Mộng Tu Tiên

Chương 237 - Hồi Trang

trước
tiếp

Hắn trầm ngâm, Tuyết Liên hướng ánh mắt đầy chờ mong chiếu tới hắn. Trên đổi mắt ấy lúc này trong veo, thuần khiết vô cùng. Hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu xuống. Tuyết Liên nhận ra hắn định làm gì, tức thì hai má đỏ bừng đầy luống cuống, nhưng cuối cùng nàng lại là người chủ động vươn tay ôm lấy đầu hắn mà kéo xuống. Một nụ hôn ngọt ngào, thật lâu, thật lâu khiến cả hai như mê man đi…

Ngồi dựa vào gốc cây lớn, Tuyết Liên nhẹ nhàng ngồi trong lòng hắn, trên mặt ửng đỏ vô cùng mị hoặc. Minh Tiến nắm bàn tay của nàng, sau đó mới nói.

– Ta là một nam nhân, thứ tối thiểu ta phải làm được, đấy là bảo vệ nữ nhân của mình, bảo vệ người mà ta yêu quý… Nhưng có lẽ, ta không thể làm được điều tối thiểu ấy… Lần này trở về Minh Gia Trang kia, chỉ bởi ta đã hứa với Tử Hàm để mấy tỷ muội họ gặp mặt nhau mà thôi… Nơi đó, sớm không còn là nhà ta rồi… Minh Tiến… vốn đã chết lâu rồi…!

– Này… tại sao lúc đó chàng bỏ chạy, sao không tra xét cho rõ ràng? Chàng không lẽ nhu nhược tới vậy? Sẵn sàng buông tay sao?

Tuyết Liên nằm im trong lòng hắn, nghe hắn nói thì hỏi lại. Minh Tiến khẽ cười, lắc đầu.

– Không phải ta đã từng nói, ta tôn trọng các nàng ấy rồi đó sao? Chỉ cần hỏi,họ đáp là ta rời đi. Ta không muốn sắp đặt, bức ép bọn họ, chỉ có thể trách ta vô duyên vô phận mà thôi… Ha ha…

Hắn cười buồn, lắc đầu. Tuyết Liên khẽ thở dài, trong lòng không cho là đúng. Nàng khẽ nói.

– Đồ ngốc…! Cẩm Tuyết tỷ tỷ nói với ta, yêu là phải điên cuồng mà chiếm lấy. Chàng lẽ nào lại từ bỏ dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ nếu họ bị lừa gạt hay bắt ép, chàng lại buông tay hay sao?

Hắn lắc đầu.

– Chắc nàng cũng biết ta mang huyết thống Long tộc, ta có đặc trưng bởi cặp mắt có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Nàng cho rằng ta ngốc tới mức ấy sao…? Hà… Có trách, chỉ trách ta không duyên, vô phận mà thôi…!

– Đồ ngốc…! Sau này… sau này dù có thế nào, ta cũng không rời xa chàng một bước. Ta… ta nhất định trói chặt chàng, xem chàng còn có thể chạy đi đâu được nữa!

Tuyết Liên nói, hai má càng thêm đỏ bừng, khuôn mặt ấy khẽ cọ cựa trong vòng tay hắn. Minh Tiến cười ha ha một hồi, sau đó ôm chặt lấy nàng, khẽ nói.

– Ngủ đi, mai chúng ta khởi hành sớm!

– Ưm…!

Bốn ngày sau, chiều tà. Hiểu Vân Trấn đón tiếp ba người mới tiến vào trấn. Trên một cỗ xe ngựa đơn giản, có ba nữ nhân che mạng, đi bên cạnh họ là một nam nhân mặc hắc y, mũ trùm kín mặt. Cả bốn che mặt khiến người xung quanh có chút hiếu kì, ánh mắt tò mờ chiều tới. Phần vì những người mới tới che mặt, phần vì khí tức tu chân Nguyên Anh Kỳ tỏa ra từ nam nhân áo đen và từ trong xe. Trưởng trấn nghe thông báo đã vội tiến ra tiếp đón, nhưng cả bốn người đều thờ ơ với lời mời mọc của lão, chầm chậm hướng Minh Gia Trang mà tiến tới. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là chỉ một cái truyền âm phù ném vào, cửa Minh Gia Trang lâu nay phong bế lại chậm chạp mở ra, đón tiếp bốn người nhập trang.

Minh Tiến theo ba nàng tiến vào, cảnh vật quen mắt ập tới khiến hắn có chút run rẩy. Người mở cửa cho họ là Bạch Hổ, nàng cười tươi mà mời mấy người.

– Mời bốn vị vào trong này!

Dọc theo hành lang, cả bốn người tiến tới một khoảng sân lớn, nơi đặt một bộ bàn ghế đá rộng, có vài người đang ở đó. Minh Tiến nhìn tới, tức thì cau mày, đuôi mắt hắn co giật. Chỉ thấy trên bàn đá kia, một vị công tử mặc áp lụa tím, khuôn mặt thư sinh vô cùng thu hút ánh nhìn đang ngồi đó, bàn tay uyển chuyển vẽ trên tấm giấy lụa lớn. Bên cạnh hắn, có cả thảy chín nữ nhân bao quanh, trầm trồ khen ngợi. Minh Tiến nhìn tới, lẩm nhẩm trong miệng.

– Liên Liên… Như Như… Bạch Phụng… Ngân Nguyệt… Bạch Hổ… Kim Minh…Kỳ Dao… Tiểu Sương… Xảo Nhi…!

Bạch Hổ vui vẻ chạy vào, hô lên.

– Các tỷ, chúng ta có khách nha!

Tiếng nàng nói khiến tất cả ngẩng đầu nhìn tới, ngay cả công tử áo tím kia cũng đã dừng bút, nở một nụ cười tươi như hoa. Tử Hàm thu lại kim sa che mặt, cười nói.

– Chào mọi người!

Chúng nữ ngạc nhiên, chưa nhận ra là ai. Chợt nghe thấy Bạch Hổ ấp úng, rồi nàng vui vẻ hô lớn mà lao vào lòng Tử Hàm.

– A… là Thanh Long tỷ… Tử Hàm tỷ tỷ nha!

– Tử Hàm… thật là muội sao?

Ngân Nguyệt sửng sốt, sau đó cũng ào chạy tới ôm lấy nàng. Chúng nữ ồn ào một hồi, sau đó mới dừng lại. Ngân Nguyệt tò mò nhìn tới ba người phía sau, ánh mắt dò xét.

– Ba vị này là…!

Tử Hàm cười, dắt tay hai nàng lên trước, ý bảo họ tháo mạng che mặt.

– Đây là Mỹ Mỹ tỷ, tỷ ấy là Miêu nữ. Còn đây là…

– Tuyết Lăng Tiên Tử – Tuyết Liên?!

Kỳ Dao ngắt lời nàng, thốt lên. Tuyết Liên khẽ gật nhẹ, đáp.

– Ừm, là ta… Muội vẫn khỏe chứ?

Kỳ Dao cau mày, lại nhớ tới một hồi đấu khẩu dạo trước, tức thì khuôn mặt có chút đỏ lên. Hứ một cái mà nhìn sang hướng khác. Ngân Nguyệt cười hì hì, bái lễ hai người rồi quay sang nam nhân áo đen.

– Vị công tử này là…?

– Là tướng công của muội!

Tử Hàm nói, nháy nháy mắt với mọi người. Ngân Nguyệt sững người, sau đó run run mà nói.

– Là… thật sự là chàng sao… Minh Tiến!

Nghe xong câu này, chúng nữ đồng loạt run rẩy, ánh mắt ầng ậng nước chiếu tới nam nhân áo đen che mặt. Chỉ thấy hắn đột ngột xoay người, bước nhanh theo lối cũ tiến ra ngoài. Liên Liên sốt sắng hơn cả, nàng điểm chân, lao nhanh chắn tới trước mặt hắn. Thân hình ấy run lên, vươn tay ôm lấy hắn.

– Tướng công…!

Chỉ nói được hai từ, nàng đã nức nở. Nhưng vòng tay của nàng ôm vào không trung, nam nhân áo đen từ lúc nào đã né tránh sang một chỗ khác. Một chất giọng trầm trầm, nhàn nhạt vang lên.

– Phu nhân, xin tự trọng!

Lúc này chúng nữ đều đã chạy tới, bao lấy hắn. Thấy tình cảnh kia thì sững người, chưa hiểu sự việc ra sao. Lại nghe hắc y nói.

– Xin các vị phu nhân nhường đường!

– Ca ca…!

– Chàng…!

– Tiến ca…!

– Tướng công…!

Thanh âm run rẩy nối nhau cất lên, chúng nữ trên mặt nước mắt như mưa, ào ào tuôn rơi. Hắc y nhân khẽ hừ nhẹ, trên miệng nở một nụ cười nhạt, đầy ý khinh thường. Ngân Nguyệt bước lên trước, nàng run lên, định ôm lấy hắn. Nhưng lại một lần nữa, y như với Liên Liên, nàng lại ôm vào khoảng không. Ngân Nguyệt run rẩy.

– Tướng công, chàng…!

Hắc y lại thêm một lần né tránh, bỏ chúng nữ lại phía sau. Bỗng hắn giật mình, lùi lại một bước. Đứng chắn trước mặt hắn lúc này là một thân ảnh áo xanh, khuôn mặt xinh đẹp ấy xanh xao, tiều tụy khiến hắn khẽ lắc đầu, im lặng.

Kỳ Dao đứng chặn trước mặt hắn, chiếu tới hắn một ánh mắt đầy ai oán. Nước mắt lưng tròng, cặp mắt ấy run lên khiến hắn trong lòng cũng run rẩy. Hắn im lặng, chờ đợi. Nhưng nàng không hề ôm hắn như những người khác. Bốp! Thanh âm lạnh lẽo vang lên, một cái tát nảy lửa tới mặt hắn, lực đạo mạnh tới mức cả chiếc mũ cũng theo đó mà văng khỏi đầu hắn, trấn nát cả cây trâm gỗ búi tóc. Mắt hắn hoa lên, có chút choáng váng mà loạng choạng một hồi, mái tóc dài bung ra rối bù. Trên má hắn in hằn năm ngón tay đỏ rực, khóe miệng hắn đã rỉ ra chút máu tươi. Kỳ Dao trên mắt thoáng ánh lên tia đau đớn cùng hối hận, nàng bặm môi, run rẩy chỉ tay tới phía hắn.

– Xem ra… xem ra chúng ta… chúng ta đã quá coi trọng chàng mất rồi!

Giọng nói đầy đau đớn, oán hận. Nàng nói xong, lập tức phi thân lao về phía hậu trang. Chúng nữ nhất thời ngây người, không ngờ nổi tình huống ấy. Minh Tiến cảm nhận nơi mặt đang dồn lên sự rát buốt, nóng hổi, hắn đột nhiên ngửa mặt mà cười lớn.

– Ha ha ha… Đánh hay, đánh hay lắm…!

Hắn vừa cười to vừa bình thản xoay lưng bước đi, rời khỏi nơi này…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.