Minh Tiến nhất thời ngẩn ra, nhìn tới Kỳ Dao, hắn gãi gãi đầu như kẻ ngốc. Kỳ Dao trên môi khẽ mỉm cười, nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên má hắn. Minh Tiến lần trước đã bị ăn một cái tát nảy lửa, theo phản xạ vội rùng mình mà lùi lại. Kỳ Dao thấy hành động của hắn, mày phượng tức thời cau lại. Nàng bước tới một bước.
– Đứng im!
Hắn lông mày trùng xuống. “ Đứng thì đứng, lão tử sợ ngươi sao?”. Hắn lập tức đứng lại, khuôn mặt hiện lên chút vênh váo. Kỳ Dao thấy khuôn mặt ấy, tức thì phì cười, nàng lắc đầu, bàn tay ngọc khẽ vuốt ve má hắn. Cuối cùng cả thân hình ấy nhào vào lòng hắn, òa khóc nức nở. Thanh âm ai oán, đau đớn truyền đi khiến các nàng còn lại trên mặt đều lộ vẻ u ám, vừa mừng vừa tủi.
Hắn khẽ thở dài.
– Không còn đau nữa rồi .Lần tới, nàng nhớ nhẹ tay một chút. Cái mặt này của ta tuy cũng coi là dày, nhưng ra ngoài người khác nhìn thấy thì không hay cho các nàng đâu!
– Ngươi… Đồ sắc lang… Hành hạ các tỷ muội chúng ta như vậy… Đi chết đi!
Nàng càng lúc càng lớn tiếng, tay đấm bùm bụp tới ngực hắn. Minh Tiến lắc đầu, kệ nàng động thủ. Ánh mắt vẫn nhìn tới nam nhân áo tím.
– Còn chưa đi?!
– Sao ta phải đi? Đây là nhà ta!
Nam nhân áo tím thản nhiên nói, không hề quay đầu lại tới nửa bước. Minh Tiến lông mày cau lại, trong mắt đã dâng lên sát khí.
– Nhà của ngươi sao? Cút ngay, cút ngay khi ta còn nói chuyện tử tế với ngươi. Nếu không, đừng trách lão tử nắm đấm quá to!
Nam nhân áo tím đứng lên, cười khẩy.
– Một kẻ chỉ biết có nắm đấm, phế vật. Làm nam nhân mà như ngươi à, chủ gia mà như ngươi à? Đi một mạch biệt tăm biệt tích, để các nàng ấy lo lắng mất ăn mất ngủ. Các nàng ấy lo cho ngươi, lo cho danh tiếng của ngươi bên ngoài mới lập đàn công cáo. Bất đắc dĩ mới phải có kẻ thế thân. Vậy mà ngươi một mạch trở về, không hề báo lấy một câu nửa chữ. Không hiểu đầu cua tai nheo mà đùng đùng nổi giận. Nam nhân như thế cũng coi là làm Trang chủ à? Ta dù văn nhược, nhưng ít nhất cũng không là kẻ vô tích sự như ngươi!
– Thằng khốn, mày chết với tao!
Minh Tiến gầm lên, chúng nữ thấy vậy vội vàng vây lấy hắn ,níu kéo lấy hắn mà kéo lại. Hắn gầm lên.
– Buông ta ra, ta không tự tay tống thằng nhãi bẻm mép này ra cửa, ta không phải là Minh Tiến!
– Hừ, các nàng buông hắn ra. Để hắn tới đây,động thủ đi. Một tên không có đầu óc, chỉ biết thượng cẳng tay, hạ cẳng chân mà cũng đòi làm ra vẻ cao thượng. Rác rưởi!
Nam nhân áo tím trào phúng, phe phẩy cây quạt giấy. Minh Tiến con ngươi vằn lên những tia máu, chúng nữ thì một mực ngăn cản hắn không cho ra tay .Hắn càng cáu tiết, hét to.
– Buông tay hết ra, các ngươi là thê tử của ta hay là của hắn?!
– Các nàng đương nhiên là thê tử của ta!
Nam nhân áo tím thêm dầu vào lửa. Ngân Nguyệt mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ tới nam nhân áo tím.
– Còn chưa im sao?!
– Ta nói sai sao,Ngân Nguyệt? Tất cả các nàng đều chịu khổ vì hắn, vậy mà hắn có cảm kích? Hay chỉ biết cuồng cuồng dại dại làm khổ các ngươi thêm? Những ngày tháng qua bên cạnh ta, các người vẫn cười vui vẻ đấy thôi. Ta thật thương thay cho các ngươi!
Nam nhân áo tím thở dài cảm thán. Minh Tiến nghiến răng, Liên Liên thấy mặt hắn càng lúc càng xám đen, gân xanh nổi lên chằng chịt, tay hắn run run, dường như tức giận tới cực hạn. Trong con ngươi hắn, tràn ngập màu đỏ của máu. Nàng hét lên.
– Thôi đi! Đủ rồi!
Minh Tiến âm trầm thở ra một ngụm hàn khí, hắn mở miệng cười lạnh, giơ tay lên không. Lập tức, từ hậu viện bay tới một vật đen ngòm. Vật ấy sau khi bay tới tay hắn, tức thì hóa thành một màu đỏ rực của máu, mùi tanh dần dần lan tỏa. Kỳ Dao giật mình.
– Hắc Kiếm!
Cầm trên tay Hắc Kiếm – mà không, phải gọi nó lúc này là Huyết Kiếm mới đúng. Minh Tiến quắc mắt, nhìn qua chúng nữ một lượt. Trong ánh mắt ấy là những tia điên cuồng, lạnh băng. Các nàng lập tức kinh sợ, không tự chủ mà lùi lại. Hắn chỉ tới phía nam nhân áo tím.
– Ngươi muốn tự đi hay để ta giúp ngươi đi?
– Có giỏi thì tới đây mà nói lý với ta. Động thủ đương nhiên ta không phải đối thủ của ngươi! Có gan thì bước lên…
Chưa nói dứt lời, bỗng bốp một tiếng. Liên Liên đã bước lên, một cái tát thẳng tới khuôn mặt tuấn mỹ nọ, trên mặt y tức thì hiển hiện một bàn tay năm ngón rõ nét.
– Đủ rồi, ngươi đừng đi quá giới hạn của mình. Ta mặc dù coi ngươi là tỷ muội, nhưng nếu ngươi cứ cố ý chọc tức tướng công của ta. Ta có đủ tư cách đuổi ngươi lập tức rời khỏi Minh Gia Trang này!
Nam nhân áo tím ôm má, trên má y lúc này là một bàn tay đỏ bừng. Nhổ ra một ngụm máu, y vẫn kiên cường nói. Giọng điệu lúc này trong veo, hoàn toàn không còn chút khàn khàn nào.
– Đại tỷ, ta nói gì quá đáng lắm sao? Ta nói gì sai trái lắm sao? Tại sao lại không nói cho hắn biết, nói thẳng cho hắn rõ các vị tỷ muội đã phải vất vả chờ đợi hắn như thế nào? Chịu khổ cực, bị quấy rầy ra sao? Tại sao lại cứ phải nhịn nhục như vậy? Nam nhân có quyền nói, vậy tại sao chúng ta không được nói?
Liên Liên hít một hơi như lấy bình tĩnh, lạnh giọng đáp.
– Ngươi biết vậy, cảm thông chúng ta là tốt. Nhưng ngươi có biết chàng ấy đã phải trải qua bao nhiêu thứ kinh hiểm để về được tới nơi này? Ngươi có biết không hả? Ngay cả một giấc ngủ ngắn ngủi, chàng ấy cũng chẳng được yên thân, lại còn gặp ác mộng. Ngươi thử ở vào vị trí chàng ấy, trải qua những hung hiểm ấy xem, ngươi có chống trọi được như vậy không? Chàng ấy trước mặt chúng ta ít nói, không phải bởi chàng ấy không quan tâm tới chúng ta. Chàng ấy làm thế chính là cách biểu lộ sự quan tâm lặng lẽ của mình. Không lẽ, cứ quan tâm tới một ai đó, ngươi cứ phải mở miệng gào thét lớn cho người kia biết?
Liên Liên quay sang phía hắn, trên mặt hòa hoãn lại, nàng tước kiếm trong tay hắn mà ném đi. Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào vai hắn. Ôn nhu nói.
– Mọi thứ của quá khứ, ta không cần biết. Chỉ biết bây giờ chàng ấy đã trở về là được!
Chúng nữ im lặng, ngay cả nam nhân áo tím im lặng. Tiếng hét kinh hãi đêm qua vẫn còn vang lên trong đầu mỗi người chưa nhạt, vì vậy không ai nói gì. Một hồi, lần lượt Tiểu Sương, Kim Minh và cuối cùng là Tử Hàm kể ra mọi việc của hắn. Cả mấy nàng trước đó đều giấu diếm vì sợ các nàng ta lo lắng. Lần này mới một lượt nói rõ. Nhất thời mọi người im lặng, ánh mắt đều chiếu tới hắn. Khuôn mặt hắn lúc này trắng bệch, đầy mệt mỏi. Nhưng trong mắt các nàng lúc này, hắn hoàn toàn biến thành một bức tượng cao lớn, uy nghiêm, rắn rỏi đứng đó…
Nam nhân áo tím câm bặt, cuối cùng run rẩy mà phủ phục xuống, giọng y run run.
– Bạch Quế Chi bái kiến tướng công, mong chàng tha tội vô lễ!
Giọng nói lúc này hoàn toàn là của một nữ nhân. Trước ánh mắt kinh ngạc của Minh Tiến, nam nhân áo tím tháo bỏ trâm cài đầu, lộ ra một mái tóc đen dài tới chấm eo. Nàng ta cũng vươn tay, bỏ đi lớp giả trang râu và ria mép. Để lộ ra một khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp, chỉ có điều lúc này thực sự xinh đẹp thê lương bởi trên má nàng vẫn lưu lại một bàn tay đỏ rực. Minh Tiến ngẩn người, một hồi dường như mới nhớ ra,ngạc nhiên hỏi.
– Ngươi… là Chu Tước?
– Tướng công, ta chính là Chu Tước. Chỉ vì hận chàng qua mức làm khổ các vị tỷ muội nên ta mới ra hạ sách này. Chu Tước trước nay vốn thẳng tính, có gì nói đấy. Mong chàng đừng trách mắng mọi người, mọi tội lỗi cứ để mình Quế Chi nhận!