034
Thời gian tôi thích EXO còn dài hơn cả thời gian tôi yêu Mr. Bu. Mỗi lần tôi nằm trên giường xem showtime của các anh ấy đến chảy cả nước dãi, Mr. Bu đều mặt nhăn mày nhó, giận dỗi nằm quay lưng lại với tôi rồi đi ngủ trước.
Tôi cứ tưởng tượng anh luôn không ưa việc tôi hâm mộ thần tượng, cho đến một hôm, mẹ tôi nhìn thấy ảnh nền điện thoại của tôi rồi hỏi đấy là ai.
Mr. Bu trả lời, “Park Chan Yeol”.
Tôi nghệt mặt ra một lúc rồi lôi ngay tấm poster của EXO ra, chỉ từng người một để hỏi Mr. Bu tên các anh ấy là gì. Tên này lúc đó đã có thể đọc lưu loát tên của 12 thành viên trong nhóm. Khoảnh khắc đó tôi như hóa đá luôn,
“Sao anh lại thuộc lòng được tên các oppa của em thế?”.
Anh vênh mặt nói với tôi, “Tên của tình địch chẳng lẽ lại còn không thuộc nổi sao?”.
035
Chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật ở Seoul, vừa mới đến sân bay Incheon, Mr. Bu đột nhiên hỏi, “Thật ra em tới đây là để gặp idol đúng không?”.
Tôi chột dạ trừng mắt với anh, “Thì sao? Có ai quy định là tuần trăng mặt không được đi gặp thần tượng đâu?”.
Anh nghiêm túc suy xét một hồi, “Hình như không có quy định đó thật”.
Thế là cả tuần trăng mật, Mr. Bu phải cùng tôi phục ở tòa nhà SM, tôi ngủ gục trên đầu gối của anh, bắt anh trông chừng cổng sau, có động tĩnh gì là phải gọi tôi ngay. Suốt cả đêm anh không ngủ, sáng hôm sau tôi ngáp dài rồi tỉnh giấc, nhìn thấy trong mắt anh toàn là tơ máu.
Có một lần chúng tôi đến khu Apgujeong – dong1 chơi, nghe nói đến chỗ đó rất hay gặp nghệ sĩ. Tôi phát hiện Mr. Bu đã lén lút luyện tập một câu tiếng Hàn Quốc từ rất lâu rồi. Sau này anh mới nói cho tôi biết câu đó nghĩa là gì.
“Bà xã tôi là fan của anh, anh có thể cho tôi xin chữ ký được không?”
Tôi cười nói, “Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm, Hoàng Tử Thao, Trương Nghệ Hưng đều là người Trung Quốc, anh có thể nói tiếng mẹ đẻ với họ đó”.
1 Apgujeong – dong là khu dân cư, khu mua sắm, thời trang ở Gangnam, Hàn Quốc.
036
Đêm cuối cùng của tuần trăng mật, chúng tôi ở đảo Jeju.
Không hiểu sao “dì cả” lại đến sớm hơn bình thường. Tôi cùng Mr. Bu phải đi tìm siêu thị mini. Nhân viên trong siêu thị không biết tiếng Anh, Mr. Bu phải dùng tay chân minh họa đến toát mồ hôi, cuối cùng, đôi mắt nhân viên trong siêu thị bỗng chốc sáng ngời, đưa tới cho chúng tôi một chiết hộp, trên đó viết chữ “Durex”.
Tới lúc đứng trước giá để băng vệ sinh, tôi vẫn còn cười. Mr. Bu trầm giọng nói, “Cười đủ chưa thế?”.
Nhưng mà tôi không thể nhịn nổi, cứ cười ngặt nghẽo.
Cuối cùng, mặt anh đen lại, sải bước về phía tôi ( sải bước chứ không phải sải tay vì tay anh đang bận chọn đồ), dồn tôi vào góc tường.
Tôi vừa cười vừa chỉ vào chiếc camera, “Siêu thị mini có máy giám sát đó, xin ngài hãy tự trọng!”.
Anh không buồn nhẫn nhịn nửa, ép xuống đôi môi tôi. Sau khi kết thúc nụ hôn, anh mới nói, “Máy giám sát thì làm sao? Trên người anh lúc nào cũng mang theo giấy chứng nhận kết hôn đấy!”.
037
Cô bạn thân Cô Nàng Kim Chi của tôi rất thích đăng ảnh idol lên mạng xã hội. Có người vào bình luận, “Tôi thấy chẳng đẹp chút nào”.
Cô ấy trả lời, “Ít nhất là đẹp hơn cô”.
Bình luận, “Sao ngày nào cô cũng đăng ảnh idol thế?”.
Trả lời, “Sao ngày nào cô cũng đăng ảnh ‘tự sướng’ thế?”.
Bình luận, “Không hiểu nổi ‘Hàn xẻng’ thì có gì mà hâm mộ? Tôi thích mấy anh người mẫu Âu Mỹ cơ. Tôi cảm thấy trên người họ có khí chất rất cao quý”.
Trả lời, “Tôi cảm thấy trên người cô có khí chất thần kinh lắm đấy”.
Bình luận, “Cô hâm mộ thần tượng mù quáng quá rồi”.
Trả lời, “Chẳng lẽ phải hâm mộ mù quáng cô?”.
Trình độ tiếng Hàn của cô ấy đã đạt tới cấp 6, còn giúp tôi học TOPIK1, thường xuyên rủ tôi đi những chuyến du lịch “bất thường” để chạy theo thần tượng.
1TOPIK là chứng chỉ quốc tế đánh giá khả năng và năng lực tiếng Hàn được công nhận ở Hàn Quốc. Muốn học tập hay lao động ở những môi trường có sử dụng tiếng Hàn đều bắt buộc phải có chứng chỉ này hoặc chứng chỉ KLPT.
Tối hôm đó, tôi ngồi xếp hành lý, nhân tiện hỏi Mr. Bu, “Ngày mai em đi Seoul xem liveshow của Big Bang”.
“Bao giờ về?”
“Ngày kia.”
“Rồi ngày kìa lại chạy tới Tokyo để xem EXO?”
“Không sai.”
“Thế sao em không bay thẳng từ Seoul tới Tokyo luôn?”
“Anh nói đúng! Vậy thì thôi, em không quay về Bắc Kinh nữa.”
Anh giữ chặt gói bim bim hiệu Em Gái Trương Quân Nhã mà tôi chưa kịp ăn hết, bỏ vào miệng nhai rồm rộp. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vội bỏ hành lý xuống, đặt tay lên vai anh, “Anh giận rồi à?”.
Mr. Bu gạt tay tôi ra, “Mỗi lần xa nhau em đều tỏ ra như không có chuyện gì vậy”.
Lúc đó chắc não tôi bị ngập nước rồi, “Ai bảo em tỏ ra như không, em rất vui vẻ, rất hưng phấn mà”.
Mặt Mr. Bu liền đen lại, “Em có tin là anh sẽ nhốt luôn em ở nhà không?”.
“Được! Tổng giám đốc bá đạo đã đem lòng yêu cảm giác mới mẻ mà em mang lại. Trong đêm mưa gió em bỏ trốn, anh lái siêu xe đuổi theo, rồi nhốt em vào trong xe, cười ám muội, giọng nói lạnh lùng. Đời này em đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay anh, anh muốn cho cả thế giới biết rằng, tiểu yêu tinh mê người em đã hoàn toàn thuộc về anh rồi…”
“Thôi, em cứ đi xem liveshow đi, đừng xem mấy phim hại não đó nữa.”
“Kamsahamnida!Saranghae!”
“Nhưng mà không được bay thẳng sang Tokyo, phải về qua nhà một hôm đã.”