu độc trừ tà, lên tầng ba.”
“Đa tạ sư tỷ chỉ điểm.” Liễu Minh nghe vậy liền gật đầu, quay người bước tới cầu thang bên cạnh, nhưng khi mới đi được một nửa, hắn chợt nhớ tới điều gì, quay đầu tâp trung suy nghi hỏi một câu.
“Xin hỏi một chút, ngươi có phải là Già Lam sư tỷ không?” Nghe xong câu hỏi này, thân hình thiếu nữ áo xanh khẽ run, sau đó ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú nhìn sang hướng Liễu Minh.
Không ngờ lại thật sự là Già Lam, người mang Mộng Yểm Thể kia.
Không biết vì nguyên nhân mà nàng này lại xuất hiện ở đây.
“Ngươi là …” Trên mặt thiếu nữ áo xanh hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên nàng ta không nhớ có quen sư đệ nào như Liễu Minh.
“Sư đệ Bạch Thông Thiên, lúc trước đã cùng trở thành Linh Đồ với sư tỷ. Nhưng không phải Già Lam sư tỷ bái làm môn hạ chi Âm Sát rồi ư, cớ sao lại xuất hiện ở Hồi Xuân Đường này?” Liễu Minh mỉm cười, sau đó mở miệng hỏi.
Thiếu nữ mang Mộng Yểm Thể trước mắt, lúc trước đã từng khiến hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, hôm nay bất ngờ gặp lại, trong lòng bất giác muốn hỏi thêm một chút.
“Ra là Bạch sư đệ. Hồi Xuân Đường này vốn đang được một vị sư thúc của Âm Sát Sơn chúng ta chủ trì, ta xuất hiện ở nơi này có gì kỳ lạ đâu. Tốt rồi, sư đệ cứ làm chuyện của mình đi. Ta còn phải tiếp tục xem sách.” Thiếu nữ áo xanh cuối cùng cũng nhớ ra Liễu Minh, nhưng chỉ lạnh nhạt giải thích hai câu, sau đó liền khoát tay tỏ ý tiễn khách, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Bị đối xử lãnh đạm như vậy, cho dù là Liễu Minh thì khóe miệng cũng không kìm được mà giật giật mấy cái, sau khi ôm quyền thi lễ liền không nói thêm gì nữa, bước lên tầng hai.
Tầng hai là một gian sương phòng lẻ loi thoang thoảng mùi thuốc, trước cửa treo một bức rèm trắng, khiến cho người bên ngoài không thể nào nhìn rõ được bên trong có người hay không.
Liễu Minh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân đi thẳng lên tầng ba.
Hắn vừa mới bước chân vào tầng ba, còn chưa kịp nhìn kỹ điều gì thì bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nói lạnh lùng của nữ tử:
“Trong người ngươi có kỳ độc gì, vì cớ gì không đi tìm trưởng bối chi mình giải độc cho mà phải đến chỗ của ta!”
Vừa dứt lời, Liễu Minh chỉ cảm thấy một cỗ cuồng phong trắng xóa cuốn tới, thân hình hắn quay tít một vòng, không tự chủ được mà bị một luồng sức mạnh lôi tuốt ra phía xa.
Khi hắn đứng vững thân hình một lần nữa đã thấy mình đang đứng trước mặt một nữ tử mặc một bộ áo choàng màu xanh trùm kín đầu.
Mặc dù cách lớp áo choàng, nhưng Liễu Minh vẫn có thể cảm giác được đôi mắt đối phương sáng lấp lánh, dường như rất có hứng thú với việc hắn tới đây.
Đại sảnh tầng ba được sắp xếp cực kỳ trang nhã, chẳng những giường chiếu chăn gối đầy đủ, thậm chí còn có mấy bồn hoa không biết tên đẹp đẽ đặt ở các góc phòng.
“Bẩm báo sư cô, vãn bối không phải trúng độc, dường như bị nhiễm phải tà khí nào đó, cho nên đệ tử mới đặc biệt tới đây xin sư cô giúp đỡ.” Liễu Minh kính cẩn nói.
Liễu Minh biết tới Hồi Xuân Đường này cũng là do trong một lần vô tình nghe được từ miệng người khác, nghe nói nơi này có một vị Linh Sư tinh thông y thuật tọa trấn, chuyên chữa trị các triệu chứng hỗn tạp không giải thích được và một vài loại kỳ độc nguyền rủa, cực kỳ hữu hiệu.
Mà hắn lại cảm thấy rất bất an với tia khí lạnh chui vào cơ thể lúc trước, chỉ sợ là tà khí gì đó mà đầu Thử Yêu kia lưu lại trước khi chết, cho nên sau khi vừa chia tay đám người Mục Tiên Vân mới lập tức chạy ngay đến đây.
Hắn cũng không muốn trong cơ thể mình lưu lại thứ gì đó không sạch sẽ.
“Tà khí! Cái này có chút thú vị, như thế không thể quá xem thường được, để ta xem qua một chút.” Nữ tử khoác áo choàng nghe vậy hơi nao nao, nhưng sau khi ánh mắt chớp chớp mấy cái, dường như càng cảm thấy hứng thú.
Chỉ thấy một tay nàng bấm niệm pháp quyết, tay kia khẽ run lên, một ngón tay duỗi ra điểm lên trán hắn.
Liễu Minh hơi hoảng sợ, chỉ cảm thấy mình cho dù mình có muốn trốn tránh đi chăng nữa, nhưng hơn phân nửa cũng không cách nào tránh khỏi một ngón tay này.
“Thả lỏng tinh thần, không nên chống cự, ta chỉ kiểm tra trong cơ thể ngươi một chút xem thật sự có tà khí tồn tại hay không?” Nữ tử khoác áo choàng lạnh lùng ra lệnh.
Liễu Minh rùng mình, đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức thả lỏng tinh thần.
Trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy một luồng năng lượng lạ lẫm bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào cơ thể thông qua trán, nhanh chóng quét qua khắp nơi trong thân thể, không hề bỏ qua bất cứ một phân nào cả.
“Kỳ lạ, không có gì dị thường. Chẳng lẽ lại là một loại tà khí có tính ẩn nấp cực cao?” Nữ tử khoác áo choàng thì thào vài tiếng, thu ngón tay lại, sau đó tay áo run lên, lộ ra một cái gương đồng rất tinh xảo.
“Đây là Tịch Tà Bảo Kính, nếu như trong cơ thể ngươi thực sự có thứ gì đó bị nguyền rủa hay là không sạch sẽ, tuyệt đối không thoát khỏi sự tra xét của nó. Tuy nhiên quá trình này có thể sẽ có chút đau đớn, ngươi phải chịu đựng một chút.” Nữ tử khoác áo choàng tùy ý nói.
“Cái gì, đau đớn?” Ý nghĩ Liễu Minh xoay chuyển, đang muốn hỏi sự đau đớn theo lời đối phương khi nào xuất hiện, chợt thấy đối phương đã quay mặt kính sáng ngời về phía hắn, một cột sáng chói lòa từ trong đó bắn ra, lóe lên một cái đã chui thẳng vào trong thân hình Liễu Minh. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy chỗ cột sáng màu trắng tiến vào, máu huyết bỗng dưng sôi trào lên, một trận đau đớn kịch liệt thấu tận tim gan như vạn trùng đốt chích ào ào xuất hiện.
Mặc dù Liễu Minh kiên nghị hơn người, nhưng trong tình huống không chuẩn bị trước cũng phải kêu thảm một tiếng.
“Im miệng, rất nhanh ta sẽ kiểm tra xong thôi.” Nữ tử khoác áo choàng căn bản không quan tâm, trái lại còn không kiên nhẫn, tay kia trảo một trảo vào hư không.
Lúc này một luồng sức mạnh vô hình bay vọt ra, lập tức ép chặt thân hình Liễu Minh lại, khiến hắn không cách nào động đậy.
Còn cột sáng màu trắng kia thì bắt đầu quét qua từng tấc một các nơi trong cơ thể.
Trong nháy mắt, đầu Liễu Minh chảy đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị phanh thây xé xác, dường như đau đớn đang phải chịu đựng còn kịch liệt hơn nghi thức Khai Linh ba phần.
“Ngươi cũng dám lừa gạt ta sao, trong cơ thể ngươi nào có tà khí gì!” Bỗng nhiên nữ tử khoác áo choàng thu lại gương đồng, mặt lộ rõ vẻ tức giận, đanh mặt quát.
“Sao, cả thứ này cũng không thể phát hiện được, hay là sư cô thử đổi một phương pháp khác xem sao!” Liễu Minh mặc dù đã khôi phục lại sự tự do, đau đớn trong cơ thể cũng đột ngột biến mất, nhưng sau khi nghe mấy lời ấy, trong lòng không khỏi phát lạnh.
“Hừ, ta dùng Tịch Tà Bảo Kính trăm lần thử trăm lần linh, từ xưa tới nay chưa bao giờ thất thủ. Chẳng lẽ ngươi dám hoài nghi phương pháp của ta hay sao! Cút ngay cho ta!” Nữ tử khoác áo choàng nghe vậy, càng thêm giận dữ.
“Đệ tử không dám!” Dưới luồng linh áp do đối phương thả ra, trong lòng Liễu Minh run lên, sau đó chỉ có thể nói mấy tiếng “Không dám” rồi rút lui.
Nếu như hắn chậm chân, chỉ sợ đối phương sẽ cho hắn một bài học nhớ đời.
“Chậm đã, để lại hai mươi khối Linh Thạch. Ngươi tưởng thời gian của ta là miễn phí sao!” Tinh quang trong mắt nữ tử khoác áo choàng lóe lên, sau đó liền quát lớn một tiếng.
Liễu Minh nghe vậy, đương nhiên không dám trái lời, vội vàng lấy hai mươi viên Linh Thạch còn chưa nóng túi đặt trên mặt đất, vội vàng thối lui ra khỏi đại sảnh tầng ba