“Tiền sư điệt, Thúy Nhi, các ngươi lập tức đưa những người khác rời đi, đi càng xa càng tốt, ngàn vạn lần không được quay lại.” Đạo sĩ trung niên bỗng nhiên nhìn về phía Tiền sư tỷ hét lớn một tiếng, tiếp đó hào quang bên ngoài thân nổi lên, thân hình phóng lên trời, trong nháy mắt đã đứng sóng vai với nữ tử và đầu đà kia.
Tiền sư tỷ nghe thế, sao còn không biết từ phía xa đang bay tới một đại địch khó lường, khiến cho cả Trương sư thúc cùng những vị Linh sư khác đều mới nghe tiếng đã biến sắc, lúc này không nói hai lời quay sang phân phó Thúy nhi một tiếng.
Hai nữ vội vàng bấm niệm pháp quyết.
Trong khoảnh khắc, Vụ Chu vốn đang lẳng lặng bất động lập tức hóa thành một quả cầu ánh sáng mờ ảo bắn về phía xa.
Đúng lúc này, âm thanh bén nhọn từ phía xa bỗng nhiên cao vút lên gấp mấy lần.
Tiền sư tỷ và Thúy nhi vốn đang thúc dục Vụ Chu, chỉ cảm thấy hai tai ‘ông ông’ một tiếng, Pháp lực trong cơ thể bỗng dưng trở nên ngưng trệ mất linh, Vụ Chu vừa bay được một quãng liền lắc lư một cái rồi ngừng lại.
Về phần những đệ tử có tu vi Linh Đồ trung kỳ và sơ kỳ kia lại càng chịu không nổi mà trước sau rơi xuống mặt đất.
Chỉ còn lại hai gã đệ tử có tu vi Linh Đồ hậu kỳ và Liễu Minh là sắc mặt trắng bệch ngồi phịch xuống sàn thuyền, dốc sức liều mạng thúc dục Pháp lực trong cơ thể tiến hành ngăn cản âm thanh bén nhọn này.
Đạo sĩ trung niên mắt thấy cành này, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng thân hình vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám di động chút nào.
Giờ phút này nơi chân trời xa cuồng phong gào thét, một mảng mây đen khổng lồ hiện ra giữa không trung, đồng thời nhanh chóng cuốn tới nơi này.
Mà âm thanh bén nhọn từ trong mây đen truyền ra, cũng khiến cho ngay cả ba gã Linh Sư bọn đạo sĩ trung niên cũng bắt đầu cảm thấy tai lâm râm đau nhức như bị châm đâm, làm cho bọn hắn cũng không cách nào bỏ qua mà đành phải dùng một bộ phận Pháp lực bảo vệ hai lỗ tai.
“Bịch bịch!” hai tiếng.
Tiền sư tỷ và Thúy nhi vốn đang đứng cuối cùng cũng mềm nhũn hai chân ngã xuống mặt đất, cũng chỉ có thể dốc sức liều mạng thúc dục Pháp lực trong cơ thể tiến hành ngăn cản.
Về phần những tên đệ tử Man Quỷ Tông khác trên Vụ Chu, tu vi hơi thấp đã hét to một tiếng rồi hôn mê, đồng thời máu đen từ từ chảy ra từ thất khiếu (*).
(*) bao gồm : hai mắt, hai mũi, hai tai và miệng.
Hai gã đệ tử Linh Đồ hậu kỳ giữ vững được một lát rồi cũng nghiêng đầu ngửa mặt lên trời ngã lăn xuống.
Đám tà tu Phong phỉ trên thuyền gỗ đương nhiên cũng đã ngã xuống đầy sàn.
Lúc này mặc dù sắc mặt Liễu Minh cực kỳ tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhưng vẫn có thể ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, liên tục bấm niệm pháp quyết.
Sở dĩ hắn có thể làm được việc này, tự nhiên hoàn toàn là do Tinh thần lực cường đại hơn nhiều so với đệ tử bình thường cùng với Pháp lực vô cùng tinh thuần trong cơ thể.
Đồng thời hắn còn vận dụng thiên phú nhất tâm nhị dụng, khiến cho Tinh thần lực một phân thành hai thay phiên ngăn cản âm thanh bén nhọn, một khi một nửa không kiên trì nổi lập tức thay bằng nửa khác tiếp tục.
Nhưng cho dù là vậy, Liễu Minh cũng cảm thấy hai nửa đầu đau đớn đến không thể chịu nổi, hai mắt bắt đầu tối sầm lại.
Ngay tại thời điểm hắn đang đau khổ dãy dụa, âm thanh bén nhọn dường như có thể khai kim phá thạch rốt cuộc cũng đột ngột dừng lại.
Lúc này thần sắc Liễu Minh mới buông lỏng, vội vàng trợn mắt nhìn lên bầu trời, kết quả khiến cho trong lòng hắn phát lạnh.
Chỉ thấy lúc này, mảng mây đen phía xa đã biến mất không thấy tăm hơi, mà ở trong hư không cao hơn trăm trượng so với mấy người đạo sĩ trung niên, lại xuất hiện một Yêu vật cao tới mấy trượng, nửa thân dưới là người, nửa thân trên là Giao.
Nửa người dưới của Yêu vật này mặc một cái quần dài rộng thùng thình bằng da thú, nửa người trên để trần, trải rộng một mảng lân phiến màu hồng thẫm, đồng thời trên cái đầu Giao vừa thô vừa to là một cặp mắt to lớn màu xanh, đang thả ra hàn quang lành lạnh nhìn chằm chằm vào ba người đạo sĩ trung niên.
Đám người đạo sĩ trung niên quan sát một phen, mới phát hiện trên người Yêu vật nửa người nửa Giao này rõ ràng có chồng chất những vết thương, cao thấp lộ ra những vết đao búa chém, tất cả đều rất sâu, có nhiều chỗ thậm chí còn có thể mơ hồ trông thấy xương cốt trắng hếu, tuy vậy nhưng không hề trông thấy một giọt máu nào chảy ra.
“Quả nhiên là con Xích Giao Thông Linh đã trốn thoát khỏi tay Ngạn sư thúc và Linh Ngọc tiền bối! Hai vị đạo hữu, đánh hay trốn?” Ánh mắt đạo sĩ trung niên nhìn chằm chằm vào quái vật phía đối diện, nhưng bờ môi lại khẽ nhúc nhích truyền âm.
“Trốn? có thể chạy nhanh hơn một đầu Giao long tu vi Hóa Tinh kỳ hay sao, không nghi ngờ gì chúng ta sẽ bị Giao này đuổi theo tiêu diệt từng người một cách đơn giản!” Đầu đà hừ một tiếng truyền âm trả lời.
“Đúng vậy, nếu có thể rời khỏi, thiếp thân đã sớm bay đi từ lâu rồi, còn ở chỗ này làm gì. Chẳng qua cũng phải nói lại, nếu con Xích Giao Thông Linh này ở trạng thái hoàn hảo, chúng ta đối mặt với nó đương nhiên phải chết không thể nghi ngờ, tuy nhiên nhìn bộ dáng thê thảm của nó hiện tại, một thân Pháp lực có thể còn lại hai ba thành lúc đỉnh phong đã là không tệ rồi. Ba người chúng ta liên thủ chưa hẳn đã không thể chiến đấu với nó một lát. Nếu vạn nhất có thể may mắn chém giết nó, nói không chừng chính là cơ duyên tiến giai Hóa Tinh kỳ của chúng ta đã đến.” Nữ tử trung niên nhìn qua Xích Giao phía đối diện, trong lúc sợ hãi lại bỗng xuất hiện một chút cuồng nhiệt.
Đạo sĩ trung niên cùng với đầu đà kia nghe xong lời này cũng không kìm được mà động tâm một chút.
“Được, nếu Dư đạo hữu cũng định liều mạng, ta đây cũng xin phụng bồi một lần vậy. Trương đạo hữu, ý của ngươi thế nào?!” Đầu đà truyền âm trở lại.
“Hai vị đều đã có quyết định, bần đạo một người có thể chạy được hay sao. Tuy nhiên trước tiên ta phải đưa hai nha đầu kia rời khỏi mới có thể buông tay đánh cược một lần được.” Đạo sĩ trung niên suy nghĩ một chút, sau đó cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng trả lời.
“Hừ, lúc nào rồi mà còn nhớ tới hai tên đệ tử Linh Đồ. Được rồi, ta tới giúp ngươi một chút vậy.” Đầu đà hừ một tiếng nói, tiếp đó một ngón tay hắn khẽ động, lúc này hai đầu khôi lỗi vốn đang vây quanh đó bỗng nhiên chuyển dộng, sóng vai bay thẳng đến Vụ Chu.
“Vèo!” một tiếng.
Đầu Yêu Giao đứng đối diện chỉ nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng.
Màn này khiến cho ba người đạo sĩ trung niên đồng thời cả kinh, bày ra tư thế phòng ngự.
“Ầm!” một tiếng.
Con Khôi Lỗi hình sói đang bay đến Vụ Chu bị một móng vuốt màu đỏ sắc bén xuyên thủng đầu, lóe lên rồi nổ tung.
Con Yêu vật nửa Giao nửa người này vừa hiện ra đã lại há miệng, một cột sáng đỏ thẫm phun ra.
“Phụt!”, một tiếng trầm đục vang lên, Khôi Lỗi hình sói bên kia cũng bị ánh sáng màu đỏ xuyên qua mà nổ tung ra.
Một màn này làm cho ba người đạo sĩ trung niên đều hít vào một hơi khí lạnh.
“Mặc kệ đám đệ tử của ngươi, động thủ đi!” Phu nhân cắn răng một cái quát lên một tiếng chói tai, một tay vung lên, rút từ tay áo ra theo một đoản kiếm màu xanh rồi ném lên không trung, miệng lẩm bẩm.
Sau khi hai con Khôi lỗi bị hủy, trong lòng đầu đà đau như cắt, không nói hai lời, hai tay sờ vào trong ngực. Lúc này hai viên cầu một hồng một lam đồng thời bay ra, “Rắc rắc…” một hồi biến hình, sau đó liền hóa thành một con Khôi Lỗi Cự Hổ màu lam và một con Khôi Lỗi Cự Mãng màu đỏ.
Hai con Khôi Lỗi vừa mới hiện ra, tay áo đầu đà lại run lên, hai khối Tinh thạch hồng lam to bằng nắm tay cũng bay ra, chui vào bên trong miệng hai con Khôi Lỗi Thú.
Hai con Khôi Lỗi Thú vốn trông như hai vật chết, lúc này lam quang trong mắt một con lóe lên, phát ra tiếng hổ gầm, con kia thì thè lưỡi vang lên tiếng “Xì xì..”, miệng phun cầu vồng, lắc đầu quẫy đuôi.
Sắc mặt đạo sĩ trung niên âm trầm vỗ vào cái túi bên hông, lúc này một chồng Phù lục đủ mọi màu sắc bay ra, hóa thành một bức tường chắn trước người.
Con Yêu vật nửa Giao nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên phóng ra phía trước, thân hình lập tức hóa thành những hư ảnh liên tiếp tạo thành một đường thẳng, chỉ là trong phút chốc đã dùng một tốc độ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện cách phu nhân chừng mười trượng.
“Chém!”
Phu nhân thấy vậy, trong lòng nhảy dựng, nhưng miệng lại không chút do dự quát khẽ một tiếng, bàn tay đột nhiên điểm vào đoản kiếm màu xanh trên không trung.
Thanh kiếm này rung lên dữ dội, sau đó liền biến thành một đạo hàn quang bổ một phát về phía đối diện.
“Phanh!” một tiếng.
Một bên móng vuốt sắc bén của con Yêu vật nửa Giao chỉ hơi lay động, âm thanh giống như tiếng kim thạch va chạm vừa phát ra đã đập cho hàn quang bay đi, đồng thời lại há miệng ra, một cột sáng màu đỏ rực phun thẳng về phía vị phu nhân.
“Xì… ” .
Đồng thời một ngón tay đạo sĩ trung niên cũng điểm tới ba cái Phù lục phía trước.
Trước người phu nhân lập tức hiển hiện ba tầng sáng mù mịt hơi nước. Cột sáng màu đỏ lóe lên, sau khi nhanh chóng xuyên thủng cả ba tầng sáng mới miễn cưỡng tán loạn mà biến mất.
Một màn vừa rồi làm cho phu nhân kinh hãi, không tự chủ được mà lùi lại phía sau hai bước.
“Ầm” “Ầm” hai tiếng.
Cự Hổ màu xanh da trời và Cự Mãng màu đỏ đồng thời bổ nhào về phía trước, nhưng con Yêu vật nửa Giao chỉ nhảy lên một cái, thân hình bỗng nhiên trở nên trong suốt rồi biến mất.
“Dư đạo hữu coi chừng!”
Một Phù lục trước người đạo sĩ trung niên tự cháy, bỗng nhiên quay đầu về phía phu nhân quát to một tiếng.
Phu nhân nghe vậy trong lòng phát lạnh, một tay bấm niệm pháp quyết, đoản kiếm màu xanh quay tít một vòng, liền biến thành một màn kiếm bảo hộ toàn thân.
Một móng vuốt sắc bén màu đỏ lóe lên hiện ra, lập tức xuyên thủng màn kiếm, một trảo như ảo ảnh lóe lên rồi mau chóng thu trở lại từ lồng ngực phu nhân.
Vị phu nhân này chỉ cảm thấy trước người mát lạnh, trên ngực bỗng xuất hiện một lỗ máu.
Lúc này, trong không trung cách xa vài chục trượng ở phía sau lưng hiện lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, chỉ thấy tay con Yêu vật nửa Giao đang nâng một vật gì đó đầm đìa máu tươi, vẻ dữ tợn trong mắt lóe lên, cổ tay run run rồi ném thẳng vật cầm trong tay vào miệng, nuốt luôn vào bụng.
“A, thứ ngươi ăn là …”
Phu nhân giờ mới hiểu được tới chuyện gì xảy ra, nhưng mặt mũi tràn đầy sự sợ hãi, hét thảm một tiếng, khí lực toàn thân mất sạch, ngã từ trên không trung xuống.
“Không được, nhanh dùng thủ đoạn cuối cùng, nếu không chúng ta cũng khó giữ được tính mạng đấy.” Đầu đà vừa thấy phu nhân vẫn lạc, trong nội tâm lạnh lẽo, vội vàng quay đầu quát khẽ một tiếng về phía đạo sĩ trung niên.
“Được.”
Trong nội tâm đạo sĩ trung niên cũng nhảy dựng lên, nghe xong lời đó, không chút do dự đồng ý.
Lúc này thân hình hắn bỗng nhiên quay tít một vòng, tất cả Phù lục phía trước đều lóe lên rồi nổ tung.
Sau một khắc, trên người con Yêu vật nửa Giao hiện lên vô số phù văn, hóa thành vài cái Phù liệm năm màu (*) trói quanh người nó.
(*) liệm : dây xích.
Cùng lúc đó, đầu đà bên kia cũng bấm niệm pháp quyết, Khôi Lỗi Cự Hổ màu lam và Cự Mãng đỏ thẫm cùng mấy con Khôi Lỗi hình sói còn lại cùng lúc bổ nhào về phía trước, còn chưa tới gần đã phát ra hào quang chói mắt, nổ tung trên không trung.
Trong chốc lát, một quả cầu ánh sáng cực lớn đủ mọi màu sắc hiện ra trong tiếng nổ vang, lập tức bao phủ thân hình con Yêu vật nửa Giao.
Một tiếng rít gào thê lương từ trong quả cầu ánh sáng vọng ra, cùng lúc đó một cỗ khí tức kinh khủng cực độ đột nhiên từ trong đó cuốn ra, những nơi nó đi qua, hư không đều rung rung cộng hưởng không thôi.
“Không xong rồi, Yêu vật này vậy mà không hề hấn gì. Chúng ta đi mau, có thể chạy thoát được đã là tốt lắm rồi.” Đầu đà vừa thấy cảnh này, sợ hãi kêu to một tiếng.
Hắn lại giơ tay lên, một quả cầu màu xanh lăn ra, lập tức hóa thành một con chim gỗ màu xanh.
“Vèo!” một tiếng.
Đầu đà cưỡi chim gỗ phá không bỏ chạy.
Đạo sĩ trung niên thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng cũng cắn răng một cái, móc từ trong lòng ra một tấm Phù lục màu vàng đất, vỗ mạnh lên người, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ chớp lóe mấy cái đã xuất hiện trên Vụ Chu.
Hai tay hắn khẽ động, lập tức tóm Tiền sư tỷ và thiếu nữ áo lục trên sàn thuyền, bước nhanh một bước đã cách Vụ Chu mấy chục trượng, lại bước thêm vài bước nữa đã hóa thành một chấm đen nhỏ đạp lên hư không chạy đi.
Liễu Minh vẫn đang ở trên Vụ Chu, mắt thấy tất cả chuyện này, không kìm được mà trợn mắt cứng họng.