Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 16 - Bạn Ngồi Cùng Bàn Lạnh Tình Quá Khó Ở (16)

trước
tiếp

BẠN NGỒI CÙNG BÀN LẠNH TÌNH QUÁ KHÓ Ở (16)

Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Hắn xoay người, ánh sáng mặt trời cùng lúc chiếu lên mặt hắn, cả người ôn hòa mà rạng rỡ. Hắn cười cười, không trả lời, chỉ lập lờ nước đôi mà nói một câu: “Cậu nói xem?”

Sau đó hắn cười khẽ, mày cong cong: “Loại chuyện này hẳn là con trai nên làm trước!”

Tôi sẽ một người lạnh nhạt với thế giới này, chỉ ôn nhu ấm áp với riêng em, đây chính là tình yêu mà tôi muốn trao cho em.

Không đợi Nhiễm Thất hiểu rõ ý tứ trong đó, đã nghe hắn nói: “Còn không mau đến đây?”

“Đến, đến, đến, lập tức đến đây!” Sau đó Nhiễm Thất cười ngốc hề hề mà chạy đến nắm tay hắn, tay của hắn ấm áp mà khô ráo. Cô gắt gao nắm lấy, hắn cũng gắt gao mà siết chặt, cả hai người lúc này giống như sẽ vĩnh viễn không bao giờ tách ra!

Đóa Đóa sau khi bị Nhiễm Thất cảnh cáo tựa hồ đã thật sự an phận lại, không hề giở trò. Mỗi lần nhìn thấy Nhiễm Thất đều đi đường vòng, Nhiễm Thất cũng không để bụng.

Thời gian nặng nề mà phong phú nhanh chóng trôi qua, Nhiễm Thất đối với Thẩm Mặc Hiên cũng không câu nệ gò bó, có khi không cần biết Thẩm Hiên đang làm cái gì, cô cũng sẽ ngồi bên cạnh hắn mà lải nhải. Thỉnh thoảng Thẩm Mặc Hiên cũng sẽ phụ họa trả lời cô. Người thông minh trong lớp đều nhìn ra được quan hệ của hai người rất không bình thường!

Rất nhanh, đã sang năm thứ hai rồi. Qua một cái học kỳ, cứ bình thản ấm áp ở chung như vậy, độ hảo cảm của nam chủ cũng đã đạt đến bảy sao.

Nhiễm Thất: “Hệ thống, ngươi không phải đã xảy ra vấn đề rồi chứ! Một ngôi sao cuối cùng sao lại khó xoát như thế? Còn chưa đầy hả? Ta cảm thấy hắn rất thích ta mà!”

Hệ thống: “Thật sự chưa có đầy mà! Tôi là sản phẩm công nghệ cao, xác xuất xảy ra lỗi gần như là bằng không, kí chủ cô không được nghi ngờ tôi! Đây là một sự vũ nhục đối với hệ thống!”

Nhiễm Thất: “Ơ, ngươi còn biết đây là lời nói vũ nhục! Có tiến bộ nha!”

Hệ thống: “…Tôi ở đây vẫn luôn học tập.”

Vì không để cho cô tiếp tục đùa giỡn tôi, tôi vẫn luôn không ngừng học tập.

Nhiễm Thất: “Không có gì để công lược hết à? Ví dụ như công lược nam chủ 99 kiểu linh tinh gì đó?”

Hệ thống: “…Không có.”

Lúc còn học năm nhất, khi điền vào mẫu phân lớp, may mắn Nhiễm Thất không để ý thành tích, vì vậy không cần suy nghĩ mà trực tiếp theo Thẩm Mặc Hiên vào lớp khoa học tự nhiên. Lão sư của lớp khoa học tự nhiên lại trùng hợp là giáo viên chủ nhiệm năm nhất. Vì vậy, Nhiễm Thất cùng Thẩm Mặc Hiên lại tiếp tục được cho phép ngồi cùng bàn một lần nữa.

“Bạn học này, cậu có biết lớp năm hai đi như thế nào không?”

Nhiễm Thất quay đầu lại, thì nhìn thấy một người mặc đồng phục, nam sinh thân hình cao lớn đang vác túi xách sau lưng đứng đó. Tư thế đứng của hắn rất lười nhác, khóe miệng vểnh lên, cả người nhìn vào có chút lưu manh vô lại.

Nhiễm Thất: “Đứa trẻ này là ai? Sao trông quen mắt như vậy?”

Hệ thống: “Nam phụ, Tần Hạo.”

Nhiễm Thất: “Thảo nào ta lại thấy quen mắt đến vậy! Ta dường như nhìn thấy độ hảo cảm đang vẫy tay với ta rồi!”

Nội tâm Nhiễm Thất vui vẻ muốn bay lên, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ sự dị thường nào: “Tớ biết, tớ học ở lớp đó, vừa vặn tớ đang muốn về lớp, cậu đi theo tớ!”

Cô ở phía trước dẫn đường, lại cảm thấy rõ ràng có một đạo ánh mắt mang tính xâm lược đang dừng lại trên người mình, mà nơi phát ra lại là…Đằng sau lưng.

Nhiễm Thất: “Hắn bị vẻ ngoài như thần tiên của ta mê hoặc à? Vì sao ta lại cảm thấy hắn luôn nhìn chằm chằm ta vậy?”

Vẻ mặt hệ thống lạnh lùng: “À, có khả năng hắn bị vẻ bề ngoài có đường cong trời sinh như một đứa trẻ của cô mê hoặc đấy.”

Nhiễm Thất: “…”

Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ hệ thống có văn hóa!

Cô vừa trở về lớp, chuông vào học lại đúng lúc vang lên. Cô tiến vào, trở lại chỗ ngồi của mình, cũng không chú ý đến Tần Hạo dường như đang suy nghĩ cái gì mà nhìn chằm chằm cô.

Tiết học này giáo viên chủ nhiệm đến rất nhanh: “Các em học sinh, nhanh vào chỗ ngồi đi, tôi có việc muốn nói!”

Đợi cả lớp yên tĩnh lại, giáo viên chủ nhiệm mới chỉ vào Tần Hạo giới thiệu với bọn họ: “Đây là học sinh mới chuyển đến, tên là Tần Hạo, hy vọng mọi người sau này có thể giúp đỡ bạn ấy!”

Giáo viên chủ nhiệm đi đầu vỗ tay, phía dưới cũng vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.

Tần Hạo dưới nhiều ánh mắt soi mói của mọi người, bộ dạng vẫ biếng nhác như cũ, Nhiễm Thất lại hoài nghi —— lần trước trong ngỏ hẻm xương cốt đều bị đánh hỏng rồi à? Cả người giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng không thể không nói thật sự có một loại khí chất rất đặc biệt…Khí chất có chút giống lưu manh xấu xa.

“Em Tần Hạo, tìm cho mình một chỗ ngồi đi! Chúng ta phải bắt đầu bài giảng rồi!” Lãnh đạo cấp trên giao xuống phải hảo hảo chiêu đãi, như vậy hẳn là không có làm sai đi?

Giáo viên chủ nhiệm nhìn mặt Tần Hạo cũng không có xuất hiện bất kỳ biểu tình không kiên nhẫn cùng chán ghét nào, nội tâm lúc này mới chậm rãi thả lỏng.

Đội nhiên, Tần Hạo đi xuống, dừng lại bên cạnh Nhiễm Thất, tiếp đó lại nghiêng mặt, không chút để ý mà chỉ đến vị trí của Thẩm Mặc Hiên: “Tôi muốn ngồi chỗ này!”

– ———————————————–

Có biến:-)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.