Mạt Thế Chi Ở Bên Cạnh Em

Chương 99 - Chương 99: Lửa Giận

trước
tiếp

“Đó không phải mẹ em.” Diệp Cẩn thanh âm lạnh, hai mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt hờ hững.

Diệp Thu há miệng thở dốc, hốc mắt đỏ lên: “Vì sao?”

“Em có anh là đủ rồi.” Diệp Cẩn mặt lạnh như băng, gằn từng chữ một: “Chuyện khác, không cần lo.”

“Vì sao……”

“Không vì sao hết!” Diệp Cẩn đột nhiên quay đầu, một tay nắm cổ hắn, ảnh ngược trong mắt Diệp Thu lần đầu tiên chứa đầy lửa giận: “Em muốn biết cái gì, hả?!”

z thị ngoại ô thành phố, nhà ga.

Bạch Phi trầm mặt nhìn Trần Thần, trong mắt hiện lên một cái ảo ảnh chớp mắt tiêu tan.

Phương Phỉ là mẹ đẻ Diệp Thu? Còn từng có một đoạn thời gian bên cạnh Tùng Chi? Cuối cùng còn mê hoặc Tần thị trưởng?!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Miễn cưỡng duy trì biểu tình bình tĩnh, Bạch Phi thanh thanh giọng nói, nói: “Nói như vậy, Diệp Cẩn là sợ bị Diệp Thu nhìn thấy mẹ đẻ chết mà sống lại, lúc này mới dẫn hắn đi rồi?”

“Phải.” Trần Thần gật đầu, xoa cái trán dính mồ hôi, nói: “Loại chuyện này, đối với bất luận kẻ nào đều quá mức tàn nhẫn! Người mẹ nhiều năm trước đã qua đời đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, không phải chết đi sống lại mà còn sống với ẩn tình bên trong, nhìn phản ứng của Diệp Cẩn khẳng định là vế thứ hai, hơn nữa không thể để Diệp Thu phát hiện ra ẩn tình.”

Bạch Phi từ nhỏ đã yêu quý em trai nên đương nhiên hiểu được cái loại tâm tình này, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Chuyện này ta đã biết, sẽ làm an bài.”

“Vậy cảm ơn tướng quân!” Trần Thần thở phào một hơi, vỗ đầu, nói: “Bất quá tướng quân, ta thấy việc Phương Phỉ nữ sĩ bỗng nhiên đến nói không chừng cũng là có ẩn tình, ngài, chú ý một chút.”

Bạch Phi gật đầu, trong đầu vẫn như cũ nghĩ đến quan hệ của Phương Phỉ cùng Tùng Chi.

Em trai mình trước đó lại mê một đóa hoa ăn thịt người như vậy?

Biểu tình khó lường híp mắt, Bạch Phi chậm rãi nhăn chặt mày.

Cam Nguyên lung lay lại gần, lần đầu tiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn Bạch Phi: “Ngươi…… Ổn chứ?”

Bạch Phi quơ quơ thần, nghiêng mặt cái tay chụp trên vai mình, nói: “Gì?”

Có chút xấu hổ cười cười, Cam Nguyên thu hồi tay, nói: “Em trai ngươi…… Khụ, người trẻ tuổi, nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, có thể hiểu có thể hiểu!”

Bạch Phi: “……”

“Tướng quân! Bên ngoài lại có người tới nữa!” Trợ lý chạy tới, đè thấp thanh âm nói: “Là Cam tướng quân phái người tới đây.”

Bạch Phi cùng Cam Nguyên sắc mặt nghiêm trọng, liếc nhau, bất động thanh sắc né qua Phương Phỉ cùng mấy tâm phúc của nàng, ra đại sảnh nhà ga.

n thị căn cứ, Cam tướng quân nhíu mày ngồi ở thư phòng, sắc mặt thập phần khó coi.

Độc Phương Phỉ trước đó nói cho hắn, quả nhiên không phải nói giỡn.

Đường Nghị gõ cửa, ở ngoài cửa nói: “Tướng quân.”

“Vào đi.” Cam tướng quân điều chỉnh tốt tư thế, bình thản ung dung đem văn kiện trên bàn mở ra, nhìn kỹ.

“Tướng quân, Tần thị trưởng tỉnh!” Đường Nghị thanh âm vẫn thập phần trấn định, nhưng Cam tướng quân lại từ giữa nghe ra một tia kích động.

Quả nhiên, Cam tướng quân nghe vậy đột nhiên đứng lên, kinh hỉ nói: “Lão Tần tỉnh?! Mau mang ta đi xem!”

Hắn là võ tướng, đâu có biết quản lý tài liệu căn cứ! Mấy ngày nay phải quản các loại việc vặt từ trên xuống dưới lớn lớn bé bé của căn cứ, quả thực làm hắn buồn thúi ruột!

Lão Tần nhanh khỏe thì tốt!

(Candy: Ơ thế hóa ra đó là lí do ngài mong bạn ngài tỉnh hả???:v)

“Ngươi nói cái gì?!” Phương Phỉ ánh mắt rùng mình, đè thấp thanh âm nói: “Người căn cứ tới?!”

“Vừa rồi có người chính mắt nhìn thấy bạch tướng quân cùng Cam tướng quân trộm ra khỏi đại sảnh.” Nữ trợ lý gật đầu thiên chân vạn xác, trên mặt thập phần khẩn trương: “Phương tỷ, ngài nói làm sao bây giờ? Lúc này người căn cứ tới khẳng định không có chuyện tốt!”

“Họ cam lão đông tây! Không nghĩ tới tình nguyện không muốn sống cũng muốn ngăn cản ta!”

Trong mắt sát ý chợt lóe qua, Phương Phỉ siết chặt đôi tay, móng tay thật dài ở lòng bàn tay lưu lại mấy dấu thật sâu: “Một khi đã như vậy, cũng đừng trách ta tàn nhẫn.”

Chu Vận cười tủm tỉm ngồi xổm, đắc ý dào dạt mà trái phải nhìn nhìn, mặt mũi hắn bầm dập, quả thực không thể dùng từ đáng khinh để hình dung.

Quả nhiên như hắn dự đoán, nguyên bản mấy nam nhân ngồi ở một bên nháy mắt vây lại đây, trên mặt mang theo tươi cười đáng khinh dấu cũng dấu không được.

“Thế nào? Có đáp thượng lời nói không?”

“Nói nhanh lên! Đến một bước nào?”

“……”

Chu Vận giơ tay lên đi xuống, thanh âm thúc giục của mọi người mồm năm miệng mười tức khắc im lặng trở lại, toàn bộ chờ mong nhìn hắn.

Đắc ý dào dạt mà thanh thanh giọng nói, Chu Vận ra vẻ cảnh giác nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không có ai khác chú ý bọn họ, lúc này mới nâng cằm, nhìn mấy nam nhân đầy mặt bầm tím vây quanh bếp lò, đè thấp thanh âm: “Các ngươi chu ca ra ngựa, còn có gì mà trị không được!”

“Thiết……”

“……”

Chu Vận mở to hai mắt nhìn, khó chịu nói: “ Biểu tình này của các ngươi là có ý tứ gì! Mỹ nữ vừa rồi chẳng lẽ các ngươi không thấy được?”

“Nữ nhân kia không phải chỉ hỏi ngươi mấy câu?” Một người không quen nhìn hắn khoe khoang, giội nước lã nói.

“Ngươi biết cái gì?!” Chu Vận mắt trợn trắng, “Nữ nhân sao! Đều thẹn thùng! Hỏi những vấn đề đó bất quá là muốn lấy cớ tiếp cận ta thôi!”

……

“Ha ha ha!” Phương Phỉ đè thấp tiếng nói càn rỡ cười to, đã mắt ngoan độc nhìn Bạch Phi cùng Cam Nguyên đối diện ngã xuống mặt đất.

Chậm rãi ngồi xổm xuống, Phương Phỉ nhìn Cam Nguyên đầy mặt sương lạnh trừng mắt bà, ha ha cười nói: “Thế nào, lần này cam thiếu tướng sao không đem Cao trợ lý mang theo trên người?”

Người căn cứ tới cùng trợ lý Bạch Phi đều nằm ở một bên bất tỉnh nhân sự, Cam Nguyên trong mắt sát ý cơ hồ muốn phun trào mà ra, nghiến răng nghiến lợi: “Đê tiện vô sỉ!”

Phương Phỉ hướng hắn vứt cái mị nhãn, che miệng cười duyên: “Cam thiếu tướng lúc này mới nhìn ra gương mặt thật của ta?”

“Ngươi đến tột cùng có mục đích gì?!” Bạch Phi chịu đựng thống khổ xuyên tim, mở miệng hỏi.

Có lẽ cảm thấy hết thảy đều nắm giữ trong tay, Phương Phỉ đắc ý cười cười, nói: “Bạch tướng quân, ngươi thanh tâm quả dục như vậy, sao có thể hiểu ta? Quyền lực, trước nay đều không chỉ có nam nhân muốn a!”

“Hà tất như thế! Ngươi đây là bất nghĩa! Giết chúng ta thì sao, thống trị căn cứ thì sao!”

Cam Nguyên khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, trước mắt căm hận nhìn chằm chằm Phương Phỉ, nói: “Bạch Phi, loại người này không hiểu tiếng người đâu!”

“Ha hả.” Phương Phỉ nửa cong lưng duỗi tay vỗ mặt hắn, cười ha hả: “Kẻ ngu chính là các ngươi! Hiện tại đã là mạt thế, dù các ngươi vì cái gọi là chính nghĩa thì sao, chính nghĩa hiện tại sẽ đến cứu các ngươi sao?”

Nhìn sắc mặt hai người càng ngày càng kém, Phương Phỉ ý cười trên khóe môi càng ngày càng rõ ràng: “Người bạn nhỏ, lại nói tiếp, ta còn là trưởng bối của ngươi đâu, ngươi nói, ta nên giết các ngươi như thế nào?” Nói, Phương Phỉ nghiêng đầu, trên mặt hiện lên một mạt buồn rầu, như thật sự phiền não nên dùng phương thức gì giết hai người.

“Kẻ đáng chết chính là bà.”

Cửa thình lình bị mạnh mẽ đá văng, Phương Phỉ bỗng chốc quay đầu lại, cảnh giác nhìn người đối diện.

“Ngươi!” Đồng tử co rút lại đến mức tận cùng, Phương Phỉ ánh mắt run lên, không thể tin mà nhìn mặt người tới.

“Đã lâu không gặp.” Diệp Thu mặt không biểu tình quét mắt mấy người suy yếu trên mặt đất, giương mắt đối diện tầm mắt khiếp sợ, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ.”

“Tiểu…… Tiểu Thu?” Tuy rằng đã suy đoán được, nhưng lúc này nhìn đến người thật, Phương Phỉ vẫn phi thường kinh ngạc: “Con……”

“Bà muốn hỏi gì?” Diệp Thu xốc mí mắt, hờ hững: “Muốn hỏi tôi sao lại ở chỗ này? Hay là muốn hỏi, tôi vì sao còn sống?”

Phương Phỉ hô hấp cứng lại, trong đầu hỗn loạn: “Con nghe mẹ nói……”

“Bà muốn nói gì?” Diệp Thu vô nghĩa kéo khóe miệng, đôi mắt nháy cũng không nháy gắt gao nhìn chằm chằm Phương Phỉ: “Nói bà đem tôi đưa cho người xa lạ không có huyết thống quan hệ? Nói bà rõ ràng không có việc gì lại giả chết chạy đi? Hay là nói bà vì bản thân mà dùng hết thủ đoạn?”

Phương Phỉ há miệng thở dốc, chậm rãi lắc đầu: “Không…… Không phải……”

“Tôi đều đã biết.” Diệp Thu bình tĩnh nhìn bà một cái, từng bước một đến gần.

Phương Phỉ bị khí thế của Diệp Thu làm sợ, không tự giác lui về phía sau, thẳng đến khi không thể tránh đụng vào vách tường mới ngừng lại.

Vách tường lạnh lẽo làm nàng cả người run lên, nhưng cũng bởi vậy mà tỉnh táo lại.

Nàng sở dĩ ra khỏi căn cứ, cũng không phải cùng Diệp Thu trình diễn mẹ con đau khổ nhận nhau.

Diệp Cẩn! Diệp Hướng Dương!

Còn có……

Diệp Thu không để ý Phương Phỉ một bên trầm tư, vài bước đến gần mấy người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, ngồi xổm xuống dùng tinh thần lực dò xét một phen.

Còn may, vẫn còn khả năng cứu chữa.

Đứng lên, Diệp Thu mặt không biểu tình nhìn thoáng qua Phương Phỉ dựa vào vách tường đầy mặt vô thố, xoay người đi ra ngoài phòng.

Có hắn ở đây, mấy người trên mặt đất tuy rằng giữ được tánh mạng, nhưng cứ nằm trên mặt đất như vậy cũngkhông phải biện pháp tốt, còn phải gọi người đem bọn họ dọn về lều trại, như vậy hắn cũng tiện xuống tay cứu bọn họ.

“Phanh!”

Một đạo tia chớp cọ qua mặt sườn bay về phía sau, trong phòng ngay sau đó truyền đến tiếng va vào tường mãnh liệt.

Phương Phỉ ngã trên mặt đất thật mạnh, đột nhiên phun ra một búng máu, trong mắt hiện lên hận ý ngoan độc, thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa.

Diệp Cẩn bước tới, không nói một lời mà nắm chặt Diệp Thu, kiểm tra hắn có bị thương hay không.

Vừa rồi hắn nhìn thấy Phương Phỉ muốn đánh lén sau lưng Diệp Thu, nếu không phải hắn phản ứng nhanh……

( Candy: Câu hỏi nhanh cho những bạn đọc đến đoạn này đây, người ta nói người đứng trên ngôi vị cao nhất cũng là người nhẫn tâm và cô độc nhất, vậy nếu bạn có thể trở thành vua hoặc nữ hoàng, có quyền lực thống trị tất cả mọi người, sống sung sướng, sơn hào hải vị, đổi lại mãi mãi cô độc và không còn gia đình thì bạn có đồng ý không?:3

Diệp Thu ngẩn người, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy một trận hàn ý, còn chưa có phản ứng lại thì Diệp Cẩn liền ra tay.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa thấy Phương Phỉ hộc máu thì trong mắt hiện lên không đành lòng, nhưng khi thấy trong mắt bà tràn đầy ác ý thì nháy mắt lạnh xuống.

Diệp Cẩn giữ mặt hắn, thẳng tắp đối diện tầm mắt hắn, rốt cuộc mở miệng, tiếng nói gian nan: “Bây giờ, em chết tâm hay chưa?”

Diệp Thu rũ mắt tránh đi tầm mắt hắn, thấp giọng nói: “Mấy người Bạch tướng quân còn hôn mê, em đi gọi người.”

Dứt lời, Diệp Thu hơi giãy giụa liền thoát khỏi tay hắn, lập tức hướng đại sảnh đi.

Diệp Cẩn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, tay phải như cũ ở giữa không trung.

Đêm, bên quốc lộ lâm vào yên tĩnh, mấy đống lửa phát ra ánh sáng mỏng manh.

Diệp Thu mặt không biểu tình ôm đầu gối dựa vào trên cây, ánh mắt trống rỗng nhìn ngọn lửa hơi nhảy lên.

Diệp Cẩn đứng ở ngoài lều trại, không nói một lời mà nhìn Diệp Thu phát ngốc cách đó không xa.

Người của mấy lều trại bên cạnh đều thất thần yên lặng làm việc của mình, nhưng lực chú ý lại toàn bộ tập trung đến hai người kia.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày rồi, từ khi hai người trên đường đột nhiên biến mất lại trở về thì vẫn luôn là bộ dáng này.

Nhị thiếu gia thất hồn lạc phách, đại thiếu gia liền cùng hắn trầm mặc.

Đại bộ đội căn cứ đã đến, người thành phố B tới cùng bọn họ hội hợp, rời nhà ga một lần nữa lên đường……

Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không làm cho bọn họ thay đổi hành trình.

Hai vị thiếu gia vẫn ở cùng xe, hết thảy giống như trước đây, nhưng ẩn ẩn, lại có cái gì không giống.

Diệp Cẩn bình tĩnh nhìn Diệp Thu cách đó không xa, màu đen trong mắt liền ánh lửa cách đó không xa cũng không phản chiếu ảnh ngược, lòng trầm xuống lại trầm.

Hắn không hối hận đã nói ra chân tướng, điều đó chôn ở đáy lòng hắn lâu lắm, chạm đến cũng không muốn.

Nhưng Diệp Thu muốn biết, được, hắn nói cho hắn biết.

Gần như tàn nhẫn mà cười nói ra thân thế hắn, nhìn trong ánh mắt của Diệp Thu gần như hỏng mất, Diệp Cẩn lúc ấy thế nhưng cảm thấy như máu thịt bị xé rách.

Đau, lại nhẹ nhàng.

Nhìn Diệp Thu, Diệp Cẩn trong mắt hàn ý càng thêm dày đặc, một mạt hàn quang chợt lóe qua.

Diệp Thu.

Môi khẽ mở, Diệp Cẩn không tiếng động niệm ra cái tên khắc thật sâu vào xương cốt.

Anh sao có thể cho phép, em trốn tránh……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.