Lãm Thiên Hạ cười nhẹ, buông ra một câu cụt lủn.
– Kỳ Dao!
– Ây… Lão huynh chớ dại đụng ổ kiến lửa nha. Lam Thiên Tiên Tử – Kỳ Dao là đệ tự cưng của Đào Hoa Tiên Tử – Đào Nhược Hồng đấy!
Tiếu Vong Hồn nét mặt có chút biến sắc, nhưng rất nhanh lại về lại vẻ trang nghiêm như đang cầu khấn. Lãm Thiên Hạ nghe vậy thì cười nhạt, lắc đầu.
– Không phải ta cần, ta chỉ muốn cô nương này về làm dâu họ Lãm chúng ta thôi. Ta có đứa cháu trai tên Tiêu Dao, chắc lão đệ còn nhớ chứ?
– Ý lão huynh là… Mà khoan, có phải là cậu nhóc mười tuổi dạo nọ ở thạch động của lão huynh phải không? Y mới mười tuổi, mà lại một mình cùng bốn Hồ nữ Tam Vỹ điên long đảo phụng…
Tiếu Vong Hồn càng nói càng nhỏ giọng, thanh âm cuối cùng thì lí nhí như thể sợ bị Lãm Thiên Hạ nọ trách mắng. Lãm Thiên Hạ nghe thấy vậy thì phì cười, lão nói.
– Đúng, chính là tiểu quỷ đó. Nó được di truyền cái tính háo sắc từ lão Hạ ta đấy, hà hà hà.
Lãm Thiên Hạ cười đầy vẻ tự hào, mắt híp hết cả lại. Lão không nhìn thấy vẻ mặt đầy chán nản của Tiếu Vong Hồn, Tiếu Vong Hồn nghe xong thì im lặng, tự nhủ một mình. “Có mà thừa hưởng cái thói đa dâm háo sắc thì có, vậy mà cũng tự hào. Ây… cũng thật khâm phục lão này thật, bỏ bao nhiêu công sức săn lùng mỹ nhân khắp nơi đem về làm ngựa cưỡi… Ai… Thiên hạ rồi lại xuất hiện thêm một đại dâm lang a…”. Tiếu Vong Hồn lắc lắc đầu, lát sau mới nói.
– Lão huynh, chuyện này ta không quản. Nhưng còn minh ước của chúng ta…
– Lão đệ cứ yên tâm, chờ sau khi ta lo xong hôn sự cho đích tôn, lập tức tiến hành tụ họp chuẩn bị xuất quân. Lần này nhất định U Châu phải do chúng ta làm chủ!
Lãm Thiên Hạ khẽ xiết chặt bàn tay, ánh mắt lờ mờ phát ra tia quang mang huyết sắc. Tiếu Vong Hồn thấy vậy thì chỉ im lặng, lát sau lại tò mò hỏi.
– Lão huynh, thứ lỗi cho ta hỏi nhiều. Nhưng mà việc hôn sự kia… Lam Thiên Tiên Tử này là do một tay Đào Nhược Hồng nuôi nấng, nếu như lão huynh đưa lễ tới chẳng phải lập tức bị bà ta từ chối hay sao mà lão huynh tự tin như vậy?
– Ầy, thì mụ ta cũng chỉ là sư phụ, đâu có quyền quyết thay phụ mẫu thân sinh?
– Ý lão huynh là… không lẽ huynh có trong tay phụ mẫu thân sinh của Lam Thiên Tiên Tử?
– Ta không!
Lãm Thiên Hạ khẳng khái nói, xong sau đó lài cười khả khà nham hiểm nói.
– Nhưng ta may mắn mới đắc thủ hai kiện Phụ Huyết mặt nạ .Chỉ cần tìm kẻ thế thân giả làm phụ mẫu, sau đó thúc ép. Tới đó còn gì cần lo tới việc nhận hay không nhận lễ? Hà hà hà…
Tiếu Vong Hồn cả kinh. Mặt Nạ Phụ Huyết là kiện pháp khí hiếm có, khi sử dụng lập tức có thể thay đổi dung mạo, giọng nói,thậm chí là cả cử chỉ và tính cách. Điểm đặc sắc nhất chính là Phụ Huyết mặt nạ này chỉ cần chút máu huyết kẻ cần giả dạng, sau đó dùng chú ngôn mà thi hành hoán dạng. Tự nó có khả năng thay đổi khuôn mặt cùng huyết mạch sao cho đồng nhất với huyết mạch của tinh huyết được trích vào đó ban đầu. Cho dù là dùng Tử Mẫu Định Huyết thử cũng hoàn toàn hòa hợp về huyết thống, không hề sai lệch dù một chút. Tiếu Vong Hồn khẽ rùng mình “Quả biệt danh của lão ta chẳng ngoa… Hỏa Hồ Ly…”. Lãm Thiên Hạ nói xong, ánh mắt có chút quang mang nóng rực chiếu tới phía tế đàn, nơi thập nữ vẫn đang nghiêm trang cúng bái. Trong lòng nhủ thầm: “ Tiêu Dao à, nhất định ta sẽ mang về được Lam Thiên Tiên Tử cho con làm ngựa cưỡi!”.
Lãm Thiên Hạ trong bụng thật muốn cười to để phát tiết sự cao hứng, có điều lão không hề chú ý, cách đó không xa đang có một hắc y nhân gắt gao dùng ánh mắt bực bội chiếu tới lão. Y khẽ lẩm nhẩm.
– Hừ! Ngươi cứ chờ đó!…
Hùng Lệ lúc này chậm rãi bước theo sau hắc y nữ nhân, cả ba đã rời khỏi hang núi nọ, theo sự chỉ dẫn của hắc y mà lên đường tìm về Linh Sơn. Trong lòng hắn vẫn là có chút lo lắng kèm theo chút bực bội, trong đầu mông lung nhớ lại Cửu Vỹ Hồ tên Linh Trâm, ánh mắt chợt phát ra những tia quang mang lạnh lẽo. Hắn vừa đi vừa nghĩ lại, trong lòng lại trảo lên một cảm giác căm hận thấu xương tủy. Thiết Huyết được Kim Minh đặt trên lưng hắn nhận được cảm ứng, tức thì nó rung động kịch liệt rồi bay lên. Hắc diễm cùng Huyết diễm lập tức bùng phát, lan tỏa sát khí khiến cho Kim Minh cùng bốn nữ Hồ trên lưng hắn đột ngột nổi da gà, lông trắng dựng đứng hết cả lên. Thậm chí ngay cả nữ hắc y đang đi phía trước cũng giật mình, vội vã quay lại. Nàng ta hướng tới Hùng Lệ với ánh mắt đầy ý dò xét.
– Có chuyện gì vậy?
Nữ hắc y hỏi khiến Hùng Lệ đang chìm trong suy tư chợt thanh tỉnh lại, hắn lại để ý thấy Thiết Huyết đang không ngừng bay lượn bên cạnh mà tỏa ra sát khí thì hơi ngẩn người, sau đó khe khẽ thở dài, nhẩm lại Vô Thần. Qua một hồi, Thiết Huyết cuối cùng lại bay về trên lưng hắn, trở lại thành một thanh đen thui bất động ,lúc ấy Hùng Lệ mới cười mà nói.
– Không có gì, chỉ là nhất thời nhớ lại một chuyện khiến ta có chút bực bội thôi!
Hắc y nữ nhận nghe vậy thì thở dài, quay đầu tiếp tục dẫn đường. Kim Minh cùng bốn nữ Hồ nọ vẫn theo thói quen, hóa hình thành Bạch Hồ, lười nhác ngồi trên lưng hắn. Tam Vỹ Hồ nghe vậy thì khẽ đảo cặp mắt lung liếng của mình, sau đó mới hỏi.
– Hùng ca, rốt cuộc đó là chuyện gì,có thể…
Chưa nói hết câu, nữ nhân hắc y đã ném lại một câu khiến nàng lập tức im bặt.
– Tiểu Thư, chuyện không phải của mình,không nên can thiệp!
Kim Minh đang tò mò, đại biểu cho cả bốn Hồ nữ nọ dò hỏi, ai ngờ chưa hết câu đã bị vị Lam cô cô này chặt đứt. Điều này khiến nàng nhất thời cụt hứng, vẻ mặt có chút bất mãn nhìn tới hắc y nữ nhân. Tuy vậy rồi cũng rất nhanh qua đi cảm giác ấy, nàng đương nhiên cũng hiểu lý lẽ này. Thêm nữa, vị Lam cô cô này chăm sóc hai tỷ muội nàng từ nhỏ, vì vậy vô cùng kính ngưỡng, có lẽ chỉ xếp sau mẫu thân mà thôi.
Lại là im lặng, họ cứ như vậy bước đi hồi lâu, không khí có chút gì đó dường như gượng ép và vô cùng nặng nề. Năm Bạch Hồ trên lưng Hùng Lệ đều im lặng, khác hẳn mọi ngày khiến hùng Lệ cảm thấy có chút tịch mịch. Nhưng là vì có vị nữ hắc y nên hắn không tiện gợi chuyện, vì vậy chỉ có thể im lặng mà đi theo nàng ta. Hắc y nữ nhân dường như cũng cảm nhận được bầu không khí trầm trọng lúc này, nét mặt có chút bất nhẫn. Nàng ta vẫn đi, nhưng miệng ngọc đã mở lời.
– Hùng Lệ, trước đây ngươi đã đáp ứng kể lại chuyện của mình. Giờ đây đường xa tịch mịch, kể chuyện cũng là một cách để đường xa ngắn lại a!
– Ân, đúng rồi đó Hùng ca, ca mau mau kể đi!
Bốn nữ Hồ còn lại cũng nhao nhao lên một hồi, đồng tình với lời Kim Minh vừa nói. Hùng Lệ nghe vậy thì khẽ cười, cất giọng ồm ồm đặc trưng của mình mà nói.
– Vậy cũng được. Chà, bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Xem nào… Đúng rồi, đó là lúc ta hộ tống một nữ nhân tìm tới một bông Trầm Hoàng…
Hắn cứ như vậy một mạch kể ra. Từ việc quyết đấu với Linh Trâm, tới việc bị đả bại mà lưu lạc, rồi tới việc mình gặp Bạch Miêu công chúa và bị trúng chú nguyền. Sau đó lại tới màn lừa gạt làm lễ bái đường… tất cả đều lần lượt kể ra. Năm Bạch hồ trên lưng hắn tức thì im lặng lắng nghe, ánh mắt lơ đãng nhìn vào quang cảnh xung quanh, trong lòng thì ngầm tưởng tượng ra khung cảnh hắn kể lại. Chỉ duy nhất nữ hắc y phía trước khi nghe thấy tên Linh Trâm thì chợt giật mình, trong mắt mang theo một vẻ co rút cực hạn. Toàn thân nàng ta run rẩy, tuy đi trước mà vẫn len lén nhìn về phía Hùng Lệ mà ngầm đánh giá y, trong lòng một phen kinh hãi. “Có lẽ nào tên này đối đầu với Vương Hậu?… Thật đáng nghi, những để mà nói tới Cửu Vỹ Hồ, thêm nữa có tên Linh Trâm thì ngoài Vương Hậu ra còn ai có thể?… Trước nay, từng nghe một số ít trưởng lão bàn tán về việc Vương Hậu có cất giấu nam nhân nhân loại. Không ngờ nay lại được gặp mặt một trong số những kẻ bị bà ta bắt gặp, thu phục không thành thì diệt sát… Ây…”. Nàng khe khẽ thở dài, lắc lắc đầu mà tiếp tục bước đi.
Kim Minh chăm chú lắng nghe hắn nói, trong lòng liên tục biến hóa không ngớt. Nàng cảm thấy thật sự bất ngờ trước việc có một nữ Cửu Vỹ Hồ lại đi quyết rũ nam nhân nhân loại, không được thì diệt sát. Cửu Vỹ là cực hạn giai tầng, đế vương cấp của Hồ tộc, đương nhiên tu vi tinh thâm, cũng chẳng cần phải tu tập thuật Thái Bổ nữa. Nhưng theo lời Hùng Lệ mà nói lại là muốn thu thập y làm nam sủng? Bất quá Kim Minh không suy nghĩ quá sâu, chỉ khe khẽ thở nhẹ. Căn bản chuyện của cao tầng Hồ tộc, nàng không có khả năng quan tâm. Cho dù là phụ thân nàng chính là Thủ lĩnh Hộ vệ cấm binh trong Hoàng cung, nhưng những chuyện như vậy cũng không tới lượt phụ thân nàng. Phụ thân nàng là người tu vi cao nhất gia tộc, cũng chỉ mấp mé ngưỡng tu tập đạt Thất Vỹ, còn kia là Cửu Vỹ nữ hồ nha.
Chợt như nhớ ra điều gì, nàng ngắt lời hắn.
– Hùng ca, nữ nhân huynh hộ tống nọ là nương tử của ca?… Rốt cục tên của ca gọi là gì?
Hùng Lệ nghe vậy hơi ngẩn ra, hồi lâu mới thở dài đáp lời nàng.
– Cũng có thể coi là như vậy, nàng ấy là người hứa gả cho ta. Còn tên ta…
Hắn cau mày, trầm mặc một hồi mới nói tiếp.
– Ta tên Minh Tiến!