– Wow! – Sao xuýt xoa.
Khu vực của Mai Lang Vương đặc biệt trồng nhiều mai hơn những nơi khác. Hoa Mai lớp lớp, tầng tầng nở vàng rực rỡ, trông thật lộng lẫy.
Mai Lang Vương dắt tay Sao đến dưới một tán mai lớn. Bóng mai che khuất một góc trời. Hoa Mai vàng ươm rụng rơi, thơm lừng, thanh khiết. Sao khẽ ngửi, hương thơm tràn sâu vào lòng.
Bất giác, cô bé lại nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Khi ấy, bầu trời tràn ngập cánh mai rơi.
– Ngài… Ngài có thể cho em biết tên được không? – Cô bé ấp úng hỏi.
Chàng đưa mắt quan sát Sao, cô bé đang cúi mặt thẹn thùng. Mai Lang Vương nghĩ Sao vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với thế giới mới. Cô bé vẫn còn rụt rè quá.
– Ta tên là Mai Lang.
– Nhưng… – Sao ngẩng lên – Em nghe họ gọi ngài là ‘Vương’…
Chàng mỉm cười – Phải. Mai Lang Vương là tôn hiệu của ta, trong đó ‘Vương’ là thần chức mà vua Hùng ban cho. Tên thật của ta chỉ có hai chữ. ‘Mai’ nghĩa là Mai hoa. Còn ‘Lang’ là từ ghép vào để chỉ nam nhân thôi.
– Ể? – Sao ngẩn ngơ.
Mai Lang Vương buồn cười – Tên ta rất đơn giản.
– A… – Sao nhìn xuống chân, đắn đo hồi lâu mới dám hỏi – Lần đầu em gặp ngài, tại sao lại có hoa mai ạ? Lúc đó là tháng tám… Ngài làm cách nào để hoa mai nở vào tháng tám?
– Ra là em thắc mắc chuyện này. – Mai Lang Vương vòng tay qua tóc của cô bé, nhẹ nhàng. Lúc ấy, Sao đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Cô bé liếc nhìn, liền thấy trên tay của Mai Lang bừng nở một đóa mai trăm cánh vàng ươm.
– Ta muốn hoa mai nở vào mùa nào mà chẳng được? – Chàng vừa nói vừa cài đóa hoa ấy lên tóc Sao – Hoa mai trong trời đất đều nghe lệnh ta, ta là thần cai quản hoa mai cơ mà?
Sao lùi lại.
Đóa hoa mà chàng vừa cài lên tóc cô bé tỏa sắc chói ngời.
Mai Lang Vương im lặng ngắm Sao. Chàng cảm thấy mái tóc mềm mại đen huyền của cô bé rất hợp với hoa mai.
Chàng chưa từng thấy ai cài hoa mai trên tóc mà đẹp như vậy.
– Ngài… Ngài là thần ư?! – Ngược lại, Sao chẳng quan tâm đến những gì chàng đang nghĩ, cô bé gần như hét lên, không thể tin nổi – Ngài là thần?!
Mai Lang Vương có chút thất vọng. Chàng nghĩ rằng cô bé đã biết rồi…
– Phải. – Mai Lang Vương đưa Sao đến bên giường tre trước sân, đợi cô bé ngồi xuống để bình tĩnh hơn. – Ta là thần, tam vị Hoa tiên kia đều là thần, những người mà em tiếp xúc đều là thần. – Chàng trực diện nhìn vào mắt Sao, khẳng định mạnh mẽ – Em đang hiện diện ở thần giới.
– … – Những lời mà chàng nói khiến Sao bối rối. Cô bé xâu chuỗi lại những chuyện mà mình đã trải qua, cảm thấy hợp lí lạ lùng.
Mai Lang là thần… Những người cô bé tiếp xúc đều là thần… Mai Lang xử lí con quỷ đó… Những đứa trẻ ăn mặc kì lạ đi lại trên phố nghiêm trang…
Trước mắt Sao, một thế giới huyền ảo diệu kì bừng mở.
Cô bé… Một con người… Có thể lạc chân đến thần giới ư?
Thế rồi, Sao lại nhớ đến Mực.
Tại sao chỉ có cô bé là được yên ổn?
Sao quay phắt sang chàng, nước mắt lấp đầy khóe mi. Mai Lang Vương dường như hiểu cô bé định nói gì, chàng đặt tay lên vai Sao, lắc đầu e ngại – Không thể nữa.
– Sao ạ? – Sao sững sờ.
Mai Lang Vương lắc đầu – Những thứ đã mất đi thì sẽ không thể lấy lại.
– … – Nước mắt rơi xuống, rỏ lên hoa văn tinh xảo của tà áo dài màu hồng. Sao bưng mặt, nhớ đến Mực, lòng đau như cắt.
Mai Lang Vương không biết nói gì hơn với nỗi đau của Sao. Nhưng chàng không thể can thiệp vào quy luật của tạo hóa. Sao ngay từ đầu không phải là linh hồn thuộc về thế giới con người vì vậy chàng có thể tự do đem cô bé đi. Còn Mực, chú chó nhỏ đó… Số đã tận rồi.
Ngay cả những kẻ bắt cóc cô bé cũng đã tận số thì chàng mới ra tay với chúng được.
Vạn vật này đều có quy luật, thần linh như chàng đều phải tuân theo quy luật.
– Sao, ta biết em rất đau khổ nhưng em phải cố gắng đứng lên thôi. Những chuyện đã xảy ra ở hồng trần hãy xem như một giấc mơ. Đó là việc duy nhất em có thể làm để tìm kiếm sự bình yên cho mình.
– … – Sao vẫn nức nở khóc.
Cô bé biết những gì chàng nói đều đúng, nhưng cô bé không thể quên được Mực…
…
Đợi Sao khóc xong, trời cũng đã tối hẳn. Trong suốt thời gian đó, Mai Lang Vương chỉ biết ngồi bên cạnh, khó xử nhìn Sao.
Chàng thật sự rất dở những việc này.
Mai Lang Vương không nghĩ mình là người có khả năng dỗ dành con gái.
– Hức… – Khóc đến mi mắt sưng mọng, Sao mới ngẩng lên.
Mai Lang Vương đẩy đĩa bánh mà tiên đồng vừa mang đến tới gần cô bé, hi vọng nó sẽ khiến Sao nguôi ngoai.
– … – Sao trông hành động của chàng, cảm thấy lòng nhẹ đi.
Cô bé biết, Mai Lang luôn lo lắng cho cô bé. Ngay từ đầu, chàng đã luôn âm thầm bảo vệ cô bé.
Sao lấy một chiếc bánh, cặm cụi ăn.
Mai Lang Vương thấy vậy, lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Đợi cô bé ăn xong, chàng ân cần đưa trà tới. Sao không chịu uống trà, Mai Lang Vương sai tiểu đồng mang nước trắng ra, Sao mới chịu uống.
– Mai Lang… – Khi tinh thần đã đỡ hơn, cô bé lại bất ngờ nắm lấy vạt áo chàng.
– Ừ. – Mai Lang Vương đáp lời, sẵn sàng lắng nghe.
– Khi em ở đó, chỉ có Mực là quan tâm em thôi. – Cô bé nhỏ giọng nói.
– Ta hiểu.
– Khi em ở đây, cũng chỉ có Mai Lang là quan tâm em nhất. – Sao tiếp tục nói thêm.
– … – Mai Lang Vương im lặng.
Sao lại nắm chặt vạt áo chàng hơn, đôi mắt to tròn nhìn chàng chăm chú, đầy niềm tin và dựa dẫm – Giờ em chỉ trông chờ vào ngài. Xin ngài đừng rời bỏ em. Xin ngài đừng như Mực…
– Ngốc. – Chàng xoa đầu cô bé – Tại sao ta lại rời bỏ em chứ.
Mai Lang Vương mỉm cười, hứa với Sao – Ta sẽ bảo vệ em. Từ nay về sau, ta sẽ mãi mãi bảo vệ em.
Sao nghe chàng nói, lòng bình yên vô cùng.
Cô bé cảm thấy, cho dù phía trước có khó khăn thế nào cũng có thể vượt qua được.
Nhưng, Sao không biết, chính bản thân Mai Lang Vương lại đắn đo.
Những gì mà chàng nói với cô bé, ngay cả chàng cũng biết là không thể thực hiện.
Một ngày nào đó, Sao sẽ trở lại là ‘Vì sao lõi’. Cô bé sẽ không còn nhớ rằng, ở Mai Viện này, có một vị thần Mai đã từng hứa sẽ bảo vệ cô bé suốt đời. Cô bé cũng không còn kí ức về những chuyện đã xảy ra. Và, đến ngày đó, cả chàng cũng phải chọn cách quên lãng .
Mai Lang Vương âm thầm nhắm mắt.
Cuộc hội ngộ này chỉ là một đoạn duyên ngắn. Rốt cuộc đây chỉ là nhiệm vụ của chàng.