Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 23 - Bạn Ngồi Cùng Bàn Lạnh Tình Quá Khó Ở (23)

trước
tiếp

Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Hắn cười khẽ, ánh mắt lạnh như băng, không để ý vẻ mặt trắng bệch của cô mà nói tiếp: “Có lẽ cậu không biết, làm cho một người chết, lại khiến cho hắn yên lặng không một tiếng động mà biến mất trên thế giới này, với tôi mà nói, nhẹ, mà, dễ, làm!”

Nói xong, tâm tình của hắn còn giống như rất tốt, hôn một chút xuống vành tai xinh xắn của cô, phảng phất giống như vừa nãy chỉ là lẩm bẩm thân mật giữa người yêu với nhau.

Nhiễm Thất cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dại ra, không biết nên biểu lộ thế nào.

Cô sao lại không biết…Người trước mặt kinh khủng đến cỡ nào…Hắn đã nói, thì nhất định sẽ làm được.

Nhưng nam phụ không thể chết được, hắn vừa chết thì thế giới này sẽ sụp đổ luôn, không có khả năng làm lại từ đầu đâu.

Sự tình sao lại phát triển đến tình trạng như bây giờ, kiểu này còn không bằng cô chết trước cho rồi, lại đến thế giới này làm lại lần nữa, đến lúc đó kết quả có thể tốt hơn không?

Nhiễm Thất đần độn suy nghĩ, đột nhiên Thẩm Mặc Hiên thả cô ra, cô còn chưa có phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên cho rằng hắn đang muốn đi tìm Tần Hạo, không kịp suy nghĩ liền lên tiếng: “Cậu không thể làm như vậy! Nếu cậu dám giết chết cậu ấy, không bằng trước tiên giết tớ đi!”

Hệ thống: “Giá trị thù hận +2, trước mắt là bảy sao, còn thiếu một sao.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Nhiễm Thất liền có chút hối hận bản thân xúc động, ý định ban đầu của cô không phải như vậy. Cô há to miệng, vừa định giải thích, nhưng lúc này Thẩm Mặc Hiên đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười không hiểu sao lại có chút bi thương cùng vô lực, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng đến cực điểm: “Hy vọng cậu sẽ nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay!”

Sau đó cũng không đợi cô nói cái gì, trực tiếp xoay người rời đi, bóng lưng tiêu điều, nhưng khí tức quanh thân lại lạnh khiến người khác không dám đến gần.

Nhiễm Thất không tự chủ mà đưa tay muốn giữ chặt hắn, muốn nói cho hắn biết, muốn giải thích, nhưng tay vừa nâng lên, lại suy sụp rơi xuống, sắc mặt trắng bệch, môi nhếch lên, tựa hồ đang kiềm chế.

Chỉ một lúc sau, bóng lưng người nọ đã biến mất trên hành lang yên lặng đến quá đáng này.

Nhiễm Thất mệt mỏi dựa đầu lên tường, cuối cùng dường như bản thân không chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống, cúi đầu, khóe mắt tràn ra những giọt nước mắt trong suốt.

Nhiễm Thất thất thần thì thào: “Hệ thống, ta có phải là kí chủ vô dụng ngu ngốc nhất hay không? Ta cảm thấy rất không được, thật sự hỏng bét.”

Cô chỉ là không hy vọng sau khi mình rời đi, hắn nhung nhớ cô, cô không muốn hủy hoại cuộc đời hắn!

Bởi vì đây là lần đầu cô quan tâm một người như vậy, cô không biết đây là loại cảm giác gì, nhưng cô hy vọng hắn có thể khỏe mạnh! Nhưng mỗi lần như vậy đều biến khéo thành vụng…Rõ ràng, rõ ràng ý của cô không phải như vậy…

Nội tâm phiền muộn, khó chịu, thống khổ không biết nói với ai. Kết quả là, cũng chỉ có thể nói cho hệ thống nghe, đáng buồn cỡ nào chứ!

Dường như cảm thấy Nhiễm Thất đang yếu đuối, hệ thống cũng đứng đắn không ít: “Tôi chỉ gặp qua một người kí chủ là cô, cho nên tôi không biết các kí chủ khác như thế nào, nhưng kí chủ cô thật sự rất lợi hại, mới có chút thời gian thôi, độ hảo cảm cùng giá trị thù hận của nam chủ đều đã là bảy sao, độ hảo cảm của nam phụ cũng rất nhiều…”

Hệ thống vốn dĩ muốn nói chút gì đó làm cô cao hứng vui vẻ, nhưng nó chỉ là chương trình, cũng không hiểu được tình cảm của con người.

Vì vậy, sau khi Nhiễm Thất nghe xong, cũng không có vui vẻ cùng phấn chấn trở lại như trong tưởng tượng của nó, ngược lại tự giễu: “Đúng vậy! Ta thật sự là già mồm cãi láo. Ta vốn chính là làm nhiệm vụ mà! Không phải nói chuyện yêu đương, là tự bản thân ta quá mức tập trung, quên mất những người ở đây cũng chỉ là hư cấu thôi! Cũng thật đáng đời mà!”

Thời điểm công lược người khác còn đem trái tim của mình ném đi luôn, hiện tại có tìm cũng không tìm được.

Song phương một khi yêu nhau sẽ không yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, sau lưng chịu đựng, hơn nữa, đối với đoạn tình cảm bất đắc dĩ này, chết, rời đi là trở ngại lớn nhất trong đó!

Đinh——

Hệ thống: “Kí chủ, nội dung trọng yếu của cốt truyện: Thân thế bối cảnh của nam chủ, đột nhiên xảy ra thay đổi, thời hạn ở thế giới này rút ngắn lại ba nam rồi!”

Nhiễm Thất sững sờ, thân thế thay đổi? Vừa mới đây? Chẳng lẽ ở bệnh viện gặp được người nào sao?

Hệ thống: “Kí chủ, thời hạn ở thế giới này hiện tại chỉ còn lại hai năm thôi, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mới được.”

Nhiễm Thất nhíu mày, cũng không trả lời nó, nhưng thần sắc trên mặt đã chậm rãi bình tĩnh lại, trong mắt chợt xuất hiện một tia không rõ, nhìn một nơi xa không biết đang suy nghĩ điều gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.