Hồi tôi còn làm ở công ty của Mr.Bu, chín giờ sáng bắt đầu làm việc, ngày nào cũng vội vội vàng vàng.
Người nào đó điềm nhiên múc từng thìa cháo, còn không quên nhắc nhở tôi, “Em còn không nhanh lên là sẽ muộn giờ làm đấy.”
Tôi bưng bát cháo húp sạch, sau đó vội vàng lao ra cửa.
Đúng chín giờ, tôi yên vị ngồi ở bàn làm việc cho tới tận mười một giờ trưa, anh mới từ tốn bước vào công ty.
Sáng ngày hôm sau, tôi nhàn hạ phết maiyonaise lên miếng sandwich. Người nào đó nghi hoặc hỏi tôi, “Em không sợ đến muộn à?”
“Đến muộn thì đến muộn”
“Đến muộn thì bị cắt tiền thưởng đấy”.
“Dù sao số tiền ấy cũng là tiền của anh”.
132.
Có lần Mr.Bu lái xe đưa tôi về thăm ngôi trường anh đã học ôn để thi lại đại học. Bởi vì quản lý nghiêm ngặt, cả sân trường im phăng phắc. Trong phòng học, gương mặt ai nấy đều căng thẳng, chăm chú viết lách. Tôi nhìn thấy có người còn đổ luôn cả bột cà phê vào miệng, nghe nói cách này chữa buồn ngủ rất hữu hiệu.
Bầu không khí quá áp lực, chúng tôi ra sân thể dục để hóng gió.
“Dạ dày của anh cũng bị phá hỏng trong quãng thời gian đó, lúc nào cũng ăn đồ khô rồi uống nước lạnh, mấy loại bim bim giòn tan trong chương trình quảng cáo của CCTV ấy, ngày nào cũng ăn đủ ba bữa, bây giờ cứ nhìn thấy là anh muốn ói luôn. Hồi đó vì muốn bản thân được sống trong môi trường giao tiếp tiếng anh, lúc nào anh cũng đeo tai nghe để học tiếng anh, cuối cùng tai còn xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, ảnh hưởng đến thính lực.”
Khi nói những lời này, khuôn mặt của Mr.Bu vô cùng bình thản.
Tôi khẽ nói, “Chỉ vì anh muốn chứng minh bản thân mình không phải là kẻ thua cuộc thôi sao?”
“Không, chỉ bởi một câu nói ‘Bố mẹ luôn bên con’ của bố mẹ anh khi anh quyết định thi lại. Khi đó hôm nào mẹ cũng dậy từ năm giờ sáng để làm bữa sáng cho anh, bố thì tối nào cũng mười một giờ đêm chạy tới trường đón anh. Họ chưa từng đi ngủ trước anh, rất ít khi xem ti vi, cho dù có bật cũng sẽ tắt tiếng bởi vì cách âm giữa các phòng trong nhà anh không được tốt. Có một lần anh ra ngoài uống nước, nhìn bố mẹ ngồi trên sô pha xem phìm mà chẳng có chút âm thanh nào, sau khi về phòng, anh đã khóc.”
“Sao hồi đó anh lại kiên quyết thi lại?”
“Bởi vì việc thi đại học không phải là chuyện của một mình anh”.
Chương 9: Đâu phải em không được tích sự gì, có thể dùng em làm tấm gương để giáo dục người ta tránh làm theo
You are exquisite in my eyes.
Hãy tin tôi, những người ngày nào cũng mở miệng ra là chê bai bạn, thật ra chưa bao giờ thực sự chê bai bạn.
133.
Tôi đã từng tuyên bố hùng hồn rằng mình sẽ giảm béo vô số lần.
“Một là gầy, hai là chết đi cho xong. Em nhất định phải mình dây được như một tia sét ấy”.
Mr.Bu hừ mũi khinh thường, “Nghe nói tia sét mảnh nhất trên thế giới cũng phải tới 5 mét.”
“Anh đi chỗ khác đi, đừng làm lung lạc ý chí trên con đường giảm béo của em”.
Mười phút sau, Mr.Bu đã thay xong đồ thể thao, chuẩn bị lôi tôi đi chạy bộ nhưng lại thấy tôi đang ngồi ăn snack khoai tây.
Tôi vội vàng giấu gói snack ra sau lưng nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Mặt anh đầy vẻ khinh thường, “Hẳn là ngày ngày hô hào giảm béo, thực ra em chỉ đang dọa mấy miếng thịt thừa trên bụng em thôi, đúng không?”
“Đúng là muốn ấn Ctrl + Z cho cái miệng của mình”.
“Cân nặng của em vẫn luôn được Ctrl +V”.
“Có phải em rất vô tích sự không?”
“Cũng không phải là không được tích sự gì, ít ra có thể lấy em làm tấm gương để giáo dục người ta tránh làm theo.”
“Hay là anh ly hôn với em đi, nghe nói khi chịu đả kích gì đó thì người ta sẽ gầy đi”.
Mr.Bu đen hết cả mặt lại, “Nói linh tinh cái gì thế? Mau đi chạy bộ cùng anh.”
“Để em xem lại hết phim Pinocchio đã có được không? anh chạy bộ đi, trái tim em luôn ở gần bên anh”.
134.
Năm đó trên đường phố Paris, có một nữ sinh Châu Á chặn đường chúng tôi, cô ấy nói với Mr.Bu, “Em đang thực hiện một dự án có liên quan đến lĩnh vực nghệ thuật, cần khoảng một trăm bức ảnh chụp cảnh hôn nhau. Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể chụp một tấm ảnh hôn nhau lãng mạn được không?”
Mr.Bu tỏ ra rất ái ngại, chỉ vào tôi, “Đây là vợ của tôi”.
Tôi vội vàng lắc đầu, “I don’t care”.
Mr.Bu trừng mắt với tôi rồi nói với nữ sinh kia, “Xin lỗi, tôi không làm được”
Trong lòng tôi vô cùng khinh thường anh, tiến lên một bước nói với nữ sinh kia, “Tôi có thể chụp một bức ảnh hôn nhau với cô.”
Mr.Bu mạnh mẽ lôi tay tôi rời khỏi đó.
Tôi bị anh kéo đi, rất tức giận, “Chỉ là một hành động vì nghệ thuật thôi mà, anh làm mất mặt người Trung Quốc chúng ta quá.”
Bởi vì chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau bằng tiếng anh, nên lúc này, đột nhiên Mr.Bu lại bắn một tràng tiếng Nhật. Tôi còn nghe loáng thoáng nữ sinh kia tự lẩm bẩm bằng tiếng Nhật, “Hóa ra cũng là người Nhật Bản.”