Chương 42: Nụ hôn chứa nỗi nhớ
—-
Phương Vỹ… hì hì
Mộng Lâm biết hắn phát hiện cô rồi, chỉ đúng hướng cô đang ẩn nấp. Cô thật không còn cách nào bỏ chạy, nên đành nở nụ cười ngoan ngoãn đi ra.
– Ai cho em cười, qua đây ngay…
Mộng Lâm nghe giọng điệu ra lệnh của hắn, cô không thèm tiến tới tiếp và tiện thu lại luôn nụ cười ngay lập tức. Đứng sựng lại, mang vẻ mặt đầy giận dỗi.
Phương Vỹ biết được thái độ của cô, hắn nheo đôi mắt lại, trầm trầm cất giọng :
Muốn tự giác đi đến, hay để tôi cho người đánh gãy chân em kéo đến. Em mau chọn đi…
Mộng Lâm nhướng nhướng chân mày , tính tiếp tục chống đối. Cô nhìn lại thời cuộc xung quanh hình như hơi lớn, cô nên nhượng bộ tí cho thân xác lành lặn… Nhanh chóng nở lại nụ cười, chạy như bay về phía hắn.
Ánh mắt Bạch thiếu gia nhà ta lúc này hoàn toàn không có chút sát khí hay giận dữ nào nữa.
Giống như hắn đang thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ai đó đang hoạt bát lanh lợi đi tới bên hắn..
—
Phương Vỹ vội đứng lên hướng về ánh mắt còn nén chút ngạt nhiên của vị đại nhân giấu mặt mà cất giọng trầm trầm :
Đã làm phiền, xin cáo từ…
—
Hắn quay liếc nhẹ Mộng Lâm, kéo tay cô nắm thật chặt, trước ánh mắt hiếu kỳ của nhiều người, trong đó còn có ánh mắt kinh ngạc khó tin của Đàm Vũ và Đàm Dung.
Hoá ra là lấy được lòng của Bạch Thiếu gia, Đàm Thanh tôi không thể xem thường cô được..
Đàm Dung nói thành tiếng nhỏ nhỏ trong miệng vừa đủ cho Đàm Vũ bên cạnh nghe thấy.
Đàm Vũ đứng như trời giáng, hắn nhìn và cánh tay nguyện ý được ai kia nắm chặt, nét mặt không tí né tránh phản kháng.
Bọn họ, bọn họ như thế là có sự mờ ám gì đây.
—
Xong việc các người rồi, người cũng đã giao trả, không còn nguy hiểm gì, rút lui hết đi làm nhiệm vụ của các người đi, cô ta là phúc hay hoạ thì chỉ trông cậy ở chính cô ta thôi, việc này chúng ta không lo nỗi đâu…
Tên quản lý đứng cạnh lên tiếng cho toàn bộ giới sát thủ. Còn tên đại nhân dấu mặt đã rời khỏi đó sau khi Phương Vỹ rút lui..
—
Thật ra Bạch Gia đã có chuẩn bị hết toàn bộ, bọn họ mà dám không đưa người thì Bạch Gia không dám chắc sẽ cho nơi này thành sao hoả, không còn sự sống trên mặt đất luôn.
Vị đại nhân dấu mặt kia cũng đã nghe được mùi nguy hiểm nên không có chút bất mãn hay động thủ nào. Chỉ như con mèo ngoan ngoãn giao người.
—-
Lên đến xe đậu sẵn bên ngoài, Mộng Lâm bất giác quay lưng nhìn lại. Bắt được ánh mắt của cô, Phương Vỹ nắm càng chặt tay cô hơn. Cảm giác đau đớn trên cổ tay nhanh chóng truyền đến.
Á…. đau quá… anh làm gì thế…
– Tôi hỏi em đang làm gì mới đúng, em còn luyến tiếc nơi này lắm sao…
– Đó là việc của tôi… anh còn bắt tôi về làm gì… không phải anh có phụ nữ khác bên cạnh rồi sao…
– Vì việc này mà em bỏ theo đàn ông khác sao..
– Tôi không bỏ theo đàn ông khác, anh ăn nói ít khó nghe lại đi, tôi chỉ là thấy anh ta có nhã ý, nên mới đến đây vui chơi ít ngày…
—
Nghe đến đoạn vui chơi ít ngày tỉnh queo của Mộng Lâm.
Ngồi lên xe sắc mặt Phương Vỹ tối đen lại. Cô không biết nơi này nguy hiểm cỡ nào, hắn phải huy động và bố trí kỹ lưỡng mới đến đây đưa cô về. Vậy mà cô chỉ xem nơi này như một nơi nghĩ dưỡng.
Em thật là..!! Không hiểu gì cả…, không biết em đang trong lòng địch sao hả… Giải thích cho những người đần như em thật là tôi tức điên..
—
Mộng Lâm thấy được sự nóng giận vô cớ của hắn, cô cũng ngang ngạnh không kém, nói nhẹ nhàng với cô, cô còn nghe, kiểu nói chuyện khó nghe thế này mà bắt cô tiếp thu đừng mơ.
Ai bắt anh giải thích, tôi có nói tôi muốn nghe sao …!!
—
– Em…!!!
Phương Vỹ nét mặt tràn đầy sát khí, lửa giận nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ngồi cạnh hắn.
Tay hắn đặt lên eo cô kéo cô lại gần, nâng cằm cô lên nói nhỏ :
Xem ra cái miệng nhỏ này rất thích tranh luận…
Đôi môi sau đó của vị nam nhân khuynh thành đặt lên đôi môi nhỏ kia, tưởng chừng như sẽ là cơn tức giận với nụ hôn mãnh liệt.
Nhưng hoàn toàn không, đó là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, chứa đựng nỗi nhớ nhung bao ngày..
Mộng Lâm mở tròn mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình trong lòng , hôn lên môi mình.
Cô không biết đã ngắm hắn bao nhiêu lần, nhưng lúc này cô chợt nhận ra, người đàn ông này rất tuyệt mĩ, sự ấm áp trong tim hoà quyện vào nhau khó mà dùng lời lẽ đơn thuần có thể diễn tả được.
Cô đáp lại nụ hôn, hai tay cũng không nghe lời cô, tự ý choàng lên cổ của Phương Vỹ.
Hắn bỗng nhếch mép mĩm cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục chìm đấm trong nụ hôn đầy nguyện ý.
—-
Sao với việc này em lại ngoan ngoãn thế…
Nghe xong câu đó mặt Mộng Lâm đỏ ửng hai má, cô không biết phải trả lời thế nào, tay vẫn còn ôm lấy cổ hắn không buông..
Hai mắt bọn họ nhìn nhau đầy nhu tình chứa đựng bên trong.
Cô bắt gặp ánh mắt có chút đắc ý xen lẫn ý cười nhè nhẹ. Mộng Lâm ngượng quá không chổ để thoái lui, miệng mồm không còn ranh mãnh được, cô chỉ có thể nằm gọn trong lòng hắn, úp mặt vào lòng ngực đầy rắn chắc của hắn để trốn tránh ánh mắt làm cô bất lực lúc này…