Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 25 - Món Quà Sinh Nhật

trước
tiếp

“Được.”

Mạnh Phương Ngôn nghe xong lời anh nói, thẳng thừng vỗ tay: “Vậy thì cậu đừng trách mình không nhắc nhở cậu. Nếu cậu đã nhận định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người chỉ là một vòng trong trò chơi của cậu thì cậu chớ có động vào Lăng Họa. Cậu mà đụng vào, tới lúc đó Chúc Tịnh sẽ lột da cậu, cậu cũng đừng trách mình đưa dao cho cô ấy”.

Cù Khê Ngưng nhanh chóng đánh tay lái giữa cơn mưa, xe lao đi rất nhanh.

Mạnh Phương Ngôn ngồi vắt chân, đáy mắt chỉ còn lại tiếng thở dài: “Cù Khê Ngưng, bây giờ mình không giải thích nhiều với cậu nữa. Cậu sống từ trước đến giờ nhất định luôn cảm thấy mình không gì là không thể, không đặt bất kỳ chuyện gì hay người nào vào lòngl. Đến một ngày nào đó khi cậu bỗng nhiên bất lực với một chuyện nào đó, chúng ta tiếp tục thảo luận cũng chưa muộn”.

Từ đầu tới cuối, anh không đáp lại câu nói của Mạnh Phương Ngôn, chỉ hỏi: “Khu B2?”.

“Ừm.” Mạnh Phương Ngôn cũng không tiếp tục chủ đề ấy nữa, lấy một chiếc mắt kính ra đeo lên, bắt đầu sử dụng thiết bị bay không người lái thâm nhập vào sào huyệt nội gián trong tòa nhà Chính phủ.

Hai ngày sau, Cù Khê Ngưng và Mạnh Phương Ngôn lãnh đạo đội đặc công Chính phủ và các điệp viên của Shadow đồng thời bắt giữ thành công kẻ nội gián cùng tổ chức khủng bố đã gây ra một loạt các vụ khủng bố tại một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố.

Thì ra tên nội gián chính là Phó chỉ huy đội đặc công Chính phủ. Hắn đã cấu kết với tổ chức khủng bố từ rất lâu trước đây, giành được một món lợi lớn từ việc giao dịch vũ khí với chúng, sau này thậm chí còn phát triển đến mức thành công giúp bọn chúng lên kế hoạch thực hiện các vụ khủng bố, thật sự là điên rồ, đánh mất tính người.

Khi đó, cô đang họp trong bệnh viện. Vừa nhận tin, tất cả mọi người tham dự cuộc họp đều lập tức đứng lên vỗ tay hoan hô. Mark và Paul cũng vô cùng vui mừng, đồng thời lệnh cho các bộ phận ngoại giao Chính phủ lập tức tổ chức họp báo công bố tin tức đến người dân trong cả nước.

Lăng Họa xem đoạn băng tin tức trên di động. Cù Khê Ngưng đang áp giải tên nội gián lên xe. Anh ung dung trong bộ đồng phục đặc công, vô cùng nổi bật.

Từ sau hôm tang lễ đó, đã hai ngày rồi cô không gặp anh, cũng không nhắn tin gì qua lại với anh. Anh không hề xuất hiện trong tòa nhà Chính phủ, cũng không về khách sạn.

Nghe Chúc Tịnh nói, Mạnh Phương Ngôn cũng đi biệt, chỉ là ngày ngày vẫn báo bình an đều đặn.

Cho dù cô giả vờ không để ý chút nào tới anh, nhưng tới giây phút này, khi nhìn thấy anh vẫn sống động xuất hiện trên màn ảnh, cô mới cảm nhận được hòn đá tảng đè nặng trong lòng hai ngày qua cuối cùng cũng rơi xuống.

Anh đã giữ đúng lời hứa sẽ bắt những tên khủng bố đó, cũng bình an quay trở về.

“Giờ Chase thành ngôi sao rồi.” Mark đứng bên cười đùa nói với mọi người: “Mấy trang mạng xã hội ngập đầy hình ảnh và tin tức của cậu ấy. Một chính khách làm việc trong Chính phủ lại bỗng dưng được theo đuổi như một ngôi sao giới showbiz, thật là…”.

“Ai bảo Chase vừa có bản lĩnh lại còn đẹp trai?” Paul bật cười, quay đầu nhìn về phía Lăng Họa: “Rene, cô nói có phải không?”.

Bỗng nhiên bị chỉ mặt gọi tên, cô hơi bất ngờ, nhìn thẳng vào mắt Paul, đành giả vờ bình tĩnh mỉm cười.

***

Buổi tối trở về khách sạn, cô tắm rửa xong nằm yên trên giường một lúc, cảm thấy cơn đau đầu kéo dài một ngày vẫn chưa tan. Cô vớ đại một bộ quần áo chui đầu bên cạnh mặc vào người rồi cầm thẻ phòng đi xuống nhà.

Xuống quán bar ở tầng 1, cô tìm một sofa khuất nhất và tương đối yên tĩnh để ngồi, gọi một ly rượu rồi im lặng uống một mình, cũng không xem di động hay đọc bất kỳ tin tức nào.

Một lát sau, cô cảm nhận được có một người vừa ngồi xuống đối diện mình.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt cô lấp lánh.

Hóa ra chính là cô gái cô từng gặp hai lần ở nhà hàng và Berker Palace, có vẻ như có quan hệ rất thân thiết với Cù Khê Ngưng.

Hôm nay cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, không son phấn gì, trông vừa xinh xắn vừa có khí chất. Hơn nữa đường nét của cô ấy luôn khiến cô cảm thấy có nét nào đó rất giống với ai kia.

Có điều, sự xuất hiện đột ngột của cô gái này khiến tâm lý của cô càng trở nên phức tạp hơn.

Cô cũng không biết mục đích của đối phương là gì.

Sau một lúc cô và đối phương đồng thời quan sát nhau, cô gái đó lại lên tiếng chào hỏi cô trước: “Hi”.

“Chào cô.” Cô trầm ngâm mấy giây rồi trả lời một cách khách khí.

Một giây sau, cô gái xin lỗi rồi lắc đầu với cô, sau đó lưu loát nói tiếng Anh: “Xin lỗi chị, em nghe không hiểu tiếng Trung”.

Lăng Họa ù ù cạc cạc.

“Chị là bạn gái của anh trai sao?” Chưa đợi cô lên tiếng, cô gái đã nháy mắt với cô.

Cô khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi bỗng chốc hiểu ra, đành phải hỏi lại bằng tiếng Anh: “… Anh cô là?”.

Chẳng trách ban đầu cô đã cảm thấy cô gái này hơi giống ai đó, thì ra là hơi giống Cù Khê Ngưng, nhất là đôi mắt và cái mũi, gần như giống y tạc. Hơn nữa giờ nhớ lại lần gặp nhau ở nhà hàng, biểu cảm chẳng hiểu chuyện gì của cô gái này khi nghe họ nói chuyện… Thì ra là cô ấy không hiểu tiếng Trung.

“Chase đó.” Cô gái nhấp một ngụm rượu trong cốc, đùa nghịch lè lưỡi: “Em tên Molly, là em gái của Chase. Nhưng từ nhỏ em đã lớn lên ở nước A, cũng sống thường xuyên ở đây, mấy hôm trước có qua nước D tìm anh trai”.

Quá nhiều thông tin cùng lúc ập tới, mất một lúc Lăng Họa mới tiêu hóa được. Không hiểu vì sao cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Thì ra cô gái này không phải là “tình yêu đích thực” của anh mà là em gái anh. Thế nên anh mới cưng chiều vô hạn như thế, đến mức để cho cô bé ra vào Berker Palace một cách tự do tự tại. Hơn nữa trông cô ấy cũng trong sáng ngây thơ, có lẽ từ nhỏ đã được anh nâng như nâng trứng rồi.

“Thế là, chị và anh trai em rốt cuộc có quan hệ gì?” Molly xoa cằm, cười xấu xa nhìn cô: “Em luôn cảm thấy anh em đối xử với chị rất khác biệt”.

“Cô mới chỉ gặp tôi một lần, sao đã biết là khác?” Cô nhún vai, cũng khẽ cười với Molly.

Molly dùng ngón tay gõ nhẹ lên ly rượu: “Ánh mắt anh ấy nhìn chị”.

Đôi mắt Lăng Họa lóe sáng lên vài giây: “Chắc phải khiến cô thất vọng rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy, chỉ là cấp dưới trước kia thôi”.

Molly rõ ràng có chút kinh ngạc: “Thật không?”.

Cô gật đầu.

“Em không tin.” Molly nhún vai: “Chí ít thì em cảm thấy quan hệ giữa hai người tuyệt đối không chỉ là đồng nghiệp”.

Lăng Họa đặt ly rượu xuống, nhìn cô gái lanh lợi trước mặt: “Về nhà sớm một chút đi, anh trai cô mà biết đêm hôm có lén tới đây chắc sẽ giận đấy”.

Molly đảo đảo mắt, rốt cuộc vẫn hơi sợ Cù Khê Ngưng bèn nhìn cô ngập ngừng hỏi: “Chị không thích anh ấy sao? Tất cả các cô gái xung quanh đều thích anh ấy”.

“Tôi biết là tất cả phụ nữ đều thích anh ấy.”

“Nhưng anh ấy chưa từng thích ai cả.” Molly nghiêm túc nhấn mạnh, rồi thầm lẩm bẩm một mình: “Thế mà trong di động của anh ấy có ảnh của chị đấy…”.

Cô không nghe rõ nửa câu sau của Molly, chỉ trầm mặc không nói.

“Vậy em về trước đây, chị đừng kể với anh ấy là em tới tìm chị nhé.” Thấy cô cứng rắn như tường sắt, biết không thể moi được thêm thông tin gì, Molly ngẫm nghĩ rồi từ bỏ: “Em chỉ muốn đến xem chị dâu tương lai của em là người như thế nào thôi”.

“Tôi sẽ không nói với anh ấy đâu.” Cô mỉm cười lắc đầu: “Đi đường cẩn thận”.

Nhưng thực tế là, tiểu Molly đáng yêu không biết rằng, cho dù cô không nói cho anh biết anh cũng đều nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay.

Molly đứng dậy khỏi ghế, nhưng sau đó lại hỏi: “Rene, chị tốt nghiệp Đại học H phải không?”.

Lăng Họa gật đầu: “Phải”.

“À…” Molly như đã hiểu ra chuyện gì: “Bye bye”.

“Bye bye.”

Nhìn theo bóng cô gái nhỏ cho đến khi đi khuất, trái tim cô bỗng mỗi lúc một nặng thêm, đến men rượu cũng không thể làm tê dại cơn đau đầu như búa bổ một lần nữa phát tác.

Cô còn không biết bắt đầu từ khi nào anh bỗng khiến cô phiền não, khiến cô nghi hoặc, khiến cô khó chịu, càng khiến cô không thể ngừng suy nghĩ mọi việc về anh.

Cho dù cô hoàn toàn không muốn vậy.

Thứ Sáu.

Vì biết hôm nay là sinh nhật của cô, sau khi gặp mặt nhà kinh doanh hàng đầu nước A, Paul bảo cô đang đứng bên cạnh ghi chép rằng hãy tan sớm để đón sinh nhật, mọi việc tiếp theo ông có thể tự giải quyết mà hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cô suy nghĩ, cuối cùng cũng không từ chối, còn cảm kích Paul, người đã tặng cho cô một chiếc bút máy bản giới hạn làm quà sinh nhật rồi xuống dưới bắt xe tới nhà Chúc Tịnh.

Đến nơi, người ra mở cửa cho cô là Tiểu Kỳ Tịch. Tiểu hoàng tử khôi ngô nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi sụp xuống, ôm mặt cô hôn “chụt” một cái: “Cô Tiểu Họa, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”.

“Cảm ơn con!” Cô cũng thơm lại Mạnh Kỳ Tịch rồi nói với Chúc Tịnh đang bê đồ ăn từ trong bếp ra: “Đời thứ hai của Mạnh phiền phức nhà cậu sau này lớn lên không phải dạng vừa đâu, các cô gái trong vòng mười dặm đổ lại đều sẽ đuổi theo nó cho mà xem”.

“Ha.” Chúc Tịnh lườm nguýt: “Thế thì cậu xem thường nó rồi. Ngay bây giờ thôi, ở trường mẫu giáo nó đã là đối tượng bị các bạn quây chặt rồi. Mà bố nó tới đón thì các cô lại vây lấy bố nó”.

“Ngài sống thật không dễ dàng gì, một lớn một bé ra khỏi dụ bướm dẫn ong, mà ngài vẫn đứng sững không lay động, tại hạ khâm phục, khâm phục.” Lăng Họa bế Mạnh Kỳ Tịch đi vào trong nhà, vừa đi vừa đấu võ mồm với Chúc Tịnh.

Trong phòng khách, Phó Úc và vợ, Ông Vũ, đang ngồi trên sofa, thấy Lăng Họa đi vào đều mỉm cười chào hỏi.

“Này Peter Pan, sao không thấy Phó Tân Vũ đi cùng hai vợ chồng đến đây?” Cô ngồi xuống sofa, hỏi Ông Vũ.

“Chính nó không muốn đi ấy. Bọn em để nó ở nhà ông bà nội rồi.” Ông Vũ đã chuẩn bị xong một phần quà rất đẹp, đưa cho cô: “Tiểu Họa, chúc chị sinh nhật vui vẻ”.

“Cảm ơn em.” Cô mở quà ngay trước mặt họ, phát hiện đó là một bộ đồ trang điểm và một cuốn sách Chính trị học.

“Bộ đồ trang điểm em mua lúc trước khi bay sang nước T, nghe nói là sản phẩm mới được ưa chuộng nhất năm nay.” Ông Vũ là tiếp viên hàng không, thường xuyên bay tuyến quốc tế, tính cách vừa dịu dàng vô hại lại mềm mại, đáng yêu, có phần giống tiểu bạch thỏ: “Còn sách là Phó Úc nhà em chuẩn bị, cũng không biết chị có thích không”.

Cô cười tít mắt cất quà đi: “Dĩ nhiên rồi, đều rất hữu dụng mà”.

“Này, sao cậu không nói ở đây cũng có một kẻ dụ ong dẫn bướm?” Chúc Tịnh bê một ít điểm tâm đặt lên mặt bàn rồi vỗ vai Phó Úc: “Phải không đại ma vương? Nghe nói ở trường ngày nào cũng có sinh viên nữ tỏ tình với anh?”.

Phó Úc khó xử lắc đầu, sợ bị Ông Vũ, người mình sủng tận trời, sẽ tức giận: “Em đừng có nói trước mặt vợ anh. Mạnh Phương Ngôn thì sao? Khi nào tới?”.

“Em không biết.” Chúc Tịnh lấy di động ra xem: “Hôm qua vừa bắt được kẻ đầu sỏ, anh ấy đang bận thẩm vấn, nhưng anh ấy nói với em rằng sẽ cố gắng về đúng bữa cơm”.

Mọi người quyết định đợi Mạnh Phương Ngôn cùng về ăn cơm, bèn tập trung ngồi trên sofa ăn điểm tâm và trò chuyện. Lăng Họa và họ nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đôi khi lại thất thần vô thức.

Khoảng hơn tám giờ, chuông vửa vang lên.

“Anh ấy về đấy.” Chúc Tịnh đứng dậy khỏi ghế, nhìn Lăng Họa thêm một chút: “Mình ra mở cửa”.

Lăng Họa cắn môi, thấp thỏm nhìn ra phía cửa.

Cửa mở ra, bên ngoài chỉ có một mình Mạnh Phương Ngôn. Trái tim cô không khỏi trầm xuống, ánh mắt cũng chợt tối đi.

Nhưng Mạnh Phương Ngôn vừa nhìn thấy Chúc Tịnh liền nhào tới ôm chặt: “Bà xã, anh nhớ em chết mất”.

“Ra kia, ra kia.” Chúc Tịnh ghét bỏ đẩy anh: “Còn chưa tắm rửa, người anh hôi rình ấy”.

“Anh hôi chỗ nào?” Mạnh Phương Ngôn nhìn cô ấy, từ từ nở một nụ cười đểu cáng: “Cả ngày anh ở trong phòng thẩm vấn xoay vần với mấy tên khốn đó đến bạt cả mép. Vả lại, em không biết anh thơm cỡ nào hả, hm?”.

Chúc Tịnh chịu không nổi, lườm nguýt đẩy anh ấy ra rồi nhìn ra sau lưng: “Cái gì đó?”.

Mạnh Phương Ngôn nhìn về phía sau, rồi hướng ánh mắt ra phía Lăng Họa: “Tiểu Hoa Hoa, em qua đây chút”.

Lăng Họa đứng dậy đi ra. Mạnh Phương Ngôn cùng lúc đó chuyển một vật gì qua cánh cửa.

“Này.” Mạnh Phương Ngôn chỉ vào bao và bĩu môi: “Anh làm nhân viên chuyển phát mang tới cho em đấy, nặng sắp chết đến nơi”.

Lăng Họa khẽ cúi người xuống, quan sát chiếc túi được bọc rất đẹp ấy. Nó hình chữ nhật, trông có vẻ là một vật đồ sộ.

Mạnh Phương Ngôn tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô rồi đánh mắt với Chúc Tịnh, thở dài: “Em biết là ai tặng rồi đấy”.

Cô không nói gì chỉ chậm rãi bóc ra.

Sau khi toàn bộ lớp giấy bọc được tháo hết, cô phát hiện đó là một bức tranh được đặt trong một khung tranh rất tinh xảo.

Nhìn thấy bức tranh, sắc mặt cô hơi thay đổi, cả biểu cảm của Mạnh Phương Ngôn và Chúc Tịnh cũng có phần khác thường.

Người trên tranh vừa nhìn đã biết là cô, có điều không phải cô của hiện tại.

Tóc đen, ngắn đến mang tai, hăng hái hứng khởi, nụ cười tươi rói, vô lo vô nghĩ.

Đây là cô của nhiều năm về trước khi còn học đại học ở nước A…

*Lời tác giả: Chương này nhiều thông tin mới lắm. Chương sau lái xe tốc độ 680km/h, các bạn có tin không?!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.