Chương 47: Tình giữa biển người
——
Phương Vỹ vừa nói vừa bỏ đi khỏi con hẻm…
Mộng Lâm tức giận đi bên cạnh vừa đi vừa tranh luận. Miệng mồm cô cứ gắt gỏng cả lên không hề chịu thua ai kia.
Đâu có mà tự nhiên vô lý như thế được
Cô nói cô có công giúp hắn chứ làm gì có tội tình gì ở đây hết, cứu hắn mà hắn còn đòi phạt cô. Trong khi cô lỡ lớn tiếng với hắn có một câu thôi, do thái độ nhắc nhở kiểu như khinh thường khả năng của cô, nên mới lỡ lời như thế.
Đàn ông kiểu gì mà cứ nhỏ nhen thế không biết. Mặc dù rất bức xúc với hắn nhưng Mộng Lâm một lát sau vẫn cố tỏ ra nũng nịu chạy theo kéo kéo tay hắn hỏi nhỏ :
Anh định phạt gì em, em không làm chuột bạch thử thuốc của anh đâu nhé…
Thật tình cô hiểu rõ là tên thiếu gia này không thể cương chỉ có thể nhu với hắn, chỉ tội càng nặng thêm thôi. Chỉ còn cái nhẹ giọng họa may thoát kiếp nạn.
Hắn đứng lại, nhìn người đang đi xung quanh, hắn rẽ vào một con hẻm ngước nhìn lên nghĩ nghĩ . Sau đó, hắn kêu cô dùng khinh công bay lên phía nhà đó, đánh cắp một số trang phục đang phơi để ngụy trang..
Mộng Lâm nhanh chóng làm theo ý hắn, không kháng cự không trả treo lại…
Cả hai ngụy trang thành công, mặt hắn vốn dĩ da trắng bị cô đánh phấn gì nhìn đen xì lì như châu Phi.. nhìn rất buồn cười..
Cô đảm bảo Nhất Vương có đến đây nhìn cũng không ra huống chi là kẻ địch.. haha
—
Thấy cô nhìn hắn cười vui vẻ Phương Vỹ một tay bắt lấy eo cô kéo vào người hắn nói nhỏ vào tai :
Em muốn biết tôi sẽ phạt em gì ư…
Cô nghe xong gật gật đầu, với thái độ này chắc không phạt nặng đâu, nhìn hắn có vẻ không tức giận lắm…
—
Tôi phạt em … làm chuột bạch … trên giường của tôi… haha
Mộng Lâm nghe xong mặt đỏ bừng bừng, giờ cô mà không dội nước kịp hoặc không nhảy xuống biển, chắc lửa trên mặt cô có thể đốt hết cái thành phố này quá…
—
Việc này… việc này có hơi sớm không … em cần phải suy nghĩ…
Hắn thấy tay chân cô quơ quơ loạn xạ, mặt thì đỏ bừng bừng liền muốn trêu thêm tí nữa..
Chọc tức cô là niềm vui mỗi ngày mà hắn mới phát hiện ra đấy…
Chẳng phải em rất muốn tôi làm tướng công em sao, em tính nuốt lời à…
– Anh… anh nhỏ tiếng được không, nhiều người quá…
—
Hắn nhếch mép cười trêu thêm lần nữa, có cơ hội trêu cô, hắn đâu bỏ qua, hắn không ngờ thái độ của cô với việc này lại đáng yêu đến vậy.
Phương Vỹ quên mất người con gái này là ở thời cổ kim đến, việc ngượng ngùng có phần thái quá so với phụ nữ hiện đại thời này…
– Những người ở đây đều biết em à,, việc gì hoảng lên thế, mất mặt quá…
– Anh …!! Anh….!!! Cô vung tay đấm đấm vào người hắn…
Cả hai tình tứ như một cặp tình nhân thật thụ. Đi dạo phố giữa chốn đông người. Hắn tuy ngụy trang đen thui nhưng vẫn còn giọng nói mê hoặc lòng người mà.
Hắn ít khi cất giọng, lâu lâu cất giọng chỉ nói chuyện với Mộng Lâm. Phương Vỹ hoàn toàn không nói chuyện hay đối đáp với người xung quanh. Hắn rất kiêu ngạo nói cách khác chẳng xem ai ra gì. Thật ra hắn có quyền kiêu ngạo như thế, xét địa vị, tài chí, ngoại hình, trí tuệ, xuất thân không thua kém bất kỳ ai.
Tính tình thì ít tiếp xúc người lạ, Mộng Lâm là ngoại lệ, vì cô quá đặc biệt nên luôn được hưởng những tình cảm đặc biệt từ hắn.
Cô có nghe anh chàng đó cất giọng nói không, đúng rồi anh chàng đi cạnh cô gái có đôi mắt đẹp đấy, giọng anh ấy trầm ấm làm tim tôi muốn nhảy theo…. Người gì mà giọng nghe êm tai quá
—
Mộng Lâm nghe xong mấy cô gái nói.
Cô vừa đi vừa nhìn hắn, hậm hực hậm hực … Hơi thở thì hì hì rất mạnh..
Em làm gì thế, thấy khó chịu chỗ nào…
Phương Vỹ thấy cô thở nặng nhọc nên cúi đầu hỏi cô, vẻ mặt đầy lo lắng…
Mộng Lâm bất giác không biết phải giải thích sao trước sự quan tâm của hắn.
Cô cố trấn an tâm tình lại cười tươi nói :
Không gì… chỉ là nghe những lời chói tai thôi…
Phương Vỹ nhìn chằm chằm cô một tí rồi quay đi tiếp vào dòng người qua lại..
Em ghen….
Mộng Lâm nghe xong hai chữ đó cô không phủ nhận tiến lại gần hắn..
Lần trước cũng một lần rồi, có ai còn cả gan ôm người khác nữa cơ mà…
Lỡ cho là ghen rồi thì cô lật luôn lại chuyện cũ xử một lần cho đáng…
Phương Vỹ trầm ngâm giây lát hắn mới chịu mở miệng trong vẻ có chút khó nhọc. Chắc hẳn hắn đang tìm lời lẽ để nói nhưng không biết nên nói gì… Việc này đối với hắn còn khó hơn tạo ra thêm một cái tàu vũ trụ mới nữa…
—
Lúc đó trong người tôi còn tí thuốc ngủ nên lầm tưởng là cô quay về, nên mới có hành động như thế….
—
Nghe xong không phải mình cô đỏ mặt nữa.. Ai đó đang giải thích với cô kìa…
Cả hai tay đang nắm tay mà ngượng ngùng nhìn mắt ai nấy nhìn về một hướng khác nhau dù chân vẫn bước đi cùng một đường thẳng…
Nhìn khá hài hước… haha