Cố gắng tìm kiếm yếu điểm của Mai Thần mãi mà chẳng được, tên thủ lĩnh chỉ đành muối mặt rời đi, chừa lại không gian yên tĩnh cho chàng.
Nhà Rong trở nên yên lặng hẳn, chỉ còn lại Mai Lang Vương, Sao và Yang ở đó.
Bên ngoài, tên thủ lĩnh đặc biệt cử một toán lính gác canh chừng trong những lùm cây xung quanh. Bên trong, bếp lửa vẫn sáng, Mai Thần và hai đứa nhỏ tựa vào nhau, im lặng.
– Vương, ngài không sợ chúng bỏ độc vào thức ăn ư?
– Bọn chúng chưa vội thế đâu. – Mai Lang Vương điềm tĩnh nói. Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt chàng, khiến đôi đồng tử màu nâu trở nên ấm áp lạ thường.
– Mai Lang, em muốn ngủ. – Sao rúc vào lòng chàng.
Mai Lang Vương mỉm cười ôm lấy Sao. Cô bé tựa vào người chàng, ngủ ngoan như mèo nhỏ. Yang nhìn Sao, hai má ửng hồng xấu hổ. Mai Lang Vương khó hiểu quan sát cậu, chàng vỗ tay lên phần chân trái khoanh tròn, gật đầu.
– Ưm…Ừm… Cảm tạ ngài… – Yang nằm xuống, gối đầu lên chân chàng.
Mai Lang Vương dịu êm nhắm mắt. Bọn trẻ này… Thật là…
Tối hôm đó, Mai Lang Vương không ngủ. Chàng chú tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Cho đến khi trời sáng, mọi chuyện trôi qua rất êm đềm. Có lẽ dự đoán của chàng đã đúng, rằng bọn phản loạn chưa vội ra tay ngay.
Sớm hôm sau, tên thủ lĩnh đến đón chàng. Nghe nói là muốn đưa chàng đi tuần quanh khu vực Kon Chư Răng. Mai Lang Vương đồng ý đi cùng hắn, Sao và Yang bám theo chàng như hình với bóng.
Tên thủ lĩnh dùng thuyền độc mộc dạng nhỏ đưa chàng và hai đứa trẻ bay là là trên cánh rừng Kon Chư Răng. Độ cao của thuyền không quá lớn, có lẽ cao hơn ngọn cây năm mét. Việc làm này chủ yếu giúp chàng có thể quan sát độ che phủ của rừng một cách bao quát hơn. Mai Lang Vương dõi nhìn khu vực bên dưới, giữa những tán rừng dày, chàng thấp thoáng nhìn thấy những khu dân cư bị vây chặt trong rào chắn.
Mai Thần nhìn sang Yang…
… Khi đi qua những vùng đất đó, chàng thấy ánh mắt Yang bất chợt kích động.
– Vương, đó là rừng thượng nguồn, ngài có muốn xuống đó xem không? – Tên thủ lĩnh nói.
– Rừng thượng nguồn à? – Mai Lang Vương gõ nhẹ ngón tay lên cánh quạt đã xếp chặt, mỉm cười.
Không có sự phản đối của chàng, tên thủ lĩnh nhanh chóng cho thuyền hạ xuống. Vừa đến nơi, thứ mà họ nhìn thấy đầu tiên chính là một khu rừng trống trải.
Rừng vẫn chưa bị tiêu diệt hết nhưng phần lớn đã biến mất. Ở giữa màu xanh bạt ngàn bỗng xuất hiện một khoảng đất trống, trông như vết hói nham nhở. Mai Lang Vương dạo bước trên cỏ, đi qua khoảng đất trống thảm hại, chàng nhìn vào những cánh rừng còn tồn tại phía xa, nơi đó, trên ngọn cây, lá đã ẩn hiện những vệt úa vàng.
– Bọn chúng sẽ sớm tiêu diệt cả khu rừng ở đó thôi. – Mai Lang Vương nghĩ. Nếu chàng đoán không nhầm, rừng thượng nguồn liên quan trực tiếp đến sức mạnh của nữ thần Kon Chư Răng. Bọn chúng để lại những cánh rừng phía dưới nhưng lại tiêu diệt khu vực này… Xem ra, bọn chúng đã tính toán rất kĩ lưỡng.
Đoàn người tiếp tục tiến sâu vào khu rừng. Khi sắp đi hết bãi đất trống, chuẩn bị đặt chân vào rừng xanh thì bên tai họ bỗng vang lên những tiếng vi vút.
Tên thủ lĩnh cười gằn, nhảy phóc về phía sau.
Mai Lang Vương bình thản đưa quạt lên môi, đôi mắt đẹp tĩnh lặng như nước, chỉ có Yang là sợ hãi, ôm chặt lấy Sao, nép vào người chàng.
Một loạt âm thanh kì quái vang lên. Nghe như thể tiếng của những cơn mưa kim loại rơi lên một tấm khiên sắt.
Âm thanh quét qua tai mọi người, rền rĩ. Sao hoảng sợ bịt tai lại, cô bé cảm thấy choáng váng vì tiếng động kia đến quá nhanh và ồn ã.
Có thứ gì đó đang lịch kịch rơi xuống. Chúng rơi càng lúc càng nhiều, hệt như thóc gạo, văng tứ tung.
Yang đưa mắt nhìn, đó là những mũi tên.
Rất nhiều mũi tên đang rơi xuống quanh chân cậu, chúng vây lấy ba người, tạo thành một vòng tròn rỗng tâm khổng lồ.
– … – Tên thủ lĩnh đứng nghệt mặt ra nhìn.Dưới cơn mưa tên, nhóm người Mai Lang Vương vẫn vô sự đứng đó. Xung quanh tên rơi ngổn ngang nhưng lại không có mũi nào chạm vào được trang phục của họ. Thậm chí, Mai Lang Vương còn chẳng tỏ ra kinh ngạc.
– Mọi người đang săn bắt thú rừng thì không may bị lệch tầm ngắm ư? – Mai Thần liếc nhìn quang cảnh trước mắt, cười ưu nhã.
– A… Đây… Đây là… – Tên thủ lĩnh không thốt nên lời.
– Thú vị thật. – Mai Lang Vương không chờ hắn nói hết, nhếch mép.
Ánh mắt của chàng hướng về tên thủ lĩnh, dù nét mặt vẫn bình tĩnh và anh tuấn nhưng lại ẩn chứa hàn khí chết chóc.
Cái nhìn đó khiến hai chân tên thủ lĩnh đông cứng.
– Vương… Xin… Xin hãy nghe tôi giải thích… – Hắn lắp bắp chạy lại.
Mai Lang Vương nắm tay Sao dắt sang khu vực khác, im lặng chờ đợi hắn bịa chuyện. Trong lúc Mai Thần đứng đó nghe tên thủ lĩnh thêu dệt hàng loạt lí do nực cười thì Yang đã lẳng lặng cúi xuống nhặt lấy một mũi tên.
Tiên khí ẩn trong mũi tên vẫn còn rất nồng, nó khiến tay cậu nóng bừng. Điều đó chứng tỏ rằng, những mũi tên này đều chứa đựng quyền năng, chúng sẽ tự động lao vào mục tiêu ngay sau khi rời khỏi dây cung.
Loại tên này không có cách cản trở. Nó là vũ khí mạnh nhất hiện tại ở Kon Chư Răng bởi vì để luyện nên một mũi tên như thế này phải cần rất nhiều sức mạnh.
Bất giác, Yang lại nhìn sang Mai Thần.
Ngài ấy… Một mình ngài ấy… Có thể chống đỡ cả một cơn mưa thần tên ư?
Tim cậu thoắt chốc run lên, Yang không khỏi khâm phục.
Mai Thần… Thật đáng sợ!