La Từ xoay người nhìn Phong Trệ.
“Phong cô nương, giữa đêm hôm gọi cô nương, La Từ vô cùng áy náy.”
Phong Trệ bật cười, tiến lên mấy bước.
“Coi La đại nhân nói kìa, tướng gia phái đại nhân đi tra chuyện quan trọng, Phong Trệ sát cánh tương trợ, vốn là nên làm mà. Huống chi—–” Phong Trệ chậm rãi tiến đến trước mặt La Từ, vươn tay nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc của cô.
“Huống chi dựa vào giao tình giữa ta và đại nhân, nào có chỗ để nhắc đến phiền hà nhọc nhằn.”
“Ha.” La Từ cười, không tránh cô ta. “Phong cô nương nói phải lắm.”
Phong Trệ ngước mắt, “Chẳng hay La đại nhân có việc gì cần giao phó.”
La Từ đáp: “Phong cô nương, thứ cho La Từ mạo muội hỏi một câu, võ nghệ của cô nương ra sao?”
“Ha ha ha.” Phong Trệ cười rộ lên, “La đại nhân hỏi đến là lạ.”
La Từ nói: “Để Phong cô nương chê cười rồi, chỉ là, một thư sinh như La Từ, không biết chút gì về võ công, cho nên mới hiếu kỳ.”
Phong Trệ nhấc tay nương theo ánh trăng nghịch móng tay của mình.
“Trên đời này không có võ nghệ nào sẽ luôn thắng được, võ nghệ của ta giỏi hay không, thì phải xem đối thủ ra sao……. Có điều cho đến nay, Phong Trệ và em trai của Phong Trệ chưa từng gặp được ai đáng để bọn ta phải ra sức bảo toàn tính mạng.”
“Vậy…….” La Từ thong thả hỏi, “La Hầu thì thế nào?”
Phong Trệ thoáng giật mình, rồi cười vui vẻ.
“La Hầu? Đại nhân muốn hỏi ta, võ nghệ của La Hầu thế nào, hay là muốn hỏi ta, nếu giao đấu với La Hầu thì thắng thua ra sao?”
La Từ đáp: “Ta đều muốn biết.”
Phong Trệ đáp: “Ta đã từng đấu với anh trai của đại nhân một lần.”
“Ồ?” La Từ nhướn mày, “Điều này thì ta chưa biết, là lúc nào?”
Phong Trệ đáp: “Cách đây hai, ba năm.”
“Các người giao đấu vì lý do gì?”
Phong Trệ đáp: “Khi đó ta và em ta phụng mệnh canh giữ một vật, gặp phải người của Viên Kế Nghiệp đến điều tra, bọn ta giao đấu với người đó. Sau đó nữa thì anh trai của đại nhân xuất hiện, cứu mạng của ả kia.”
La Từ nói: “Có thể cứu được người từ tay của Phong cô nương thì võ nghệ của La Hầu chắc không tồi.”
“Ha.” Phong Trệ cười lạnh, “Đại nhân, ngài hỏi câu này có ý gì, không phải là có ý định trở mặt liên thủ với hai người bọn chúng đấy chứ?”
La Từ bật cười, đáp: “Phong cô nương chớ hiểu lầm, La Từ không có ý đó.”
Phong Trệ nhíu mày: “Vậy thì ý là gì?”
La Từ đáp: “Nghe theo Phong cô nương thì võ nghệ hiện giờ của La Hầu chắc sẽ thua xưa một trời một vực, trong khi cô nương đã không ngừng rèn luyện trong 2-3 năm vừa qua, võ nghệ đã tốt hơn nhiều. Chắc sự chênh lệch giữa cô nương và La Hầu đã có thay đổi lớn.”
Phong Trệ: “Vậy thì đã sao, không như vậy thì đã sao. La đại nhân là người thông minh, tin rằng ngài tuyệt đối sẽ không làm gì ngu ngốc.”
La Từ nói: “Đương nhiên.” Cô vươn một tay khẽ đặt lên vai của Phong Trệ.
“Lý do mà La Từ đường đột hỏi một câu hỏi thất lễ như vậy, là bởi vì mong cô nương giúp cho một việc.”
Bàn tay của cô vừa đặt như thế, nét mặt của Phong Trệ lập tức có thay đổi, dịu hẳn đi, chứa chan tình cảm.
“Đại nhân……. Ngài muốn sai Phong Trệ làm việc gì?”
La Từ thong thả đáp: “Ta muốn xin cô nương giết chết Tề Đông Cô lúc La Hầu không hề hay biết.”
Phong Trệ hỏi: “Giết Tề Đông Cô? Vì sao?”
La Từ thở dài đáp: “Không giấu gì cô nương, La Hầu là ruột thịt duy nhất trên đời này của ta, nay lại còn sa sút đến nước này, thật khiến ta xót xa. Khi nào hết thảy qua đi, ta muốn cầu xin thừa tướng chừa lại mạng cho La Hầu.”
Phong Trệ nói: “Phong Trệ cũng có em trai, dĩ nhiên hiểu được tình cảm anh em của nhà đại nhân. Có điều, liên quan gì đến việc giết Tề Đông Cô.”
“Vì La Hầu.” La Từ đáp, “Để thưởng hắn, cũng để trừng phạt hắn.”
“Ồ? Nói thế có nghĩa gì?”
“Ta không biết vì sao ả đàn bà đó đòi cưới La Hầu, nhưng mà sau khi thành hôn, Tề Đông Cô không thèm lo cho cơ thể La Hầu bị bất tiện, khiến hắn phải vất vả đủ đường. La Hầu đáng thương đó, tính tình tẻ nhạt trầm lặng, lại mới được nếm mùi yêu đương đang còn lạc lối u mê, cái gì cũng nói tốt được cho ả. Ta nhìn rõ hết thảy giùm hắn. Để cho hắn bị đau ngắn mà tránh được nỗi bi ai lâu dài, đấy là thưởng cho hắn.”
Phong Trệ khẽ cười, “Thế còn trừng phạt thì sao?”
La Từ đáp: “Vì chuyện chứng cứ mà cả phủ thừa tướng phải bôn ba vất vả bao năm, bất kể vì lý do gì, La Hầu biết mà không báo, giấu không giao ra, đều là sai lầm lớn. Tề Đông Cô tuy không tốt lành gì, nhưng đối với La Hầu, cũng là nhân vật quan trọng. Giết chết ả, là chút đỉnh trừng phạt cho những sai lầm La Hầu đã làm bao năm nay.”
Phong Trệ hỏi: “Ngài đã bao giờ nghĩ đến cảm thụ của anh ngài nếu giết chết Tề Đông Cô chưa?”
“Ha.” La Từ cười đáp, “Cảm thụ, hắn thì có cảm thụ gì chứ. Nhiều nhất là buồn mấy ngày thôi. Con người hắn từ bé đã không quan tâm gì đến mọi vật xung quanh, Tề Đông Cô có chết đi, có tạo nên đả kích đối với hắn cũng không gây ảnh hưởng gì. Sau này chắn chắn ta sẽ cho hắn được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn gấp mấy lần.”
Phong Trệ vừa nghe La Từ nói, vừa chậm rãi bước quanh khu đất trống. Đêm trong núi thê lương cô quạnh im vắng, có mỗi vầng trăng lơ lửng trên cao.
Một lát sau, Phong Trệ khẽ nói, “La đại nhân, bất kể là lý do có như lời ngài nói hay không……. Ngài muốn ta giúp ngài giết Tề Đông Cô, ta đều có thể làm được.”
“Cảm tạ Phong cô nương.”
“Nhưng mà—-” Phong Trệ lại nói thêm, nét mặt cũng sắc bén hơn hẳn. “Có một điều, ta hy vọng đại nhân có thể hiểu.”
“Phong cô nương có lời xin cứ nói.”
Phong Trệ chậm rãi nói tiếp: “Ta có thể giúp ngài giết Tề Đông Cô, là vì giết cô ta không làm hỏng việc của tướng gia.”
La Từ gật đầu, “Đó là đương nhiên.”
Phong Trệ: “Tướng gia trọng dụng La đại nhân, cũng rất dung túng với đại nhân……. Nhưng đấy không có nghĩa là La đại nhân có thể muốn làm gì thì làm.”
La Từ nhíu mày, “Phong cô nương nói vậy có ý gì?”
Phong Trệ khẽ cười, “Ta chỉ muốn nói cho đại nhân biết, chỉ cần đại nhân yên phận làm việc cho tướng gia, thì đại nhân muốn sai bảo Phong Trệ lúc nào cũng được……..”
“Nhưng nếu đại nhân mà hai lòng, thì Phong Trệ cũng có thể cho đại nhân nếm mùi đau khổ.”
Cô ta vừa dứt lời, bốn bề lạnh lẽo vì chúng. La Từ không mảy may lo lắng, “Phong cô nương nói đùa rồi, tướng gia có ân tri ngộ với La Từ, La Từ không phải loại mang ơn không báo, không biết tốt xấu.” À, không phải mang ơn không báo…….. Nghĩ đến Viên Kế Nghiệp, Phong Trệ bụng bảo dạ, đương nhiên ngươi sẽ báo, nhưng không biết là báo bằng ân hay là báo bằng thù thôi. Dù vậy, trong phủ thừa tướng xưa nay vốn không thiếu những kẻ độc ác, mà đối với Phong Trệ, càng độc ác thì cạnh tranh càng có ý nghĩa.
Phong Trệ nhìn La Từ, người sau mặt thản nhiên.
Ta không nghĩ sai, ngươi có nhược điểm, người anh trai của ngươi chính là nhược điểm của ngươi. Chỉ không biết nhược điểm này có phải tử huyệt hay không.
“La đại nhân, ngài muốn Tề Đông Cô chết ra sao?”
La Từ đáp: “Chết bất ngờ.”
Phong Trệ cười.
“Được.”
Về lại nơi cắm trại, La Từ ngồi trước đống lửa. Cô ngẩng đầu, nhìn La Hầu và Đông Cô đang say ngủ. Động Cô nằm cạnh La Hầu, La Hầu xoay lưng về phía La Từ, thân hình cao lớn của chàng che mất cơ thể của Đông Cô. Giống như bảo vệ………
Lửa ấm áp rực rỡ bập bùng, sắc mặt của La Từ nhạt nhoà, mơ hồ không chân thật.
Bỗng dưng cô như quay trở về ngày xưa.
Anh, anh tới đây làm gì?
……..
Cha bảo anh đem cơm tới à?
………
Trời đổ tuyết lớn như vậy, chỉ có anh mới ngốc nghếch chạy tới trường học xa xôi để đưa cơm cho em. Em đã ăn xong trong phòng ăn cùng với bạn bè từ lâu rồi.
………
Chờ chút, cứ để đây đi vậy, nếu chốc nữa em đói thì sẽ ăn. Ơ, tay anh sao thế, bị cóng à?
……..
Ai bảo anh ngốc thế cơ chứ, trời lạnh vầy, anh con trai con đứa chạy ra đường làm gì. Đúng là…….. Em quay về học tiếp đây, anh mau về nhà đi.
……..
Hai canh giờ rồi sao anh vẫn còn ở đây?
……..
………..
“Hai canh giờ rồi……. hai năm rồi…… anh vẫn còn ở đây.”
La Từ hơi siết chặt tay. Cô nhìn cây gậy đặt trên mặt đất của La Hầu, rồi lại nhìn bóng lưng cường tráng của chàng. Anh không nên sống một cuộc đời như thế này, không nên. Tề Đông Cô không thể tiếp tục làm anh phải nhọc nhằn; anh vất vả vì người thân thì đã đành, đây ả là một người ngoài, không có tư cách đó. Anh không hiểu, em sẽ giúp cho anh hiểu.
……..
Đêm đó qua đi, mọi người lại tiếp tục cuộc hành trình.
Đông Cô thuộc loại người mang thái độ sống cho hiện tại, dọc đường tranh thủ ngắm cảnh, hái quả dại, rồi thỉnh thoảng bảo La Hầu hoạt động một chút, săn bắt chút mồi thoả mãn cơn thèm. Nếu như phong cảnh quanh họ không ngày một đổi thành núi đồi hoang vu, rời xa đồng bằng, thì Đông Cô gần như quên mất mục đích của chuyến đi.
Một buổi chiều tốt một tháng sau đó, tiết sương mù, gió quất từng cơn.
Toán người của Đông Cô ra khỏi một cánh rừng rậm, gặp một vách đá, tầm nhìn đột ngột mở rộng. Vách núi thoáng đãng, cỏ mọc rậm rạp, nhìn trái hoặc phải đều khó thấy điểm cuối. Thẳng trước mặt chỉ thấy trắng xoá mênh mông, gió như cắt vào xương, trời đất một màu. Vách đá sừng sững như một tấm bình phong, ngăn được sương gió khắc nghiệt, và rẽ ra hai thế giới khác biệt.
Nơi xa tít tắp thấp thoáng bóng một rặng núi, tụ tập tinh tuý của thiên nhiên, tinh hoa của hỗn loạn, che điểm đất trời giao nhau. Mơ hồ có thể nghe tiếng oai hùng của thượng đế vang vọng lại.
“…….. Đó là núi Thiên Sơn rồi.” Đông Cô khẽ nói.
Mọi người nhìn theo rặng núi chấn động tâm linh nọ, không nói được nên lời. Đứng trước Tạo Hoá như thế này, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, lòng người trở nên vô cùng yếu hèn.
Bước qua vách đá này, thì đã vào bắc cực của Tuyết Vực. Không quy phục dưới quyền Nữ Đế, không phải lãnh thổ của triều đình. Chủ nhân vùng đất này là tộc Man của Tuyết Vực, trời sinh dũng mãnh, thiện chiến hiếu sát.
Đông Cô nói: “Từ đây đi xuống, chính là Tuyết Vực. Nếu như hết thảy đều thuận lợi, chỉ nửa tháng nữa chúng ta sẽ đến Thiên Sơn.”
“Phải.” La Từ gật đầu.
Đông Cô nói: “Phong tục của người Tuyết Vực khác với của triều đình chúng ta, chúng ta cần phải hết sức thận trọng, trước tiên tìm một thôn đổi chút quần áo của người bản địa, rồi hẵng đi sâu vào trong.”
“Chị suy nghĩ thật thấu đáo, cứ làm theo lời chị nói đi.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Đợi chút.”
Đông Cô toan bước xuống núi, La Hầu trầm lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng. Đông Cô nghi hoặc ngoái đầu, “Sao vậy?”
La Hầu vốn đang ngồi trên xe ngựa, lên tiếng ngăn Đông Cô xong, chàng xuống xe, sắc mặt nghiêm trọng, đầu mày nhíu chặt. Đông Cô có linh tính không lành, tiến lên vài bước, “La Hầu?”
Mắt La Từ hơi híp lại.
Gió quét ào ào, quanh họ vắng ngắt.
La Hầu chống gậy đứng dưới đất, hơi cúi đầu, nhìn đất một cách khó hiểu. Đông Cô sốt ruột, bộ dạng này của La Hầu khiến nàng vô cùng bất an.
“La Hầu, chàng—-”
“Đứng yên.”
La Hầu trầm giọng, Đông Cô liền không dám nhúc nhích. Chàng quay đầu, nhìn con đường họ đến đây.
“Ra đi.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều hiểu ra. Trống ngực Đông Cô đập thình thịch, trái lại La Từ như biết gì đó.
Một hồi lâu, không ai đáp lời. La Hầu mặt không đổi sắc, khom người rồi cánh tay bất chợt vung lên—–
Đông Cô không kịp phản ứng, chỉ thấy ánh bạc chớp ngang qua, vật gì đó bay thẳng vào một lùm cây ven rừng. Tức thì có tiếng kim loại tiếp xúc với vật đó vang lên giòn giã. Kẻ đến không còn cách nào ẩn núp, bước ra từ lùm cây.
Bốn tên, mặc đồ miền núi, binh khí lạnh lẽo trong tay. Đi đầu là một người phụ nữ trung niên hung ác, khí thế hùng hổ. Bà ta mở miệng, giọng nói trầm khàn.
“Để hành lý lại, người có thể sống.”
La Hầu nhìn bốn người đó, sắc mặt không đổi, lẳng lặng mò tay vào trong xe ngựa. Động tác của chàng không nhanh, cứ lẳng lặng âm trầm. Nhưng ngay sau đó, lúc xoay người trở về, âm thanh lạnh lẽo vang lên, trường đao đã ra khỏi vỏ.
hết chương 57