Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Đem so sánh, thì Sở Giác giống như là một tiểu hài tử, dù là đã trở thành hoàng đế, nhưng tâm tính lại vẫn là tính tình của một đứa trẻ, một chút cũng không được rèn luyện.
Mà nhiệm vụ của thế giới này thế nhưng lại là phụ trợ hắn quản lý tốt cái quốc gia này, cùng với đem quyền thống trị cướp về.
Xem ra cứ như vậy, thì lộ trình còn rất dài.
Đại khái chính là đồng đội heo cùng với đối thủ nhìn vào cảm thấy mạnh như thần.
Nhiệm vụ của thế giới này tựa hồ so với thế giới trước khó hơn nhiều.
Hệ thống: “Kí chủ, cô thích cái thế giới này không? Tôi cố ý vì cô mà lựa chọn đó! Cô hoàn toàn có thể biểu diễn tư sắc, không cần mệt mỏi diễn như thế giới trước nữa rồi! Nói thật, ở thế giới trước cô diễn cái cá tính ngốc bạch ngọt của một học sinh cấp ba, ngay cả tôi nhìn vào đều thấy không được, cô không cần cảm ơn tôi…”
Hệ thống gần đây luôn luôn thăng cấp thiết bị ở bên trong, thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện, có thể cùng với kí chủ của nó hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, liền một chút cũng không ngừng nói.
Nhiễm Thất: “Câm miệng!”
Hệ thống: “…” Không hiểu sao lại nhớ kí chủ của thế giới trước.
Bùi Đình nhìn thấy Nhiễm Thất đi qua, cũng không quỳ xuống hành lễ, mà nhẹ nhàng gật đầu, cung kính nói: “Trưởng công chúa điện hạ.”
Nhiễm Thất dời mắt, nói với bốn người còn đang cúi đầu quỳ trên mặt đất: “Đi ra ngoài!”
Bốn người kia nghe vậy như nhặt được ân sủng, một chút cũng không dừng lại mà gấp gáp chạy ra ngoài.
“Trúc Thanh, đóng cửa lại!” Sắc mặt Nhiễm Thất nhàn nhạt giao phó Trúc Thanh.
Trong lòng Sở Giác có điểm sợ, hắn không biết cô muốn làm gì, ngược lại vẻ mặt của Bùi Đình lại trấn tĩnh, thần sắc trên mặt thậm chí cũng không thay đổi.
Bất quá hoàng tỷ tĩnh lặng như băng như vậy lại khiến cho hắn hoài niệm. Lúc nhỏ, trong hoàng cung có rất nhiều hoàng tử, bởi vì tính cách của hắn quá mức nhu nhược, luôn bị người khác khi dễ. Mà đúng những lúc này, hoàng tỷ sẽ rất nghiêm khắc phê bình hắn, giáo dục hắn, lại giúp cho hắn đánh trả!
Cô không nói cho hắn biết, thân là đệ đệ của cô không thể làm cho cô mất mặt. Vẻ mặt của cô lạnh như băng mà khuyên bảo hắn, bồi dưỡng hắn, dù là hắn không tiến bộ, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không buông bỏ hắn. Nhưng mà, vì cái gì…Tỷ lúc đó lại vì một tên nam nhân mà từ bỏ ta, từ bỏ cái quốc gia này?
Chúng ta đều không quan trọng hơn so với hắn sao?
Nhưng, vì cái gì…
Cửa két một tiếng bị đóng lại, thanh âm kia khiến cho tinh thần Sở Giác mạnh mẽ phục hồi lại. Ngay lúc hắn vừa muốn nói gì đó, hắn liền nhìn thấy hoàng tỷ của hắn từ trên giường đi xuống, đi về phía hắn.
Nhiễm Thất đứng trước mặt hắn, ánh mắt mang theo sự mỏi mệt, thanh âm vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ. Cô khẽ thở dài một hơi, tựa như cái bộ dạng của vị hoàng tỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong trí nhớ của hắn: “Sở Giác, ta rất thất vọng về ngươi.”
Một khắc này, trong lòng Sở Giác cao hứng đến không nói nên lời. Hắn cảm thấy mình vẫn như cũ giống một tiểu hài tử, hy vọng có được cái nhìn chăm chú của hoàng tỷ, hy vọng hoàng tỷ có thể mắng hắn thêm vài câu, tựa như khi còn bé vậy.
Hoàng tỷ cũng không phải muốn cái Đế vị này. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, lúc tất cả mọi người bởi vì tranh giành cái vị trí này mà đầu rơi máu chảy, hoàng tỷ lại không quan tâm. Cô đã yêu một người nam nhân, một người nam nhân không yêu cô, giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù hắn không yêu, cô vẫn cứ chấp nhất.
Người nam nhân kia không yêu cô, vì gả cho hắn, hoàng tỷ có khả năng trở thành hoàng đế nhất cũng buông bỏ ngôi vị hoàng đế. Bởi vì, người nam nhân đó gọi là Bùi Đình.
Cô biết Bùi Đình ủng hộ hắn thượng vị, hoàng tỷ từ bỏ tranh đoạt ngôi vì hoàng đế chính là hy vọng có thể lấy được ánh mắt của Bùi Đình. Tình yêu có thể làm cho con người ta mù quáng, cô vẫn cho là, cô từ bỏ ngôi vị hoàng đế, vì Bùi Đình mà giảm bớt lực cản, Bùi Đình sẽ cảm kích cô. Cô không muốn quá nhiều, chỉ cần có thể gả cho hắn, dù là trở thành thê tử trên danh nghĩa của hắn cô cũng cam nguyện.
Nhưng cô đã đoán sai, Bùi Đình là một người thủ đoạn như vậy, hắn muốn làm cái gì mà làm không được chứ, đưa hắn ta thượng vị bất quá chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, lần này hoàng tỷ hy sinh tựa hồ trở nên không đáng giá một đồng.
Từ đó trở đi, hoàng tỷ giống như thấy rõ sự thật —— không yêu chính là không yêu, có làm nhiều hơn nữa cũng uổng công.
Cũng từ đó trở đi, cô tự giam mình ở trong phòng, không hề hỏi qua chuyện của thế gian này, không hề hỏi hắn, không hề hỏi qua quốc gia này.
Cuối cùng, tỷ vẫn cứ như vậy mà từ bỏ chúng ta.
– —————————————————–
Ninh: Đáng ra hôm nay là chương 70, nhưng mà Ninh lại ngủ đến trưa, xin nhỗi >////<