Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Một năm kia, cô trải qua vô cùng khó khăn, thật sự rất khó khăn. Cô biết rõ bối cảnh của hắn phát sinh thay đổi, nhưng hắn trải qua có tốt không?! Không có người nào nói cho cô biết, cô vô thức mà nghĩ đến phương hướng xấu nhất, hắn có thể bị người khác đánh cho tàn phế không, hoặc là bị tai nạn xe cộ biến thành người sống thực vật, bằng không thì vì sao một chút tin tức đều không có! Sau khi nghĩ đến, cô đều cảm thấy sắp bị chính mình bức đến điên rồi!
Đợi đến lúc cô thật sự muốn buông bỏ, hắn lại xuất hiện…
Nhiễm Thất chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, lẩm bẩm nói: “Đến cuối cùng, em cũng không biết phải đối mặt với anh thế nào, kỳ thật trong lòng em vẫn cho rằng là em bức anh đi, nên không dám nói chuyện với anh…Anh nhất định là đang hận em, anh hận em có phải không?”
Hắn thấy thế cũng ngồi xổm xuống, ngồi xổm trước mặt cô, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xóa đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của cô, trên mặt xấu hổ như đang thiếu nợ: “Tôi không có hận em…Hẳn là em hận tôi mới đúng! Tôi khiến cho em chịu đựng nhiều đau khổ như vậy…Là tôi suy nghĩ quá ít, tôi chỉ chú ý đến cảm nhận của mình, lại hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của em. Lúc ấy tôi rất tức giận, thật sự rất tức giận!”
Hắn dừng một chút, như là đang nhớ lại chuyện lúc trước: “Lần đầu tiên tôi yêu một người, nhìn thấy em quan tâm cậu ta, tôi thật sự cho rằng cậu ta là bạn trai cũ của em. Lúc ấy tôi không biết nên làm gì bây giờ, tôi rất hoang mang, rất sợ! Cho nên tôi thẳng thắn bắt em lựa chọn…Tôi đương nhiên tin em, tin em yêu tôi đấy. Nhưng tôi lại sợ em đối với Tần Hạo còn yêu hơn so với tôi nữa…Vì vậy mà tôi ghen tỵ, tôi đã cảm thấy bản thân điên rồi…”
Hắn sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết nên giải thích thế nào. Thấy cô khóc thì càng luống cuống tay chân, rất nhiều lời muốn nói cuối cùng lại biến thành: “Đều là lỗi của tôi! Tha thứ cho tôi, được không nào?”
Ngữ khí của hắn quá mức ôn nhu, Nhiễm Thất ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô nhìn sang chỗ khác, ngạo kiều nói một câu: “Anh cứ nói đi! Hai người đều có lỗi, vậy thì tính là huề nhau!”
Vừa dứt lời, liền nghe được chàng trai ở trước người tội nghiệp hỏi: “Vậy chuyện kết hôn vừa mới nói…Còn tính không?”
Khó trách lại ôn nhu như vậy mà hỏi cô, thì ra là có đại chiêu ở đây…
“…Tính.”
Một giây sau, cả người cô bị bế lên, chàng trai bắt đầu đi xuống núi: “Này này này, anh làm gì vậy?”
Chỉ nghe thấy, chàng trai thập phần đúng đắn kia trả về ba chữ: “Đi kết hôn!”
“…”
“Các người muốn kết hôn?! Tôi không đồng ý!” Trình Thấm nghe xong lập tức phản đối.
Cô ta vừa mới bị cha mẹ khẩn cấp thông báo, đi đến chủ trạch một chuyến, có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không nghĩ tới lại là cái loại chuyện này!
Thẩm Mặc Hiên cười nhạo, cũng không để ý tới cô ta, mà nói với hai vợ chồng trung niên đang ngồi ở một bên: “Con rất yêu cô ấy, kết hôn chẳng qua chỉ là nói cho mọi người một tiếng. Con đến đây cũng không phải là trưng cầu ý kiến của mọi người!”
“Em…” Trình Thấm phẫn nộ đứng lên, vừa muốn nói gì đó, đã bị một người phụ nữ lớn lên xinh đẹp đánh gãy: “Tiểu Thấm, ngồi xuống!”
Trình Thấm nghe vậy bèn ngậm miệng lại, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bà.
Người phụ nữ đứng lên, cùng với vẻ mặt uy nghiêm khi đối mặt với Trình Thấm lại không giống nhau, đối với Thẩm Mặc Hiên, trên mặt bà càng nhiều thêm sự sủng nịch: “Hiên nhi thích vậy thì cưới đi! Tính toán lúc nào thì tổ chức hôn lễ, mẹ cho người chuẩn bị!”
Bà đối với đứa con trai này có rất nhiều sự áy náy cùng sủng ái, bà vẫn luôn cho rằng con trai của bà chết rồi, thiếu chút nữa sống không nổi! Không nghĩ tới ông trời chiếu cố, lại khiến cho bà tìm thấy con trai…Thật vất vả tìm lại con trai, con trai đã lớn, tuy nhiên lại không thể nào thân cận cùng bọn họ. Nếu như lấy đứa con gái này có thể làm cho hắn vui vẻ một chút, hòa hoãn quan hệ của bọn họ với con trai. Với tư cách là một người mẹ, bà ước gì có thể làm cho cô sớm vào cửa một chút, càng đừng nói đến phản đối!
Bà vừa nói xong, Trình Thấm lại nhịn không được đứng lên: “Mẹ! Cái loại con gái ti tiện không rõ lai lịch này sao có thể để cho cô ta tiến vào cửa Trình gia?! Con không đồng ý!”