Sao, phía trước là thác Bukjai rồi!
– Thác Bukjai ạ?
– Ừ, tên đầy đủ của nó là Tơkơi Bukjai, dịch ra tiếng Kinh của em có nghĩa là “Thần chim Én”, đó là nơi em trai của nữ thần Kon Chư Răng say ngủ.
– Em trai của nữ thần Kon Chư Răng? – Sao thoáng ngạc nhiên – Nữ thần có em trai ạ?
Yang nghe cô bé hỏi mà lòng không giấu được nỗi buồn. Kể từ khi nữ thần lâm nguy, các già làng đã bàn tính đến chuyện gọi ngài Bukjai trở về. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì của ngài. Chẳng biết bọn phản loạn có ra tay với ngài hay không.
Hôm xảy ra cớ sự, Yang đang ở giọt nước của làng, đến khi trở về, cậu đã thấy đám phản loạn giết chết mọi người và đàn áp nhân dân Kon Chư Răng rồi.
Bọn chúng nhốt mọi người vào những buôn làng có rào chắn vây quanh, buộc họ làm việc để phục vụ chúng…
Ngài Bukjai chắc chắn đã bị chúng làm gì đó. Nếu không ngài đã bảo vệ dân làng, làm sao có thể để bọn phản loạn tự tung tự tác cho được.
Sao thấy Yang càng lúc càng rầu rĩ, cô bé cũng không cố hỏi về chuyện đó nữa. Sao đưa mắt nhìn quanh, nơi này vẫn tối tăm như vậy, thỉnh thoảng lại có tiếng thú lạ rú lên, hoang dã và đáng sợ.
Thế rồi, trong bóng tối thâm u đó, đột nhiên Sao nhận ra có thứ gì đang di chuyển. Cô bé mở lớn mắt, lay vai Yang. Cậu bé liền dừng gấp lại.
– Chuyện gì vậy?
– Nhìn kìa! – Sao trỏ tay lên một tán cây.
Yang theo hướng đó nhìn lên, đến khi nhận ra thứ mà Sao nói đến, cậu lập tức đứng trơ ra.
Những bóng đen.
Trên tán cây u tối, rất nhiều bóng đen lặng lẽ hiện diện.
Yang siết chặt lấy Sao, cảnh giác lùi lại. Chân cậu va phải một cái rễ cây. Sao nhìn lên tán của cái cây đó, cô bé phát hiện những bóng đen kia cũng đứng đầy trên ấy.
Hai đứa đã bị bao vây hoàn toàn.
Chẳng biết chúng đi theo từ lúc nào, chỉ biết hai đứa giờ đã nằm gọn trong vòng vây của chúng.
– Phải cố thôi. – Yang rút ống xì đồng ra.
– … – Sao cắn răng, tháo guốc.
– Ha ha ha ha ha! – Đúng lúc này thì tiếng cười ngạo mạn của tên thủ lĩnh cất lên.
Sao và Yang ngoái nhìn, hắn đã kéo theo bọn thuộc hạ của mình xuất hiện từ phía sau.
– Đại nhân bảo với ta rằng phải “chăm sóc” cho con bé đi cùng Mai Lang Vương. – Tên thủ lĩnh cười gằn, tiến đến. Mắt hắt sáng quắc chiếu lên người Sao, ánh mắt thèm khát man rợ, hệt như nhìn một miếng mồi béo bở.
– A… – Sao run rẩy nép vào lưng Yang.
– Đừng hòng chạm vào Sao! – Yang quát lên, giấu Sao về phía sau ngay lập tức.
– Thằng ranh! – Tên thủ lĩnh liếc cậu.
Yang nghiến răng, trừng trừng nhìn hắn. Ánh mắt non nớt đổ lửa. Cậu giờ đây đã chẳng còn sợ hãi hắn nữa rồi.
Sau khi làm nóng người với trận chiến ban nãy, Yang đã trở nên dũng cảm hơn. Cậu cảm thấy bản thân có thể lao vào tử chiến với tên khốn khiếp ấy bất cứ lúc nào. Nhất là khi hắn vừa buông lời hăm dọa Sao – Người mà cậu đã thề sẽ bảo vệ bằng mạng sống.
– Hừ. – Tên thủ lĩnh không nói nhiều nữa, mặt hắn đanh lại. Hắn đưa tay lên, làm hàng loạt động tác nhằm ra hiệu lệnh.
Tiếng bước chân của bọn thủ hạ đằng sau bắt đầu vang lên, rất đều đặn, có lẽ chúng sắp dàn trận.
Yang lướt mắt khắp bốn bên. Đâu đâu cũng là địch. Mặc dù cậu không sợ hãi nhưng cũng không thể không lo lắng. Mồ hôi đang toát ra ướt hết cả lưng.
– Tại sao đại nhân lại muốn ta xử lí con bé này nhỉ? – Tên thủ lĩnh nghi ngờ.
Hắn nhìn Sao một lượt, sự ngây thơ và sợ sệt của cô bé càng khiến hắn thêm nhàm chán. Một con tiểu đồng vô dụng thực sự. Trông nó chẳng có chút uy hiếp nào. Nhìn kìa, nó thậm chí còn chẳng được dạy về tiên thuật, phải chống trả chúng ta bằng chiếc guốc thảm hại đó…
– Ta vẫn nghĩ là nên tập trung đối phó tên Mai Lang Vương đó thì hơn. – Hắn bực dọc.
Nhưng rồi, mệnh lệnh là mệnh lệnh, hắn không thể cãi lại người áo đen. Vì vậy hắn chỉ đành lặng lẽ quay đi, hạ tay xuống, cho phép bọn thuộc hạ trên cao và xung quanh giương nỏ nhắm vào hai đứa trẻ.
– Chán chết. – Hắn đi ra một gốc cây, châm lửa hút thuốc.
Làn khói bồng bềnh từ miệng hắn phả lên cao, tên thủ lĩnh nhìn ánh trăng mờ ẩn sau tán rừng, lẩm bẩm
– Không giết thằng lớn lại đi giết hai đứa nhỏ! Thật khó hiểu hết sức!
…
– Anh Yang… – Sao nhìn những mũi tên đang hướng về phía mình, chân run lẩy bẩy.
– Sao… – Yang nắm lấy tay cô bé, nhắm mắt lại, hạ quyết tâm.
Ôi, Sao, em thật nhỏ bé để phải đối diện với những chuyện này…
Nguy hiểm này đáng lẽ chỉ có mình anh phải lãnh nhận, bởi vì đây là việc của Kon Chư Răng…
Cậu mở mắt ra, kiên định nhìn tên lính trước mặt. Hắn đang cúi người, chĩa nỏ về phía cậu. Mũi tên trên nỏ sáng rực dưới ánh trăng, nó ngắm thẳng vào giữa trán cậu.
Chỉ cần hắn bóp cò thì ngay lập tức cậu và Sao sẽ trở thành nhím ngay.
Vì vậy, Yang đã có suy tính…
… Nếu phải trở thành nhím, thì chỉ mình cậu mà thôi. Cậu sẽ dùng thân mình chắn tên cho Sao.
Cho dù có hi sinh mạng sống này, cậu cũng sẽ bảo vệ Sao an toàn.
Tay của bọn lính dần dần ấn lên chốt lẫy. Một, hai, ba, hơi thở của Yang và Sao đông cứng.
Cạch!
Tiếng lẫy nỏ bật lên.
Vút!
Hàng ngàn mũi tên từ vô số chiếc nỏ lao ra, đổ dồn về phía hai đứa.
– Sao! – Yang lập tức ấn cô bé xuống và che chắn người mình lên thân hình nhỏ bé của Sao.
– Anh Yang! – Sao chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mọi chuyện đến qua nhanh và cô bé không có phản xạ nhanh nhạy như Yang để bắt kịp tình huống.
Âm thanh ồn ã của buổi tuần hành ban sáng lại xuất hiện.
Sao và Yang giật mình, ngẩng lên nhìn, liền thấy tà áo dài thêu hoa tuyệt mỹ vờn bay.