Mai Nở Dưới Sao

Q.1 - Chương 70 - Đi Đến Cổ Loa

trước
tiếp

Mai Lang Vương và Sao khởi hành ngay sau đó, lần này Lãm không đi cùng họ, chàng ta được Mai Thần giao cho nhiệm vụ trông coi công việc dưới thị trấn, vì vậy phải ở lại Mai Viện. Riêng Thần Tình, nàng vừa rời khỏi Mai Viện cách đây một tuần. Kể từ sau khi biết Hùng Vương ra lệnh cho Sao đến gặp ngài ở Cổ Loa thì Thần Tình đã ngay lập tức chạy về Tản Viên Sơn.

Trước đó vài hôm, Sao nghe Ưu Liên và nàng ta chuyện phiếm với nhau thế này:

– Thần Tình, ngài là thuộc hạ của Lạc Long Quân, tại sao không đến nương nhờ Cổ Loa mà lại nương nhờ Tản Viên của Sơn Thánh?

– Hừm… – Thần Tình ôm chén trà, quay sang hướng khác, chẳng muốn trả lời.

Ưu Liên thấy nàng lảng tránh, càng thích thú hơn, trêu chọc – Hay là lần này ngài cũng cùng Sao và Mai Lang trở về Cổ Loa một chuyến?

Thần Tình đổ mồ hôi trán ròng ròng, Ưu Liên khúc khích bồi thêm – Chẳng phải ngài thích chọc phá Mai Lang lắm sao? Giờ có dịp hay rồi, cùng về Cổ Loa với Mai Lang, chắc chắn sẽ có rất nhiều thời cơ thích hợp để ngài ra tay. Nếu ngài ngại ta có thể nói với Mai Lang một tiếng thay ngài, Mai Lang mang ơn ngài nhiều lần vì những món đồ nhờ mua cho Sao, thằng bé sẽ rất vui nếu có thể đưa ngài đến Cổ Loa du ngoạn.

– Ưu Liên, ngươi giỏi lắm. – Thần Tình quay sang nhìn nàng, khuôn mặt vừa tức vừa sợ, nửa tím nửa đỏ.

– Ha ha. – Ưu Liên vỗ tay vào nhau, cười hiền lành.

Ngay trong đêm đó chẳng biết Thần Tình suy nghĩ gì mà dứt khoát trở về Tản Viên Sơn luôn, có lẽ Ưu Liên cũng không ngờ rằng, chỉ vài câu bông đùa của nàng lại có thể khiến cái người bạo ngược không nói lí lẽ đó sợ đến tháo chạy.

Sao chứng kiến hết mọi chuyện, lòng cũng tò mò lắm.

Chẳng biết Thần Tình và Cổ Loa đã xảy ra duyên cớ gì, để giờ đây chỉ cần nhắc đến ba chữ ‘về Cổ Loa’ là nàng ta lại run lập cập.

Chuyến hành trình đến Cổ Loa không khác mấy so với cuộc chu du đến Kon Chư Răng trước đó. Nếu có thì chắc là quãng đường xa hơn, đi qua nhiều phong cảnh hơn. Sao đứng trên mạn thuyền, nhìn xuống thần giới phù hoa rực rỡ. Cô bé lần lượt dõi mắt qua những danh lam thắng cảnh, nhớ về những gì mình đã đọc trong sách, từng sự tích, từng bài thơ, từng thăng trầm của lịch sử… Tất cả lướt qua tâm trí Sao, khiến cho lòng bâng khuâng.

– Sao. – Mai Lang Vương ngồi trên lầu cao nhìn xuống, cất tiếng gọi.

– Dạ? – Em mơ hồ đáp.

– Lên đây đi, ở đó nắng lắm.

– … – Sao suy nghĩ một chốc, chú ý đến vị trí của lầu cao, nhận ra nếu lên đó ngồi thì vừa có thể hóng gió mát vừa có thể ngắm phong cảnh nên lập tức nhanh chân chạy lên cầu thang.

Lâu thuyền của Mai Thần có hai tầng, tầng dưới là nơi nghỉ ngơi và làm việc còn tầng trên chủ yếu dùng để hóng mát ngắm cảnh. Lúc này Mai Thần đang ngồi bên lan can lầu hai, trên chiếc sập lớn bằng gỗ sưa, chàng tựa tay lên gối xếp năm lá, vừa thong thả uống trà vừa quan sát mây mù.

Quanh nóc lầu treo những tấm mành gỗ được trang trí bởi những bức tranh phong cảnh làng quê. Dù gió có thổi mạnh mành gỗ cũng không va đập lung tung, có thể che nắng rất tốt.

Chỗ Mai Lang Vương ngồi mành gỗ được buộc lên cao. Nắng chiếu lên sàn thuyền, hắt lên những họa tiết khảm trai trên vách thuyền, khiến sắc cầu vồng lấp lóa luân chuyển trên bức mành, tuyệt đẹp.

Sao ngồi xuống sập, một tiểu đồng mang gối xếp năm lá đến đặt bên cạnh em. Sao tựa vào gối, nhìn Mai Thần chăm chú. Đôi mắt nâu thật thảnh thơi, dường như chàng đang thư giãn, tâm hồn thả theo những áng mây mơ màng.

Sao lấy đĩa thạch trên khay trà ôm vào lòng. Em ngoan ngoãn ngồi ăn, Mai Lang Vương thấy thế, chỉ biết buồn cười.

Sao vẫn là người chiếm hết những đĩa đồ ngọt, đối với phái nữ, có vẻ đồ ngọt là thứ rất đặc biệt…

– Lần này không thấy ngài làm việc? – Sao thắc mắc.

– Ừm, ta đã cố gắng làm hết những công việc cần thiết của một tháng.

– Chúng ta sẽ ở lại Cổ Loa bao lâu?

– Có lẽ là ba ngày, dù sao chúng ta cũng không nên ở đó làm phiền bệ hạ.

Nghe đến đây, Sao liền khó hiểu – Chỉ ở vài ngày, sao ngài lại làm hết công việc của một tháng?

Mai Lang Vương nâng chén trà, nhìn Sao hồi lâu… Chàng vẫn nhớ Sao từng nói rằng ước gì sẽ được tham gia một chuyến hành trình khác…

Chẳng biết nữa… Tại sao câu nói đó lại cứ vẳng đi vẳng lại trong đầu chàng? Kết quả là khiến chàng phải quyết định lịch trình này, sau khi từ Cổ Loa trở về, chàng sẽ đưa Sao đi thăm thú vài nơi.

Tất nhiên chàng sẽ không nói cho em biết.

Mai Lang Vương không có thói quen thông báo những điều này… Nhất là những chuyện đặc biệt chàng làm vì người khác…

Sao chờ câu trả lời từ chàng một lúc lâu, thấy chàng mãi chẳng lên tiếng, em liền nhìn sang chàng thúc giục.

Mai Lang Vương chìa chén trà trên tay ra, chuyển chủ đề – Rót cho ta chén khác nào.

Sao lập cập bỏ đĩa thạch sang bên, nâng bình trà lên rót cho chàng, đến khi đặt bình trà xuống rồi, em vẫn thắc mắc chuyện đó, định hỏi cho rõ thì đã thấy Mai Thần tiếp tục lặng ngắm mây trôi.

– Cũng lâu rồi chưa thấy ngài ấy thoải mái như vậy… – Sao nghĩ thầm – Có lẽ Mai Lang chỉ muốn được nghỉ ngơi, vì vậy ngài ấy mới cố gắng hoàn tất công việc…

Em không nghĩ ngợi gì nữa, tựa vào lan can thuyền tiếp tục nhìn phong cảnh bên dưới.

Tầng lầu lồng lộng gió, mây mù đôi khi lướt qua, va vào vách thuyền như khói sương.

-o-

Đi khoảng bốn ngày, lâu thuyền của Mai Lang Vương mới đến được Cổ Loa Thành. Nhìn từ trên cao, tòa thành kì vĩ với ba lớp tường thành trông như một hình xoáy ốc, kết hợp với hệ thống hào nước chạy dọc theo chân thành và mạng lưới thủy lợi chằng chịt, thật là một bức tranh hùng vĩ.

Loa Thành được An Dương Vương xây dựng sau khi chiến thắng được Hùng Vương và hợp nhất hai bộ lạc Lạc Việt, Âu Việt. An Dương Vương xây dựng Loa Thành trên vùng đất Phong Sơn, Phong Khê – Một vị trí màu mỡ, đắc địa, phía Tây Nam có thể kiểm soát được nhóm Lạc Việt do Hùng Vương thống lĩnh, phía Đông Bắc có thể quản lí được lực lượng Âu Việt do An Dương Vương là tù trưởng, lại có hệ thống sông thuận lợi, phù hợp với việc điều động chiến thuyền, thông thương… Loa Thành quả là chốn kinh đô lí tưởng.

Về sau, Triệu Đà thôn tính được nước Âu Lạc và Loa Thành bị chiếm cứ. Mãi đến sau năm 938, Ngô Quyền giành lại độc lập dân tộc thì Loa Thành mới được chiếm về. Ngô Quyền trùng tu lại Loa Thành, tiếp tục sử dụng tòa thành này làm kinh đô. Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, Loa Thành được nhiều người đời sau bảo vệ, trùng tu, cho đến bây giờ dáng dấp đã khác xưa rất nhiều, di chỉ Loa Thành còn hiển hiện ở trần giới tại vùng Đông Anh thuộc Hà Nội đã ít nhiều đổi khác so với hình dáng vốn có.

Duy ở thần giới, Loa Thành vẫn là Loa Thành rực rỡ vàng son mang trọn hình hài ban sơ nhất. Sau khi Hùng Vương và An Dương Vương cùng trở về đây, dưới sự hòa giải của Lạc Long Quân, Loa Thành hiện tại do Hùng Vương cai quản.

– Lớn quá! – Sao đứng trên mạn thuyền, nhìn xuống khu kinh đô rực rỡ hoa lệ, reo lên.

Mai Lang Vương đứng bên cạnh Sao, cười nhẹ. Chàng trỏ tay xuống hệ thống sông bao bọc quanh thành, cười nói – Nếu có thời gian ta sẽ đưa em đi du ngoạn trên dòng sông ấy.

– Thật ạ?! – Sao phấn khởi.

– Ừm. – Mai Lang Vương gật đầu – Nhưng phải chờ xem đã, nếu không có nhiều việc thì ta sẽ đưa em đi.

– Vâng! – Sao ôm lấy chàng, vui mừng phấn chấn.

Mai Lang Vương thoáng khựng lại trước cái ôm của Sao. Cô bé này đã mười lăm rồi vẫn chưa hiểu chuyện gì cả…

Chàng trầm tư…

Em cứ vô tư lao vào lòng chàng như thế thật khiến chàng khó xử. Lúc trước Sao còn nhỏ, hành động này của em sẽ không quá gây chú ý nhưng giờ Sao đã lớn, khi em mười lăm, em trở thành thiếu nữ rồi. Nếu chàng vẫn không giữ khoảng cách với em thì sẽ không hay mất.

Chính điều này khiến cho Mai Lang Vương luôn phiền muộn… Tuy vậy, chàng lại không thể giải thích với Sao, có lẽ chàng chỉ trông chờ vào Ưu Liên, Xích Phượng và Bạch Sứ mà thôi.

– Sao. – Mai Lang Vương ý tứ đỡ Sao ra.

– Vâng ạ? – Sao ngẩng nhìn chàng, vẻ mặt hoàn toàn trong sáng.

Mai Lang Vương không nói gì đến chuyện đó nữa, chàng chuyển chủ đề – Cũng sắp đến rồi, chúng ta chuẩn bị tiến vào thành thôi.

– Yeah! – Sao nghe vậy, lập tức vui vẻ đi vào khoang thuyền, chuẩn bị những thứ cần thiết.

Thuyền của Mai Thần neo đậu trên khu vực riêng dành cho những vị thần đặc biệt. Tại đây còn có rất nhiều lâu thuyền khác, tất cả chúng đều lộng lẫy, hào nhoáng. Loa Thành là kinh đô của Hùng Vương, đương nhiên có nhiều thần thánh lui tới. Khu vực neo đậu thuyền phải chia thành ba vùng khác nhau, nơi dành cho thuyền của Thần gốc, nơi dành cho thuyền của những vị ái thần và nơi khác dành cho thuyền của những vị thần có địa vị trung bình.

Bên dưới khu neo thuyền trên không còn một khu bến bãi khác dành cho loại thuyền bình thường. Trên dòng sông uốn quanh thành cũng có hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ neo đậu tấp nập.

Mai Lang Vương dắt tay Sao đưa xuống thuyền. Các vị thần quản lí khu cung điện lập tức bước đến chào đón chàng. Họ dùng thuyền đưa Mai Thần và Sao đi sâu vào thành. Đến cửa phía nam bên cạnh giếng Ngọc, thuyền dừng lại và đoàn người đi bộ để tiến vào trong.

Vị quan quản lí xếp đặt chỗ nghỉ ngơi cho Mai Thần, vì lúc chàng đến được đây trời cũng ngả hoàng hôn rồi, hơn nữa Hùng Vương cũng chưa có lệnh triệu kiến chàng.

Nơi mà Mai Thần được xếp cho nằm trong khu lưu nghỉ của khách. Đó là một khu tương đối lớn với một khoảng sân rộng được bao bọc bởi các ngôi nhà năm gian. Trong sân trồng nhiều cây cảnh, những cây đại thụ rũ bóng mát rượi, che rợp mái nhà.

Mai Lang Vương được dành riêng cho một căn nhà. Phòng của chàng và Sao tương đối gần nhau, nói cho cụ thể thì hai căn phòng gần như đối diện.

Trước khi trở về báo cáo với vua Hùng, vị quan quản lí có dặn dò thêm. Ngài ấy lưu ý với Mai Lang Vương rằng có lẽ ngày mai bệ hạ sẽ triệu chàng vào điện.

Mai Lang Vương tiễn đưa vị quan quản lí. Chàng luôn giữ mối quan hệ hòa nhã với những vị thần khác. Sao không có việc gì làm khi chàng đi, vì vậy em chỉ biết nằm dài trong phòng đọc sách.

Đợi cho đến tối hẳn, Mai Lang Vương mới quay về. Trông chàng khá mệt mỏi bởi cả ngày phải khoác bộ trang phục rườm rà.

– Sao. – Mai Lang Vương đứng trước cửa phòng nhìn vào.

– Dạ? – Sao quay ngoắt lại, em đang nằm trên giường, chân đung đưa.

– Chuẩn bị ăn tối đấy. – Chàng nhắc nhở.

Sao nghe vậy, hốt hoảng, em vội vàng bật dậy lao đi tắm rửa.

Trong lúc Sao quay cuồng với việc chuẩn bị cá nhân thì Mai Thần cũng đi tắm. Chàng cuối cùng cũng có thể cởi bỏ bộ trang phục kia ra, khoác lại lên người tà áo dài thanh thoát.

Khi Sao trở lại gian ngoài một lần nữa, Mai Lang Vương đã ngồi sẵn trên bàn ăn đợi rồi. Em lập cập bước đến, kéo ghế ngồi xuống, Mai Thần không nói gì thêm, chỉ im lặng dùng bữa.

Đến tối, ai về phòng nấy. Sao nằm trên chiếc giường xa lạ mà không tài nào ngủ được. Em trở mình nhiều lần, cuối cùng bèn ngồi dậy. Sao mò ra gian ngoài, đi ra hiên nhà. Trước sân có trồng một cây xoan lớn. Hoa trắng li ti rơi đầy trên nền sân đỏ cam, đẹp thi vị.

Đột nhiên Sao nảy ra một ý, em nhờ người hầu trong viện mang một tấm chiếu hoa trải dưới bóng xoan và chuẩn bị thêm vài món đồ ngọt cùng một cây đèn dầu rồi mang quyển sách đọc dở ra, ngồi trên chiếu mà hóng gió.

– Nơi này cũng dễ chịu thật đấy. – Sao thích thú tựa người vào gối xếp năm lá, vừa lật giở vài trang sách vừa nhặt hoa xoan rơi rụng lên, ngắm nghía.

– Biết hưởng thụ đấy nhỉ? – Tiếng Mai Thần cất lên.

Sao đưa mắt nhìn, liền thấy chàng đang tựa vào cửa nhìn ra, trên tay còn cầm theo chén trà.

– Mai Lang!

– Ta cũng không ngủ được. – Chàng giải thích.

– À… – Sao hiểu chuyện, cũng không hỏi gì nữa. Em êm đềm ngả người lên gối, miệng ngâm nga một giai điệu quen thuộc.

Gió khẽ lay nhành xoan, khiến hoa trắng rơi rụng nhiều hơn. Sao ngồi dưới bóng cây, bất chợt phải đón nhận một cơn mưa hoa lất phất. Khung cảnh ấy thật sự đẹp đến mê hoặc.

Mai Lang Vương lặng lẽ thưởng trà, đưa mắt nhìn Sao. Chàng vẫn đứng bên cửa, không đến gần em nữa. Từ nay chàng phải chú ý giữ khoảng cách với Sao rồi.

Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh thôi, ngày Sao trưởng thành rồi sẽ tới… Đến lúc đó em sẽ trở thành ‘Vì sao lõi’ như thế nào? Chàng cũng chẳng biết bản thân đang mong chờ hay nuối tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.