Hùng Lệ nói ra một tràng, thanh âm tương đối lớn. Với mức âm lượng này, bất cứ ai cũng có thể nghe thấy lời hắn trong phạm vi mười lăm trượng. Nữ Hồ vẫn thản nhiên nhìn hắn, Ngũ Vỹ phía sau khẽ vươn lên khỏi mặt nước, uốn éo lắc lư qua lại. Nàng chờ cho hắn nói hết, lúc này mới nhẹ nhàng đáp.
– Ai!… Ngươi to tiếng quá đấy, Minh Tiến!
– Ngươi…!
Hùng Lệ nhất thời im lặng, không thốt ra được câu nào. Mắt trợn tròn đầy kinh ngạc mà nhìn tới Hồ nữ trước mặt mình. Nàng ta thấy vậy thì khẽ cười, nói tiếp.
– Minh Tiến công tử, ngươi thật là không biết lễ nghi gì nha. Thân là phật tu, lại nửa đêm mò tới phòng tắm nữ nhân làm gì chứ?… Mà ta không phải Kim Hoa!
Câu nói cuối, giọng điệu nàng ta biến đổi. Hùng Lệ nghe thấy vậy thì kinh hãi, lắp bắp.
– Ngươi… bà… bà là Kim tộc trưởng…!
Hùng Lệ kinh ngạc, há hốc miệng mà nhìn tới. Chỉ thấy nữ Hồ này dường như rất trẻ tuổi, nếu không phải nghe giọng nói nọ thì hắn chẳng bao giờ nghĩ đó là mẫu thân của Kim Minh. Hành động này của hắn khiến Kim tộc trưởng khẽ cười, Ngũ Vỹ khẽ ôm ấp, cuốn lấy thân thể nàng ta. Sau đó chập chạp bước lên khỏi hồ nước, nàng ta bước tới gần hắn, khẽ ngồi xuống bên cạnh mà cười nói.
– Ngạc nhiên lắm sao? Hi hi hi…
Giọng nữ nhân trong trẻo cất lên, Hùng Lệ trong mắt càng lúc càng mù mờ khó hiểu. Ánh mắt như ngây ngốc mà nhìn tới, nữ Hồ thấy thế thì cười nhẹ, thân hình uyển chuyển bước tới bên giá áo, với tay lấy một bộ y phục. Đứng quay lưng về phía hắn, Ngũ Vỹ thản nhiên cởi ra khỏi thân thể, phô bày một tấm lưng trần đầy gợi cảm. Hùng Lệ thấy vậy thì cau mày, nhìn sang hướng khác. Kim tộc trưởng tuy không nhìn lại nhưng vẫn nhận ra, cười mị hoặc mà nói.
– Không phải Minh Tiến công tử rất thích ngắm ta sao? Sao giờ lại phải né tránh như vậy? Là vì Kim Minh sao?
Bà vừa nói, tay vẫn chậm rãi mặc y phục. Hùng Lệ nghe vậy thì cau mày, hắn lại nhớ tới nữ Hồ tên Linh Trâm, lập tức trên mặt hiện ra đầy vẻ phẫn nộ, chỉ hừ một tiếng. Kim tộc trưởng sau khi mặc xong y phục thì xoay người lại, nhìn nét mặt cau có của hắn thì khẽ cười.
– Rốt cuộc là vì lí do gì mà ngươi lại đưa ta tới đây?
– Ai nha! Minh Tiến, ngươi thật nóng nảy nha… Ừm, hãy thử nghĩ thế này nhé, nếu bây giờ ta la lên là ngươi đột nhập phòng tắm của ta… Hi hi hi… Kim Minh sẽ tới đây, mọi người trong Kim gia sẽ tới đây… Hì hì, chắc ngươi biết tiếp theo sẽ thế nào chứ? Ta tin chắc ngươi là kẻ thông minh a!
Kim tộc trưởng nói, bà ta vẫn thản nhiên vấn lại mái tóc mình. Hùng Lệ nghe vậy thì giật mình, trong lòng không khỏi một cơn lạnh thấu xương cốt. “Nếu bây giờ như vậy, chắc chắn không chỉ Kim Minh mà tất cả đều coi khinh ta. Kim tộc trưởng đã coi ta như rể, nhưng con rể nửa đêm mò tới phòng tắm mẹ vợ chỉ có kẻ loạn luân, biến thái… Ta không thể nào trối cãi, tình huống bây giờ quả thật người ngoài không ai dám lên tiếng phản bác cả!”. Hắn im lặng, sau đó chỉ có thể cúi đầu mà thở dài. Kim tộc trưởng vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì, lát sau mới khoát tay.
– Im lặng, mau đi theo ta!
Hắn đành chấp nhận im lặng đi theo bà ta, trong lòng càng lúc càng cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng. Hắn hiện tại không biết âm mưu của bà ta là gì, mà bà ta cũng chưa hiển lộ ra bất cứ thông tin nào để hắn có được một chút suy luận. Đầu thì suy nghĩ, nhưng chân vẫn đều đặn bước đi như một cỗ máy đã được lập trình. Hắn càng cố gắng suy nghĩ, tìm tòi thì càng lúc càng cảm thấy rối bời cùng bất lực. Chợt dừng lại trước một căn phòng lớn, Kim tộc trưởng đẩy cửa ra, nhìn hắn mà nói.
– Vào đi!
Hắn bước vào phòng, bà ta bước theo sau. Trong phòng lúc này đã có sẵn một vị lão Hồ đang đứng, lão Hồ nọ thấy bà ta tiến vào thì lập tức cung kính cúi đầu, sau đó ánh mắt lướt nhanh qua Hùng Lệ. Cuối cùng, cúi đầu bẩm báo.
– Chủ nhân, mọi việc đều theo lời người,sắp đặt xong xuôi cả rồi!
– Tốt, ra ngoài canh chừng cho ta, bất luận là ai cũng không cho phép tiến vào. Ta cần đàm đạo với Hùng công tử tối nay!
Câu cuối của bà ta được nói ra với một giọng điệu kiều mị, nhu thuận cùng khiêu khích tột cùng. Lão Hồ nọ nghe vậy thì gật đầu, lập tức lùi ra mà rời đi. Kim tộc trưởng lại bắt hắn ngồi xuống giường, sau đó mới cười ngọt mà nói.
– Minh Tiến, ngươi là nhân loại nên chắc là hiểu rõ tình thế bất lợi của mình lúc này rồi chứ?
– Đừng nhiều lời, muốn gì mau nói đi!
Hắn sẵng giọng, hừ một tiếng rồi quay mặt đi hướng khác. Kim tộc trưởng vẫn giữ thái độ như trước, khẽ cười mà nói tiếp.
– Ngươi… Thôi được, vậy ta hỏi ngươi điều này, mong ngươi trả lời thành thật. Ngươi thấy ta thế nào? Có đẹp hơn Kim Minh không?
Bà ta nói, thân hình lả lướt ấy khẽ xoay một vòng trước mặt hắn. Hùng Lệ mặc dù đang bị chế trụ, lại không muốn đáp lời bà ta. Nhưng thật sự hắn phải công nhận bà ta khá đẹp, nếu so với Ngân Nguyệt hay Kỳ Dao thì khó có thể ngang hàng, nhưng nếu so với Kim Minh thì hắn dám chắc là hơn một bậc. Không những về hình thể, mà về phong thái Kim tộc trưởng cũng có nét thu hút hơn Kim Minh. Nếu như Kim Minh là một Ngân Hồ Tam Vỹ , thu hút nam nhân ở nét ngây thơ của thiếu nữ thì Kim tộc trưởng lại ngược lại. Bà ta toát ra một khí chất nữ nhân vững trãi, từng trải nhưng không hề phong tình mà lại có chút nghiêm trang của bậc nghĩa nữ. Hắn im lặng, Kim tộc trưởng lại tiếp.
– Ngươi rất muốn có được ta phải không? Rất muốn cùng ta chung giường phải không?
Hùng Lệ nghe vậy thì trợn mắt, ngẩng lên dùng cái nhìn kì quái mà hướng tới bà ta. Kim tộc trưởng thì chỉ cười nhẹ, trút bỏ y phục, chỉ để lại bộ sa y mỏng manh màu đỏ mà nói.
– Mau trả lời ta đi, ta đẹp hơn Kim Minh chứ?… Còn nữa, hãy bỏ qua những tục lệ của nhân loại đi, đây là Linh Sơn… Mau đáp lời ta đi chứ Minh Tiến?… Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ chiều theo ý ngươi. Thân thể ta, lần đầu tiên của ta cũng sẽ giao cho ngươi…!
Bà ta nói, trên má khẽ hồng lên liếc tới nhìn hắn. Hùng Lệ nghe thấy vậy thì giật mình, sau đó cười nhạt mà đáp lời.
– Hóa ra vị hắc y dạo nọ nói đúng, ngươi không phải là Kim tộc trưởng, ngươi chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi!
– Hi hi hi, đúng a. Ta không phải Kim Xuân, ta là Kim Oanh. Là muội muội của Kim Xuân, và cũng là cô của Kim Minh!
Hùng Lệ khẽ cười nhạt,hắn không nhìn tới nữa, chỉ nhắm mắt im lặng, mặc kệ thân hình nữ nhân trước mặt. Mặc dù hắn là xử nam, lại nữa thân hình Kim Oanh trước mắt quả thật cực kì thu hút nhưng hắn vẫn nhắm mắt mặc kệ. Trong lòng hắn lúc này là sự phẫn nộ xen lẫn sự xem thường. “ Hừ, coi ta là ai kia chứ?”. Hắn có tự trọng của mình, hắn có bản lãnh của mình, lẽ nào hắn lại đầu hàng trước một nữ hồ, cúi đầu chịu làm nô bộc? Kim Oanh thấy hành động của hắn thì vẫn tươi cười, trút bỏ nốt y phục mà tiến tới bên cạnh hắn, khẽ thì thào vào tai.
– Ngươi thật sự không có ham muốn sắc dục sao?… Thật sự ngươi tu hành tới cảnh giới vô ngã sao? Hi hi hi, ta không tin a!
Hơi thở thơm ngát phả trên má khiến mặt hắn hơi đỏ lên, nhưng sau đó lại cố gắng tự nhẩm lại tâm pháp Phạn Âm Chân Kinh. Cho dù lúc này hoàn toàn vô năng khởi động chân khí bản thân, nhưng đây là những bộ kinh phật, mà kinh phật thì thường dài lê thê. Để tụng niệm một bộ cho hoàn chỉnh cũng ít nhất mất độ hơn một canh giờ. Hắn muốn dùng nó để phân tán tư tưởng, cố gắng không bị Kim Oanh câu dẫn. Kim Oanh khẽ vươn tay tới,vuốt ve, xoa lên thân thể hắn, xoa lên vai, lên mặt hắn. Nhưng hồi lâu không thấy hắn có phản ứng gì thì ngạc nhiên, sau đó khẽ cười nhẹ, Ngũ Vỹ hóa lớn. Từ thân thể nàng ta, một mùi hương thơm bất ngờ xuất hiện, lan tỏa ra khắp gian phòng. Đây là xạ hương, là đặc trưng của mỗi Hồ nữ. Nàng ta lại đặc biệt cố ý đưa một đuôi tới trước mặt hắn mà khẽ phe phẩy, cố ý đưa xạ hương tới mũi Hùng Lệ.
Hùng Lệ tuy lúc này đã ngồi im lặng mà chủ động nhẩm lại Phạn Âm Chân Kinh, chợt ngửi thấy một mùi thơm nồng quyến rũ đang không ngừng tiến tới trước mũi thì cau mày, phì ra một hơi thật mạnh. Sau đó lại càng tăng tốc độ nhẩm kinh thêm. Kim Oanh làm một hồi lâu, không thấy hắn có hành động gì khác sau khi thở mạnh một hơi thì càng lúc càng cảm thấy thích thú. Nàng lần lượt đưa tất cả đuôi tới trước mặt hắn, cố ý để xạ hương phát tán cực hạn, miệng thì ngọt ngào mà nói.
– Minh Tiến… Mau mở mắt a, mở mắt nhìn ta a…
Hắn không tự chủ nổi, cặp mắt lại tự động mở ra mặc cho hắn cố ngăn cản. Trước mặt hắn lúc này là tấm thân trần không che đậy của Kim Oanh, tất cả từ cặp nhũ phong cùng với hai điểm hồng hồng cho tới hạ thân với nơi bí hiểm nọ… tất cả đều đập thẳng vào mặt hắn. Tuy hắn có nhiều diễm ngộ với nữ nhân, nhưng chưa một lần nào hắn quan sát gần như lúc này. Hùng Lệ lúc này không kiềm chế nổi, mũi hắn nóng ran. Bục một tiếng khe khẽ, hắn chảy máu cam, theo bản năng vươn tay lau đi. Kim Oanh thấy vậy thì cười hì hì, thân hình nọ khẽ bước tới trước mặt hắn.
– Hì hì… vậy mà ngươi cứ trốn tránh ta nha, xem phản ứng của mình kìa!
Lát sau, lại thay đổi thanh âm, giọng Kim Oanh lúc này dường như biến thành rên rỉ van nài, nàng nói.
– Minh Tiến, ngươi đừng nên cố gắng làm gì nha. Trời sinh ra hai giống đực – cái là có ý nghĩa riêng của nó. Nam nữ hoan ái cũng là điều tự nhiên của đất trời, cũng như trên trời có nhật nguyệt, không gian có âm dương. Tại sao lại cứ phải gắng gượng bỏ đi lạc thú như vậy kia chứ? Gì mà đắc đạo thành phật? Không phải là từ bỏ đi lạc thú lớn nhất của cuộc sống sao?
– Đừng nói nhiều, ta không muốn!
Hùng Lệ nói lớn, tuy vậy thanh âm có chút run run. Trong cơ thể hắn lúc này không biết từ đâu xuất hiện nhen nhóm một đốm lửa – đốm lửa của dục vọng. Hắn vẫn đang cố gắng, vẫn đang đè nén nó xuống bằng chính tiềm thức cùng ý trí bản thân. Hắn nghĩ tới những việc hắn uất hận, những việc làm hắn cáu giận, căm thù để át đi những ý nghĩ đầy dục vọng ấy. Trên thân thể, những đám lông đần dần ẩm ướt, từ đó lan tỏa ra một mùi trầm hương ấm áp. Hắn đang vã mồ hôi, hắn đang vã mồ hôi để khống chế chính tâm tư của bản thân mình. Từ trước tới nay, hắn hoàn toàn ỷ lại vào chân lực để khống chế bản thân, vì thế đây là lần đầu tiên hắn tự khống chế nó bằng chính khả năng của mình.
Kim Oanh trong mắt ánh lên những tia kinh ngạc, sau đó khẽ hít hít mùi trầm hương nọ. Nàng ta a lên thích thú cùng ngạc nhiên.
– Nha!… Không ngờ ngươi cũng có xạ hương nha…!
Sau đó cười hì hì, tiến tới sát hắn mà ngồi xuống. Nàng ta quyết định dùng sát chiêu, một chiêu duy nhất để hạ gục hắn. Tay khẽ vươn tới căn nguyên của hắn mà vuốt ve, điều này khiến hắn giật mình, vội vã né tránh nhưng vô dụng khi nàng ta dùng cả hai tay mà công kích. Hùng Lệ kinh hãi, lắp bắp.
– Mau… mau buông tay ra khỏi đó! Có gì từ từ nói chuyện!
Hắn cuống lên rồi, đành chấp nhận đàm phán. Mặc dù ý thức hắn không muốn, lí trí hắn không muốn nhưng tiểu huynh đệ của hắn thì lại phản bội chính hắn, nó không ngừng lớn lên dưới hai bàn tay mềm mại của Kim Oanh. Kim Oanh khẽ cười, một tay thu lại nhưng tay kia vẫn đang vuốt ve, nàng nói.
– Ừm, ngươi cũng biết điều a… Thôi, ta nói thẳng, ta sẵn sàng đáp ứng ngươi mọi việc, nhưng để ngươi ở bên cạnh Kim Minh cả đời thì không!… Ấy, bình tĩnh nghe ta nói hết đã, ừm… Ta muốn trả thù Kim Minh, vì thế không thể để nó ở bênh cạnh ngươi cả đời được. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi có được lần đầu tiên của nó… Nhưng là sau đó, ngươi phải xa nó, bù lại, ta sẽ thuộc về ngươi, cả thể xác lẫn tâm hồn!
– Trả thù? Kim Minh đã làm gì mà bà lại muốn trả thù?
Hắn thoáng sững người, vội hỏi. Chợt thấy hạ thân đau nhói, tay Kim Oanh xiết chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn. Hùng Lệ đau đớn kêu lên đầy thống khổ, lúc này Kim Oanh mới giật mình, nàng ta vuốt ve an ủi.
– A, ta xin lỗi, nhất thời kích động a… Kim Minh thì không, những mẫu thân nó thì có… Nợ mẹ chưa trả hết, con cái phải chịu thay. Nếu là con trai, ta lập tức thiến hắn, để cả đời hắn đau khổ. Nếu như là con gái, ta sẽ cho nó nếm trải đủ những thứ cay đắng của cuộc đời này!
Kim Oanh nghiến răng mà nói, sau đó hướng tới hắn mà hỏi.
– Thế nào, ngươi đồng ý chứ? Ta không những xinh đẹp hơn nó, mà chắc chắn về kĩ xảo gối chăn thì ta biết rất nhiều nha .Đảm bảo sau này ngươi không bao giờ thấy nhàm chán a, hơn nữa, ta cũng là xử nữ a!
Nói tới đây thì má thoáng hồng lên, nhưng sau đó lại tình tứ liếc mắt nhìn tới mặt hắn, chờ đợi câu trả lời. Bàn tay nọ vẫn không quên nhiệm vụ, hắn lúc này cảm thấy hơi thở mình càng lúc càng nặng nề, thân thể càng lúc càng nóng lên. Cho dù hắn cố áp chế thế nào cũng vô dụng, đang chưa biết trả lời ra sao. Lại nữa tay Kim Oanh càng lúc càng nhanh khiến hắn càng lúc càng thở gấp.
– Ta… ta…
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, lão Hồ nọ chạy vội vào. Thấy khung cảnh nọ thì khẽ khựng lại giây lát, nhưng sau đó lại gấp gáp cúi đầu mà nói.
– Chủ nhân, Viên gia có biến!…