Chuyện Khương Linh Lung mang thai nhanh chóng truyền vào trong cung.
Lão tổ tông và Hoàng đế bệ hạ đều vô cùng cao hứng. Thái Hậu còn đặc biệt ban cho Khương Linh Lung rất nhiều ma ma có kinh nghiệm, mặt khác còn thỉnh thêm hai vị thái y, chuyên môn chiếu cố cho nàng.
Khương Linh Lung có chút thụ sủng nhược kinh, Tôn ma ma lặng lẽ nói với nàng: “Tiểu thư, hiện tại người hiểu chưa, cái này gọi là mẫu bằng tử quý!”
Khương Linh Lung nghe vậy, không tìm được lời phản bác. Hoàng tổ mẫu vẫn luôn đối xử với nàng không tệ, nhưng so với trình độ hiện tại, thật đúng là theo lời Tôn ma ma nói, mẫu bằng tử quý.
Vốn là hỉ sự, nhưng vài ngày trôi qua, tự dưng lại có những lời đồn che trời lấp đất.
Tuy Khương Linh Lung an tâm ở nhà dưỡng thai, nhưng những lời đồn lung tung kỳ quái đó, ít nhiều Khương Linh Lung vẫn nghe thấy được.
Trước kia có lời đồn nói khi ở chiến trường, Mộ Dung Hằng bị thương, không còn khả năng sinh đẻ. Hiện tại Khương Linh Lung hoài thai, đương nhiên là có ít lời khó nghe dơ bẩn.
Lúc Khương Linh Lung nghe thấy lời này, vô cùng tức giận.
Tôn ma ma không ngừng xoa dịu nàng, nói: “Mấy lời đồn đại lung tung đó nương nương chớ có để trong lòng, tránh chuốc bực vào thân, cẩn thận đừng để động thai!”
Tuy ngày nào ma ma cũng khuyên nàng, nhưng chuyện này vẫn trở thành khúc mắc trong lòng Khương Linh Lung. Đương nhiên, có người còn tức giận hơn cả Khương Linh Lung.
…
Hôm nay, Mộ Dung Hằng ở quân doanh luyện binh.
Diệp phó tướng vội vàng chạy tới, nói: “Vương gia, những kẻ trong nhà lao lại náo loạn, có nên…”
Mộ Dung Hằng không chút biểu tình, lạnh lùng nói: “Cứ để cho bọn chúng náo loạn.”
Diệp phó tướng nghe được, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thật cẩn thận nói: “Vương gia, thuộc hạ có câu này, không biết có nên nói hay không…”
Mộ Dung Hằng liếc mắt nhìn hắn, “Nói.”
Mặt Mộ Dung Hằng không chút biểu tình thực sự dọa người, trái tim Diệp phó tướng nhảy thình thịch, ấp úng một hồi lâu mới nói: “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy vẫn nên thả họ đi, đều là dân chúng, ngài bắt bọn họ lại, nếu truyền ra ngoài, không tốt cho thanh danh của ngài.”
Mộ Dung Hằng không lên tiếng.
Dân chúng?
Chậc, sợ là không đơn giản như vậy.
Trước kia có lời đồn Mộ Dung Hằng không có khả năng sinh đẻ, người ngoài nói như thế nào cũng không liên quan đến hắn, hắn không sao cả. Nhưng hiện tại lại hắt nước bẩn lên người Lung Nhi, hắn nhịn không nổi.
Còn đám dân chúng bịa đặt đó, hắn không dám nói toàn bộ, nhưng ít nhất cũng hơn một nửa bị mua chuộc.
Danh tiếng Mộ Dung Hằng ở dân gian luôn luôn tốt, hắn không tin dân chúng sẽ bịa đặt lung tung. Còn ai tung ra loại đồn đại này, nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Mộ Dung Hằng phiền chán với kẻ quấy rối đó. Trước kia đại ca đối phó với hắn, hắn còn có thể vững vàng. Hiện tại Lung Nhi lại bị liên lụy vì hắn, hắn thật sự không nhịn được.
Mấu chốt nhất chính là, nếu hắn làm phụ vương, lấy tính tình của đại ca, chỉ sợ hài tử này sẽ không được thuận lợi sinh ra.
Bởi vì nghĩ như vậy, Mộ Dung Hằng phái hơn nửa người của thiết kỵ binh, mỗi ngày mười hai canh giờ, trông chừng Khương Linh Lung một tấc không rời, bảo vệ không chút sơ hở.
Bây giờ muốn lật đổ Mộ Dung Tỳ thì rất đơn giản. Chỉ cần tìm ra bằng chứng lúc ấy Mộ Dung Tỳ sai người hạ độc hắn, hại hai chân hắn tàn phế, ở trên chiến trường hao tổn binh lực, liền có thể danh chính ngôn thuận tiêu diệt hắn ta.
Lúc trước Mộ Dung Hằng chỉ có một mình, có phần không muốn tranh, cũng không có hứng thú tranh. Nhưng hiện tại, vì thê tử và hài tử, hắn cần phải tranh.
Lão Thất nói đúng, hiện giờ đại ca còn chưa đăng cơ đã một lòng một dạ đối phó hắn, nếu thật sự lên làm Hoàng đế, sao hắn có thể có kết cục tốt?
Mộ Dung Hằng nghiêng đầu, nhìn Diệp phó tướng nói: “Chuyện lần trước ta nhờ ngươi tra đã có kết quả chưa?”
Kẻ đầu độc Mộ Dung Hằng đã tự sát. Nhân chứng duy nhất không còn, không có cách nào điều tra.
Diệp Thâm trả lời: “Thuộc hạ đang muốn bẩm báo chuyện này! Thuộc hạ lần theo manh mối trước kia, tìm được người nhà của hắn ở thôn Đào Hoa thị trấn Bình Nam.”
Mộ Dung Hằng híp mắt lại, “Tiếp tục nói.”
Diệp Thâm nói tiếp: “Kẻ hạ độc ngài tên Liễu Đại, là đầu bếp trong doanh trại. Phụ thân hắn qua đời từ sớm, trong nhà không có nam đinh, mẫu thân lại nằm trên giường quanh năm, trong nhà có thê tử, còn có ba hài tử, ngày thường dựa vào số bạc làm đầu bếp ở doanh trại để trang trải. Thuộc hạ biết được từ miệng của thôn dân địa phương, trước kia nhà bọn họ rất nghèo, sống trong căn lều tranh trên núi, thế mà không hiểu sao lại phát đạt, đứng đầu thôn, còn xây thêm hai gian phòng sáng sủa. Theo thuộc hạ thấy, tiền tài địa vị này, có thể là thù lao Liễu Đại nhận được từ người khác.”
Mộ Dung Hằng “ừm” một tiếng, nói: “Tiếp tục tra, bắt đầu từ thê tử Liễu Đại, nhiều tiền như vậy, không có khả năng nàng ta không rõ lai lịch, nghĩ cách để nàng ta ra làm chứng.”
Diệp Thâm: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
…
Mộ Dung Hằng bắt rất nhiều người, rốt cuộc những lời đồn đại vô căn cứ cũng chìm xuống.
Cho dù có người muốn bịa đặt, nhưng nhìn những kẻ bị bắt đi, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Buổi tối, Mộ Dung Hằng trở về từ quân doanh, mua cho Khương Linh Lung gà nướng và bánh đậu đỏ nàng thích.
Khương Linh Lung đang đợi hắn, xách theo đèn lồng đứng chờ ngoài cửa. Mộ Dung Hằng còn chưa tới phủ, xa xa đã thấy Khương Linh Lung cầm đèn lồng đỏ thẫm, ngồi trên thềm bậc đá.
Thời tiết bắt đầu ấm áp, Khương Linh Lung ngồi ở bên ngoài một lúc lâu cũng không cảm thấy lạnh. Trời nổi gió nhẹ, phảng phất còn có phần ấm áp.
Mộ Dung Hằng thấy Khương Linh Lung, bước chân lập tức nhanh hơn.
Khương Linh Lung cũng thấy hắn, vui mừng đứng lên, xách theo đèn lồng đi tới chỗ Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng bước nhanh tới chỗ nàng, nắm chặt tay nàng, ấn đường nhíu lại, nói: “Sao lại ra ngoài?”
Khương Linh Lung ngẩng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm, đáp: “Nhớ chàng nên ra.”
Mộ Dung Hằng sờ mặt nàng, hỏi: “Không lạnh sao?”
Khương Linh Lung lắc đầu, “Không còn lạnh nữa.”
Nói xong, liền kéo tay Mộ Dung Hằng, hai người sóng vai đi vào bên trong.
“Ăn tối chưa?” Mộ Dung Hằng vừa đi vừa hỏi.
Khương Linh Lung gật đầu, “Ăn từ buổi chiều rồi.”
“Thai phụ dễ đói, ta mua gà nướng và bánh đậu đỏ nàng thích cho nàng, chốc nữa nhớ ăn.”
Khương Linh Lung thấy vậy, nhìn xuống tay Mộ Dung Hằng, quả nhiên thấy hắn xách theo hai cái túi làm bằng lá trúc.
Khương Linh Lung lập tức cười rộ lên, cong mắt nói: “Bảo sao ta ngửi thấy mùi gà nướng, quả thực là rất thơm.”
Mộ Dung Hằng cười, sủng nịch xoa nhẹ đầu nàng.
Trở về phòng, Khương Linh Lung phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm cho Mộ Dung Hằng.
Nàng vừa hầu hạ hắn thay y phục vừa nói: “Tướng công, ta có chuyện muốn hỏi chàng.”
“Ừ, hỏi đi.” Mộ Dung Hằng nói.
Hắn biết nha đầu này có chuyện muốn nói với hắn, từ lúc ở cửa cho tới khi vào trong phòng, nghẹn cả một đường, rốt cuộc cũng không nhịn được.
Khương Linh Lung mím môi, do dự một lát, rốt cuộc cũng mở miệng: “Tướng công, ta nghe nói chàng bắt rất nhiều dân chúng vào nhà lao.”
Khi nói chuyện, nàng cởi áo ngoài màu lam của Mộ Dung Hằng xuống, đi tới giá treo áo, treo áo ngoài lên.
Mộ Dung Hằng hơi run lên, quay đầu hỏi: “Nàng nghe ai nói?”
Khương Linh Lung quay đầu, nói: “Sáng nay có phụ nhân tới kêu oan, nói rằng bà bà (mẹ chồng) của nàng ta bị chàng bắt giam.”
Ấn đường của Mộ Dung Hằng nhíu lại.
Khương Linh Lung nhìn Mộ Dung Hằng, đi tới chỗ hắn, nắm tay, nói: “Tướng công, bọn họ bịa đặt là bọn họ không đúng, ta cũng ghét bọn họ, nhưng chàng bắt nhiều người như vậy, dân chúng ngoài kia sẽ nghĩ về chàng như thế nào đây? Mấy ngày qua có không ít lời đồn đãi, nói ngài ngang ngược, ỷ thế hiếp người, ngu ngốc vô năng.”
Khương Linh Lung kéo hắn ngồi lên mép giường, tiếp tục nói: “Tướng công, chàng đã bảo vệ quốc gia, nhiều năm cực khổ, tất cả mọi người đều ủng hộ chàng, đừng vì những lời đồn đó mà khiến dân chúng hiểu lầm chàng, đối với thanh danh chàng không tốt.”
“Lung Nhi, đừng lo những việc này.”
Khương Linh Lung lắc đầu, nhìn vào mắt hắn, nói: “Sao ta có thể không lo lắng? Tướng công, chàng nghe ta, thả bọn họ đi. Ban đầu ta cũng tức giận, nhưng thời gian dài trôi qua, cũng đã nguôi ngoai rồi, miệng ở trên người người ta, sao có thể quản được họ, chẳng phải chúng ta hạnh phúc là được rồi sao?”
Sau đó lại nói: “Tướng công, thật đấy, chàng thả bọn họ đi. Ta không sao hết.”
Ấn đường Mộ Dung Hằng nhíu lại, sắc mặt trầm trọng.
Khương Linh Lung nâng mặt hắn, nhìn hắn nói: “Tướng công, nghe thấy ta nói gì không?”
Mộ Dung Hằng: “…”
“Tướng công, nghe ta đi, cầu xin chàng đấy.” Khương Linh Lung nhẹ nhàng lắc cánh tay Mộ Dung Hằng, đôi mắt liên tục chớp chớp, giọng nói mềm mại làm nũng.
Mộ Dung Hằng không thể chịu được giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ như vậy của nàng, lập tức thỏa hiệp, gật đầu nói “được”.
Khương Linh Lung thấy rốt cuộc hắn cũng buông tha, ngẩng đầu hôn lên mặt Mộ Dung Hằng, cười tủm tỉm nói: “Tướng công thật tốt!”
Mộ Dung Hằng cong khóe môi, giơ tay nhéo mũi nàng “Nha đầu này, bản lĩnh làm nũng càng lúc càng cao.”
…
Mộ Dung Hằng bắt rất nhiều người, rốt cuộc lời đồn đãi cũng dần lắng xuống.
Nhưng lời đồn bên ngoài lắng xuống, cũng không có nghĩa trong cung cũng lắng xuống.
Thời điểm Khương Linh Lung mang thai được bốn tháng, có tiến cung tham gia tiệc mừng thọ của bệ hạ.
Bởi vì tiến cung sớm, Mộ Dung Hằng bị phụ hoàng gọi tới Ngự Thư phòng nghị sự. Khương Linh Lung không thể đi theo, liền cùng đám ma ma nha hoàn tới cung của Thái Hậu.
Ngoài ra còn có hai thị vệ thiết kỵ binh của Mộ Dung Hằng theo sau bảo hộ nàng. Từ khi nàng mang thai, Mộ Dung Hằng càng thêm cẩn thận, luôn phái thiết kỵ binh bảo hộ nàng.
Sau khi chân Mộ Dung Hằng dần tốt lên, còn bận hơn cả trước kia, ngày nào cũng phải thượng triều, tới quân doanh, giúp bệ hạ xử lý chính vụ. Tuy là vậy, bởi vì nhớ nàng, mỗi ngày hắn sẽ dành chút thời gian, sớm về phủ bồi nàng. Phái thiết kỵ binh bảo vệ nàng, bởi vì Mộ Dung Hằng lo nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Có thể là do được bảo vệ, mấy tháng qua, Khương Linh Lung không cảm giác được nguy hiểm.
Muốn đến cung của Thái Hậu thì phải đi qua Ngự Hoa Viên. Cũng thật khéo, lại gặp Tống Bảo Châu vừa tiến cung, đang chuẩn bị đi gặp Trân phi.
Tống Bảo Châu vừa nhìn thấy Khương Linh Lung, hàm răng liền cắn chặt, người còn chưa tới gần, đôi mắt đã hung hăng trừng nàng.
Tống Bảo Châu đứng một mình ở chỗ đó, hơn nữa cả người mang lệ khí, đương nhiên Khương Linh Lung cũng thấy. Nhưng nàng lười tiếp xúc với nàng ta. Nói chuyện với loại người này, chỉ sợ chuốc bực vào thân.
Hai tháng trước, Tống Bảo Châu tới tìm nàng, nói muốn gả cho Mộ Dung Hằng, bảo nàng hỗ trợ an bài một chút. Lúc ấy Khương Linh Lung nghe xong, suýt chút nữa không nhịn được cười. Nàng thật sự không hiểu được, trên đời này sao lại có loại người vô liêm sỉ như vậy?
Lúc trước hai chân Mộ Dung Hằng không tốt, Tống Bảo Châu cùng phụ mẫu nàng ta tìm mọi cách đẩy nàng xuống hố lửa. Hiện tại thấy tướng công tốt rồi, Tống Bảo Châu lại mặt dày muốn gả.
Đúng là kẻ mặt dày vô sỉ, thật không biết nói gì cho phải.
Lúc Khương Linh Lung tới gần Tống Bảo Châu, cũng không thèm nhìn nàng ta, mang theo người, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi thẳng về phía trước. Không thể không nói, nhờ có Mộ Dung Hằng mà Khương Linh Lung được sủng sinh kiêu.
Vốn Tống Bảo Châu muốn nói với Khương Linh Lung vài câu, lời còn chưa ra khỏi cổ họng, lại thấy nàng ta căn bản không thèm nhìn mình, lướt qua mình mà đi. Hếch cằm, dáng vẻ không coi ai ra gì, khiến Tống Bảo Châu giận nổ phổi!
Dựa vào cái gì?
Nàng ta cũng chỉ là hài tử mồ côi ăn nhờ ở đậu Tống gia mà thôi! Nếu không phải nhờ nàng, nàng ta có khả năng gả cho Tứ vương gia sao? Hiện tại làm Vương phi, liền cho rằng mình là trời cao sao?
Tống Bảo Châu tức giận cắn răng, đôi tay nắm chặt thành quyền. Trong lúc nổi nóng, nói chuyện cũng không suy nghĩ, nói không đầu không đuôi, “Mang thai đứa con hoang mà nghĩ mình lợi hại sao, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi còn có thể đắc ý tới bao giờ!”
Giọng Tống Bảo Châu không lớn không nhỏ, vừa đủ để truyền đến lỗ tai Khương Linh Lung. Bước chân Khương Linh Lung dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tống Bảo Châu, đôi mắt hơi híp.
Lúc Tống Bảo Châu nói lời này, nha hoàn bên cạnh sợ tới mức vội ra hiệu cho nàng ta. Vừa rồi Tống Bảo Châu có phần tức giận, thấy nha hoàn đưa mắt ra hiệu, nàng ta cau mày, theo bản năng muốn bỏ đi.
Khương Linh Lung có nhiều người, nếu muốn đối phó với nàng ta, nàng ta sẽ không chiếm được tiện nghi.
Nghĩ xong, Tống Bảo Châu nhanh chân bỏ đi.
Khương Linh Lung híp mắt nhìn nàng ta, đi tới, giơ tay chỉ về phía nàng ta, lạnh giọng phân phó, “Mang nàng ta lại đây!”