Muốn Cùng Anh Già Đi

Chương 40 - Chương 40

trước
tiếp

Hổ Tình thở nhẹ một hơi, hiện tại cô rất sợ đối mặt với vấn đề tình cảm, nhưng ai ngờ vẫn gặp phải.

Hổ Tình biết, Đoan Mộc Thụy vẫn đang chờ hồi âm của mình, nghĩ lại một lúc, cuối cùng cô vẫn gõ một dòng chữ. “ Thụy, em cảm ơn anh đã dành tình cảm cho em, nhưng, cách đây rất lâu, em đã yêu một người, đến tận bây giờ vẫn chưa thể quên đi được.”

Hổ Tình cho rằng, Đoan Mộc Thụy sau khi nhận được tin nhắn này, thì sẽ biết được cô đã có người mà mình thích rồi, vì đó sẽ từ bỏ cô.

Ai ngờ, Đoan Mộc Thụy lại lý giải theo cách của mình, anh hiểu thành: “ Thụy, hiện tại em chưa quên đi người cũ, nên bây giờ không thể yêu anh được, khi nào em quên đi, em sẽ đồng ý anh.”

Suốt một đêm, Đoan Mộc Thụy đều phấn khởi vô cùng, vì lần đầu tỏ tình của anh đã thành công một nửa.

Trong lòng mang theo hưng phấn và hạnh phúc, Đoan Mộc Thụy cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ. Trong giấc mộng đêm nay, anh đã mơ thấy mình trong một bộ vest chú rể, còn Hổ Tình đang đứng ở bên cạnh với một chiếc váy cô dâu huyền ảo.

Đoan Mộc Thụy tỉnh lại, tỉnh lại vì anh quá vui khi mơ thấy cảnh này.

Trong lòng lại thở dài, phải đến bao giờ, anh mới lấy được tiểu Tình về nhà đây?

Ngồi trên giường một lúc, Đoan Mộc Thụy mới bước khỏi giường. Khác với tâm trạng tốt đẹp của Đoan Mộc Thụy, Hổ Tình đã dậy từ rất sớm, đôi mắt in đậm quầng thâm, Hổ Tình cảm giác toàn thân khó chịu.

Đêm qua, vì việc của Đoan Mộc Thụy, nên Hổ Tình thức đến rất khuya mới ngủ.

Làm chung một công ty, ngẩng đầu cái là nhìn thấy nhau, Đoan Mộc Thụy lại là lãnh đạo trực tiếp của mình……

Hổ Tình cảm thấy muốn tránh mặt khỏi tầm mắt Đoan Mộc Thụy, chắc gần như không thể.

Cô đánh răng với bộ mặt buồn thiu, Hổ Tình quyết định tạm thời tránh Đoan Mộc Thụy một đoạn thời gian, cố gắng không đối mặt với anh.

Đoan Mộc Thụy luôn có thái độ chăm chỉ với công việc của mình, nên đã đến công ty rất sớm, đi qua văn phòng của Hổ Tình, trong phòng vẫn không có bóng giai nhân, Đoan Mộc Thụy có chút buồn bã.

Cứ tưởng có thể gặp cô luôn, nhưng rất nhanh cảm giác buồn bã này đã được đánh tan, Đoan Mộc Thụy về văn phòng mình, dù sao thời gian còn rất dài, cứ từ từ.

An ủi bản thân một chút, Đoan Mộc Thụy bắt đầu công việc trong ngày, muốn lấy cớ bàn công việc để gặp mặt Hổ Tình, nhưng cả ngày cô đều cố tình tránh mặt anh.

Đến giờ tan ca, Đoan Mộc Thụy đã xông khỏi văn phòng, nhưng rất tiếc, Hổ Tình như đoán trước được, đã ra khỏi công ty sớm hơn anh một bước.

Tình hình tiếp tục kéo dài trong mấy ngày, Hổ Tình đều khéo léo tránh mặt Đoan Mộc Thụy, hai người như đang triển khai chiến tranh du kích, việc này khiến Đoan Mộc Thụy bắt đầu sốt ruột.

Cứ thế mà tiếp tục, thì anh còn gì cơ hội để đuổi theo Hổ Tình.

Anh nhíu mày, trong mắt chứa đầy bực bội, tự nhiên, trong lòng anh thoáng lên một ý tưởng tuyệt vời.

Lấy cớ công việc, cho hai người có “một thế giới chỉ hai ta”.

“ Cậu đi mời giám đốc Hổ sang đây, bảo có công việc muốn bàn.” Đoan Mộc THụy nói với trợ lý, giọng đầy vẻ lạnh nhạt.

Dù sao người trợ lý đã quen với giọng điệu này của anh, nên cũng không có cảm giác sợ hãi gì.

Trong lòng Hổ Tình rất bất an, cô bây giờ rất sợ đối mặt với Đoan Mộc Thụy, cô lớn thế này, kinh nghiệm yêu đương rất ít, thậm chí có thể gọi là không có, tuy nhiên đã từng kết hôn, nhưng cảm giác khi hai người yêu nhau cô lại chưa từng trải qua, bây giờ, cô không biết nên đối xử với Đoan Mộc Thụy như thế nào.

“Tiểu Tình, em đến rồi à? Ngồi đi, anh có việc cần bàn.” Đoan Mộc Thụy nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng bóng.

Hổ Tình chần chừ gồi xuống, nheo mày, nhưng không dám nhìn vào mắt của Đoan Mộc Thụy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.